Editor Trần Chi
Beta: Hduyen
Sáng sớm hôm nay, khi Uyển Tú mở tin tức lên xem, nhìn thấy fan club chuẩn bị tổ chức sinh nhật 28 tuổi cho Niếp Hâm, đột nhiên nhận ra sinh nhật của anh là ngày 20 tháng 5, chỉ còn 10 ngày nữa.
Uyển Tú gõ vào đầu mình, sao có thể quên chuyện này —— không có một chút ý thức nào của fan gì cả.
Trước đây chỉ cảm thấy bọn họ đều rất có duyên cùng sinh nhật vào ngày 20, không chú ý đến sinh nhật của anh còn có một tầng ý nghĩa khác: Anh yêu em.
Sinh ra ở cuối chòm sao Kim Ngưu, mang theo màu sắc lãng mạn, Nhiếp Hâm thật sự… Uyển Tú nhất thời tìm không được từ thích hợp để hình dung, đại khái anh chính là người hoàn hảo nhất mà ông trời tạo ra.
Uyển Tú nhìn thấy rất nhiều fans hâm mộ tặng quà, phần lớn là gửi quà đến công ty, ngày sinh nhật tung poster lên màn hình lớn khắp cả nước, weibo mở màn hình tuyên truyền vân vân, Uyển Tú than thở sức mạnh của fan thật sự không tầm thường. Mà cô có thể làm được cái gì để chúc mừng sinh nhật cho anh đâu, Uyển Tú rơi vào trầm tư.
Cô không có ý tưởng sáng tạo như những người hâm mộ kia, tình huống của mình cũng không có khả năng thực hiện, có thể làm cũng chỉ là chuyện bình thường.
Suy nghĩ thật lâu, cũng không có cách nào tốt, cô đành phải nhờ tiểu quân sư Ngôn Nghiên giúp đỡ cô.
Ngôn Nghiên nghe xong trực tiếp ném một câu: “Cậu hát cho anh ấy một bài đi. ”
Hát à? Lại lần nữa? Vẫn là hát cho thần tượng của mình? Uyển Tú vội vàng nói: “Không được không được, quá mất mặt. ”
“Mất mặt cái gì, lần trước không phải hát rất tốt sao, Nhiếp Hâm cũng nói anh rất hài lòng a.” Ngôn Nghiên không hiểu Uyển Tú đang ngại ngùng cái gì, fans đều khẳng định cô hát hay, hát một bài hát tặng Niếp Hâm làm quà sinh nhật là tốt nhất.
“Nhưng, nhưng mà.... Lần này không phải hợp tác, hơn nữa chỉ có một mình tớ…” Uyển Tú thật sự không dám tưởng tượng tới cảnh hát cho Nhiếp Hâm nghe sẽ như thế nào.
“Aizz, một người mới tốt, không ai quấy rầy, cũng không ai biết.” Ngôn Nghiên thật sự đổ mồ hôi thay Uyển Tú —— tâm trạng cứ rối rắm như vậy, làm sao có thể yêu đương nữa.
“Ý cậu là… nhắn tin riêng gửi giọng hát của mình cho anh ấy nghe?” Rốt cục Uyển Tú cũng hiểu ý của Ngôn Nghiên.
“Tớ vốn muốn cậu ghi âm gửi cho anh ta, nhưng nghĩ đến cậu ngoại trừ nhắn tin riêng thì không có phương thức liên lạc khác của anh ta, cũng chỉ có thể giống như cậu nói thôi.”
Ngôn Nghiên thở dài, cuộc chinh phục này, cũng không biết khi nào có thể đến với nhau.
“Tớ, để tớ suy nghĩ một chút đi.” Uyển Tú vẫn không thể thuyết phục được bản thân.
“Được rồi, nếu như cậu có biện pháp tốt hơn cũng có thể thử xem. Sinh nhật là một ngày đặc biệt trong năm, cậu phải làm cho anh ta có một khoảng thời gian khó quên ah. “Ngôn Nghiên nghĩ mình cũng chỉ có thể giúp cô ấy đến bước này.
“Ừm.” Cúp điện thoại, Uyển Tú xoa cái đầu đang bị đau, vùi đầu vào cái gối mềm mại, không rõ tại sao mình lại vì chuyện này mà do dự giống như trong tình yêu, chẳng lẽ…
Không. Bởi vì Nhiếp Hâm là thần tượng mình thích, đối với thần tượng fans ít nhiều cũng sẽ gửi gắm một ít tình cảm ở trên bọn họ, cho nên mình hẳn là cũng như vậy, mà không phải là nhân tố khác.
“Không thể loạn tưởng, quà sinh nhật còn chưa quyết định tốt, lại tưởng tượng đến cái khác đầu óc như đống bột nhão.” Uyển Tú vỗ vỗ mặt mình, làm cho mình ngừng ý nghĩ kỳ kỳ quái quái, bây giờ tự hỏi chính mình tặng gì cho Nhiếp Hâm mới là việc đầu tiên.
