Lục Dã Khôn Long lệ rơi lả tả, nhìn vào mớ tóc xanh trên tay và cất giọng đều đều:
"Chiết tận phiền não tơ.
Thân chung vô khiên quải.
Thế sự như khe thủy.
Ân tình tựa lạc hoa".
Tạm dịch:
"Ta dứt đi một mối tơ lòng.
Tâm trí trọn đời sẽ tịnh không.
Thế sự hãy xem như nước chảy.
Ân tình rơi rụng tựu hoa bay".
Mỗi một chữ buông ra là một dòng lệ thảm khiến người nghe mũi bỗng cay cay.
Trung Cường vòng tay và nói:
- Tiền bối, mọi chuyện giờ đây đã rõ, nước cạn đá trồi, hà tất phải thương tâm như vậy!
Lục Dã Khôn Long giống như người vừa tỉnh cơn mộng, trên đôi má bà lệ vẫn chưa khô, bà cười thảm và nói:
- Miêu Cương trước nay chỉ có thầy mo, sư phụ các con đã giảng kinhthuyết pháp cho ta, ta tuy chưa đạt đến đại thông đại ngộ, nhưng đối với Phật học cũng có sở đắc nho nhỏ, nguyện xem kiếp người như cơn mộng, tứ đại giai không, ta đã quyết tâm quy y ngõ Phật, quy nhập thiền môn, làm bạn với mõ sớm chuông chiều. Cũng có thể xem là cùng đi một đường vớisư phụ các con. Có lẽ sẽ còn ngày gặp gỡ ...
Lời nói của bà nghe thật thê lương sầu thảm khiến người nghe cảm động không nguôi.
Chuyện đã như vậy ngoài việc nhỏ lệ khóc theo Trung Cường và Trí Mẫn còn cólời gì có thể an ủi vị nhất đại nữ kiệt Lục Dã Khôn Long đang hồi thương tâm chi cực?
Tiếng gà xa xa gọi sáng, phương đông đã thoáng ánh dương hồng.
Lục Dã Khôn Long đưa tay lau nước mắt. Sau đó bà nhìn sang Trung Cường và Trí Mẫn, từ tốn lên tiếng nói:
- Cường nhi, Mẫn nhi, khi sư phụ các con tại thế, người đã đối với các con như con đẻ.
Ta tuy vô ân vô huệ nhưng đối với huynh muội các con cũng có thể nói là ta cũng đã hết lòng ái mộ!
Trung Cường và Trí Mẫn song song quỳ trước mặt Lục Dã Khôn Long và đồng thanh cất tiếng:
- Tiền bối đối với vãn bối ân trọng như sơn, cũng không khác gì sư phụ,ơn sâu khó lòng báo đáp. Bọn vãn bối dù có tan xương nát thịt cũng không báo đáp được mảy may!
Lục Dã Khôn Long rủ rủ mớ tóc dài trong tay và nói:
- Ta và sư phụ các con mười năm cũng khó ở gần, mớ tóc này xin các conhãy đem về Lãnh Vân tự, trước linh cốt của sư phụ, các con hãy bái thêmvài bái. Sau đó chôn bên cạnh mộ phần của sư phụ các con, để không uổngsư phụ các con và ta đã cùng nhau gặp gỡ ...!
Nói đến đây bà đưa tay nhét mớ tóc vào ngực Trung Cường. Sau đó bà bỗng vọt lên, vừa lăng không vừa khóc mà rằng:
- Cường nhi, Mẫn nhi, các con hãy nhớ lấy!
Trung Cường đột nhiên thất kinh, chàng nhảy lên đuổi theo và lên tiếng gọi to:
- Tiền bối! Tiền bối!
Trí Mẫn cũng vội vã gọi theo:
- Tiền bối ...
Lục Dã Khôn Long công lực thâm hậu, thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn. Chỉ thấybóng hồng vút lên như một đạo cầu vồng trong ánh sáng mông lung của ánhtrăng và màn sương sớm và tan biến nhanh như làn gió cuốn.
TrungCường bám theo bén gót như hình với bóng. Miệng chàng vẫn không ngớt gọi theo. Trong đêm, âm thanh nghe càng thê lương thảm thiết.
Trí Mẫn cũng tận lực đuổi theo và cũng luôn miệng kêu lên ai oán.
Lúc này Lục Dã Khôn Long đã xuyên qua mấy trăm trượng, nghe thấy tiếng gọiphía sau. Bỗng nhiên bà dừng phắt lại, điểm chân xuống đất lộn người vọt lại, thân bà tung lên tựa như một cánh phượng hoàng một tay dìu lấyTrung Cường, một tay dìu lấy Trí Mẫn. Cả ba nhẹ nhàng đáp xuống một bãicỏ bằng.
Lục Dã Khôn Long lệ lơi lả tả quay sang nhìn Trung Cường và Trí Mẫn, thở dài nói:
- Trong thiên hạ, cuộc vui nào thì cũng phải tàn, các con có tiến trìnhcủa các con, ta cũng có nơi ta phải đến. Chốn cao xanh đã có an bài.Nhưng ta mong hai con hãy nhớ lấy chuyện ta và sư phục các con mà tựsống sao cho phải, không nên ...
Tuy đã cố gắng hết sức trấn ápcơn xúc động, nhưng giọng bà cũng không thể nào mất hẳn vẻ chua xót. Sau cùng, bà chỉ lắc đầu, đẩy hai tay ra và nói:
- Quả thực ta không thể nào ở thêm nơi chốn võ lâm đầy rẫy đau thương này thêm một giây nào nữa.
Lời bà vừa dứt thì thân bà đã bắn vọt ra xa năm trượng, dường như bà đã dồn tất cả những bi thương căm phẫn vào công lực để vọt đi.
Trong chớp mắt bóng hình đã tan biến trong biển mây mênh mông trước mặt.
Lúc này từ phía xa xa đã rộn lên tiếng gà gọi sáng, tiếng chó sủa người điđường. Từ chân trời phía đông đã hiện lên một màu sáng trắng.
Trung Cường đưa mắt tiễn đưa bóng hình của Lục Dã Khôn Long. Chàng ngưng thần ngây dại như pho tượng đá. Lòng Trí Mẫn cũng tựa như dao cắt, nhưngthấy Trung Cường đứng ngây như tượng. Nàng sợ Trung Cường do quá đỗithương tâm mà sụp đổ, ngã gục trước cảnh chia ly. Nàng cố nén bi thươngvà lên tiếng an ủi Trung Cường:
- Cường ca ca, Long tiền bối đã đi xa rồi.
Trung Cường như tỉnh cơn mê, chàng thở dài thườn thượt cất giọng đầy xót thương:
- Không ngờ sư phụ lại là người lòng dạ cứng rắn, vung Tuệ Kiếm đoạn tình tơ. Nhưng người đâu biết rằng giờ đây Khôn Long tiền bối sống khổ hơnchết.
Trí Mẫn là phận nữ nhi, lòng nàng lại càng yếu mềm, nàngcũng đồng cảm sâu sắc với Lục Dã Khôn Long. Nhưng nàng lại sợ rằng càngnói nhiều sẽ khiến Cường ca ca càng thêm phiền não. Nàng liền hướng câuchuyện sang hướng khác:
- Cường ca ca, suốt đêm thức trắng đã vất vả lắm rồi, chúng ta hãy vào trị trấn để tìm chỗ nghỉ ngơi đi thôi!
Trung Cường gật đầu và nói:
- Cũng được, hơn nữa giờ đây cũng không còn có chuyện gì để phải gấp gáp!
Nói cong chàng liền huýt gió một tràng lanh lảnh.
Lập tức có tiếng vó ngựa và tiếng ngựa hí vang rầm rập kéo tới.
Con Ô Long dắt theo Tảo Hồng, phóng vó như bay đứng trước mặt Trung Cườngvà Trí Mẫn, cả hai liền dừng lại hí lên khe khẽ và không ngừng đưa mũihít hít, ngửi ngửi người Trung Cường và Trí Mẫn.
Lúc này tâm tư của Trung Cường đang xúc động. Chàng đưa tay vỗ nhẹ vào chiếc cổ dài của con Ô Long và trầm giọng nói:
- Mã nhi, mã nhi, suốt đoạn đường này kể ngươi cũng quá vất vả rồi, đợi khi trở về, ta sẽ trả ngươi về với tự do!
Dường như con Ô Long cũng thông nhân tính, nó lắc đầu liên tiếp và hai vó trước dẫm liên hồi xuống đất.
Trí Mẫn đã ngồi trên lưng con Tảo Hồng, nàng lên tiếng giục:
- Cường ca ca, mau lên ngựa đi, muội buồn ngủ muốn chết đây này!
Trung Cường liền từ từ lên ngực, hai người cho ngựa bước đi thong dong. ĐếnLiễu Lâm, chỉ thấy quán xá lèo tèo cảnh tượng tựa như miền quê hoang dã.
Ở đây vốn không phải là đường giao thông huyết mạch, càng chẳng phải lànơi dừng bước lưu trú của khác giang hồ. Do đó không có thương nhân haykhách trọ dậy sớm lên đường. Các khách điếm đều chưa mở cửa.
Hai người liền bước đến trước một khách điếm và lên tiếng gọi cửa.
Tên tiểu nhị của khách điếm đưa cặp mắt ngái ngủ nhìn qua khe cửa và cất tiếng làu bàu:
- Chuyện gì đó?