Suy nghĩ thật lâu, cô không thể không thừa nhận lời khuyên Ngôn Nghiên đưa ra là chân thật nhất. Ngôn Nghiên hiểu rõ mình, mới có thể đưa ra phương án khả thi nhất, chỉ là mình bởi vì thẹn thùng, mới do dự không tiến lên. Nhưng nghĩ đến đoạn thời gian trước Nhiếp Hâm hát lại bài “Lại là canh ba, nhớ một người”, đã mang đến cho cô sự an ủi rất lớn, cho nên lần này mình hát cho anh ấy một bài hát, coi như là cảm ơn.
Nếu quà sinh nhật đã định, nhưng muốn mình có thể hát, bài hát thích hợp cho Nhiếp Hâm nghe cũng không nhiều, chọn tới chọn lui cô nghĩ đến “Ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm”.
Đối với người hâm mộ, Nhiếp Hâm chính là ngôi sao lấp lánh nhất trên bầu trời đêm – sử dụng giọng nói của mình để đưa họ thoát ra từ trong sự nhầm lẫn, bối rối, buồn bã, thất vọng và đau đớn, và họ sẽ sử dụng trái tim của họ để làm cho anh ấy tốt hơn
Mấy ngày tiếp theo, Uyển Tú vừa kết thúc buôn bán liền về nhà luyện hát. Đại khái là theo chủ nghĩa hoàn mỹ, đối với điện thoại di động ghi lại hết lần này đến lần khác, vẫn không đủ hài lòng. Đặc biệt là nốt cao, đối với cô mà nói có chút khó khăn. Cô khổ não không thôi, như vậy không chỉ luyện không tốt, nói không chừng vừa mới mở miệng tất cả đều bị hủy hoại.
“Lý Uyển Tú, mày phải kiên nhẫn…” Cô lẩm bẩm, “Có công mài sắt có ngày nên kim” mày còn không rõ sao? ”
Trải qua luyện tập lặp đi lặp lại, hết lần này đến lần khác làm lại từ đầu, rốt cục Uyển Tú cũng có thể khống chế nốt cao tương đối tốt, mà những nốt âm khác vừa vặn có thể làm nổi bật ưu thế của cô.
Cô gửi phiên bản cuối cùng đã ghi lại cho Ngôn Nghiên nghe, cô ấy nhẹ nhàng gửi tới một câu: “Tớ cảm thấy hai người không muốn nói ra đi. ”
“???”
Nhìn thấy Uyển Tú khó hiểu, Ngôn Nghiên không biết cô cố ý giả vờ không biết, hay là thật sự không hiểu. Bài hát này nghe ra được tình cảm thắm thiết, nếu chỉ là ý định của người hâm mộ đối với thần tượng, nó cũng quá sâu sắc đi.
“Lúc trước tớ không suy nghĩ chu toàn, cậu nhắn tin cho anh ấy, nhưng anh ấy không nhìn thấy thì làm sao bây giờ?” Ngôn Nghiên hỏi.
Uyển Tú ngược lại cảm thấy phần quà này mặc dù anh không thể nhận được, phần tâm ý này của chính mình cố gắng làm ra cũng đáng giá.
“Vậy… Được rồi, tớ hy vọng sự vất vả của cậu sẽ không uổng phí, anh ấy chắc chắn có sẽ thấy.
“Nếu Nhiếp Hâm nhìn thấy, sẽ chứng minh Nhiếp Hâm có để Uyển Tú ở trong lòng ——có ngôi sao nào sẽ luôn chú ý đến cửa sổ tin nhắn riêng của mình và người hâm mộ đâu, không phải có việc thì chính là thật sự thích.
Uyển Tú cũng bất tri bất giác hiểu được, trong lòng càng thêm thấp thỏm, vừa sợ Nhiếp Hâm nghe được, nhưng lại hy vọng anh có thể nhìn thấy. Nếu như anh thật sự đối đãi với mình như Ngôn Nghiên nói là vì thích, vậy chính cô… có thể nghĩ như thế nào đây?
Quả thật, lúc Nhiếp Hâm phát giọng nói, bản thân đã động tâm, nhưng không đủ để đại biểu cho cô cũng thích anh —— fan bị một phương diện nào đó của thần tượng đả động, cũng sinh ra cảm giác không sai biệt lắm, cũng không thể nào nói là tình cảm nam nữ đi? Tuy nhiên, cô đã phải thừa nhận, trong Nhiếp Hâm nói: “Cô … fans cũng là sức mạnh của tôi.” Lúc ấy cô nhận thấy sự ngượng ngùng rõ ràng.
…… Vẫn nên để cho thời gian xác định đi, hiện tại không chỉ thân phận của hai người bọn họ chênh lệch, hơn nữa mới gặp qua có một lần, tán gẫu qua một lần, rất nhiều cái không xác định cùng không hiểu biết cản trở hai người bọn họ tiến thêm một bước.
Uyển Tú nghĩ kỹ rồi —— trước tiên vì anh trải qua sinh nhật lần này, nếu như anh có thể nghe được bài hát mình hát cho anh ấy nghe, sẽ xem anh ấy nói gì.