Trung Cường bước lên mỉm cười và nói:
- Tiểu nhị ca, chúng tôi lỡ đường đã đi suốt đêm, ở đây nếu có phòngtrống, cho chúng tôi vào nghỉ nửa ngày và lại tiếp tục lên đường.
Tên tiểu nhị thấy Trung Cường không phải là hạng phàm phu tục tử, Khang Trí Mẫn tú lệ bất quần có lẽ cả hai đều không phải là người xấu.
Kẹt! Cửa điếm mở ra.
Không ngờ, lúc này tên tiểu nhị mới phát hiện ra hai người đều mang theo binh khí.
Gã vội rụt đầu thè lưỡi và nhanh tay khép cánh cửa lại. Miệng gã liên tiếp kêu lên:
- Không có, không có phòng, hết rồi, hết rồi!
Lẽ nào Trung Cường lại không nhận ra điều ấy, chàng mỉm cười và nói:
- Đừng sợ, thanh trường kiếm này chẳng qua là vật tùy thân trong lúc đi đường. Ta sẽ trả thêm tiền cho tiểu nhị ca.
Nói xong chàng lấy ra một đỉnh bạc khoảng hai lượng nhét vào trong khe cửa và nói tiếp:
- Lấy đi! Trà nước cho người, lương thảo cho ngực, còn lại bao nhiêu gửicho ngươi uống trà, nếu không đủ thì khi đi ta sẽ đưa thêm.
Mắtđen cũng không bỏ qua bạc trắng, huống hồ là tên tiểu nhị của dã điếmchốn thêm sơn. Thấy tiền trước mặt, gã liền vội vàng mở toang hai cánhcửa, gã cười tít mắt vừa đưa tay dắt ngựa vừa cười hì hì và lên tiếngnói:
- Cảm ơn! Cảm ơn. Xin mời hai vị theo tiện nhân!
TríMẫn thấy vậy bất giác cảm thấy tức cười. Nàng quay sang nhăn mặt trêuchọc Trung Cường và cùng chàng bước vào trong khách điếm.
Khách điếm tuy nhỏ, nhưng phòng ốc phía trong cũng khá tinh tươm.
Trung Cường và Trí Mẫn thuê luôn hai phòng, một tối một sáng, tiểu nhị mangtrà đến xong. Sau đó gã lại đi ngủ [mất trang] trong cũng đã phát sinhgiờ đây phải đối xử thế nào để trọn tình vẹn nghĩa?
Trong thiênhạ lại hay có điều kỳ quái. Càng cố suy nghĩ thì lại càng rối. Càng cốtìm cách giải quyết thì lại càng không yên tâm.
Trung Cường ngồitrên giường định vận công điều tức, nhưng lòng chàng lại không phút nàoyến, chàng cố quên để dỗ giấc ngủ. Nhưng giấc ngủ cũng lẩn trốn chàng.Do đó chàng từ từ bước xuống khỏi giường.
Lúc này trời đã sángtỏ, ánh sáng mặt trời hắt lên bên ngoài cửa sổ. Trong sân cũng có mấyngười lố nhố lao nhao. Trung Cường không để ý tới.
Đột nhiên có một giọng nói dường như quen thuộc với chàng, bỗng cất lên ngoài cửa sổ:
- Các vị, hôm nay chúng ta phải đi gấp đôi đoạn đường thường lệ, nếukhông chúng ta sẽ không đến kịp Phúc Sơn. Đại ca của ta sẽ mất công đợithêm một ngày vô ích và cơ hội béo bở ấy cũng sẽ vuột khỏi tay chúng ta?
Lại có một giọng nam không rõ nghe cứ như chọc vào tai the thé rất lớn:
- Tam đương gia à, xin cứ yên tâm. Huynh đệ ta tình sâu nghĩa nặng. Việcnày ta nhất định sẽ nhúng tay vào! Hơn nữa, tài sản của lão hầu đó cũngđủ khiến cho chúng ta không nên bỏ qua cơ hội vĩ đại này.
Nghe lời bàn luận, có thể đoán rằng đây là một bọn hắc đạo.
Trung Cường nghe qua, chàng nghĩ rằng có lẽ đây bất quá chỉ là bọn cướpchuyên ngăn đường cản lối, bắt gà bắt chó của người ta mà thôi. Nênchàng cũng không dự định sẽ can thiệp để làm gì.
Bọn người trong sân dường như đã thu xếp xong xuôi. Cả bọn la quát tháo gọi người đến để tính tiền trọ.
Một lúc sau lại nghe giọng người the thé vang lên:
- Tam đương gia à, huynh trưởng của các ngươi định vào trại bái kiến một cách đường hoang hay là âm thầm đột nhập.
Có một giọng lạ hoắc lành lạnh vang lên:
- Điểm mấu chốt là ta vào đó không phải để viếng thăm, nên tốt nhất là âm thầm đột nhập vào trại của hắn.
Nói xong cả bọn lũ lượt kéo nhau đi ngang cánh cửa sổ nơi Trung Cường đang đứng.
Bất giác Trung Cường nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy trước mặt mình là bangười, hai cao một thấp, mặc áo vàng, hông mang trường kiếm. Cả ba bướcđi hùng hùng hổ hổ, mắt ai cũng sáng quắc, huyệt thái dương gồ lên khácao, có lẽ cả ba đều có một sự tu vi khổ luyện kha khá. Tất cả đều xalại với Trung Cường. Chàng không biết họ là ai.
Kẻ sau đi cùngtuổi độ ba mươi mấy gần bốn mươi, gương mặt của gã gầy gò, miệng nhọn má cao, thân khoác một chiếc đường san, bên ngoài phủ thêm chiếc áo khoácngắn vằn vện nhiều màu, phía sau lưng lộ ra một thanh đơn đao sángloáng. Điều duy nhất khiến người khác lấy làm lạ là gã mất đi một vàngtai trái, hỏng mất sự cân đối dị dạng vô cùng. Bổ sung cho thái độ hunghắn của hắn, càng làm cho hắn thêm phần quái dị.
Trung Cường thấy mặt người này có nét quen quen, nhưng chàng không thể nhớ ra là chàng đã gặp gã ở đâu.
Đột nhiên từ phía sau lưng chàng có tiếng kêu khe khẽ phát ra:
- Cường ca ca!
Trung Cường bị bất ngờ nên giật mình quay lại.
Hóa ra Trí Mẫn đã ra khỏi phòng, giờ đây nàng đã đến sau lưng chàng.
Trí Mẫn chau mày nũng nịu:
- Bên ngoài có gì đẹp mà huynh mê mẩn ngắm nhìn đến độ muội đến bên cạnh mà huynh cũng không hay như vậy?
Trung Cường bỗng đỏ mặt và ấp úng nói:
- À! Thì là khách lên đường ...
Trí Mẫn dẩu môi làm nũng:
- Khách họ lên đường có gì hay đâu mà huynh nhìn đến xuất thần như vậy.
Trung Cường cười khổ và đáp:
- Là mấy người trong giới giang hồ nên ...
Trí Mẫn lộ vẻ ai oán, hết sức quan tâm chăm sóc nói với Trung Cường:
- Cường ca ca. Từ sau lúc gặp Khôn Long lão tiền bối, muội thấy huynh cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn sầu thảm bi thương ...
Trung Cường thấy Trí Mẫn quan tâm chăm sóc cho sức khỏe của mình, lòng chàngđối với nàng càng thêm tha thiết. Hơn nữa chàng và nàng từ khi bên VũThần phong cùng học cùng chơi đã trở thành đôi thanh mai trúc mã đã cóhơn mười năm quyến luyến, lại thêm mấy độ cùng nhau băng rừng vượt suối, gần đây hai người đã từng trao cho nhau những nụ hôn nồng thắm, cử chỉ, lời nói của vị tiểu sư muội này rõ ràng đã xem mình như là ...
Chàng không sao nghĩ tiếp được, đành phải ấp úng nói:
- Không, không có ... Huynh ... Đâu ...
Nét sầu trên mặt Trí Mẫn càng sâu, nàng dịu dàng nói:
- Cường ca ca, huynh còn giấu muội làm gì, huynh xem chăn gối trên giường huynh chưa hề động tới. Chưa hề có vết người nằm ngủ, rõ ràng huynh ngủ không an giấc, tâm sự trùng trùng.
Trung Cường vội vàng đáp:
- Huynh ... Huynh ngồi điều tức ...
Trí Mẫn bất giác mỉm cười và nói:
- Điều tức sao mắt huynh lại phải đỏ. Tinh thần lại không nhanh nhẹn. Nếu dựa vào công lực của huynh thì sau khi điều tức xong tinh thần phảiminh mẫn. Ngược lại, muội đến bên người mà huynh vẫn không hay. Nóichuyện với huynh thì huynh lại giống như người khờ ...
- Chuyện này ...
- Cường ca ca! Huynh đừng tự hành hạ mình như vậy. Muội thấy mấy thángnay huynh ăn uống không điều độ, ngủ không an giấc. Có lẽ huynh cần phải nghỉ ngơi một chuyến.
Trung Cường thấy Trí Mẫn đã dành cho mình một tình yêu sâu đậm, chàng liền lên tiếng đồng ý với nàng và nói:
- Sau khi làm xong chuyện do Khôn Long lão tiền bối ủy thác, lòng huynhmới có thể yên tĩnh được. Không chừng lúc ấy huynh cũng học theo sư phụtìm nơi thanh tịnh để thu phát quy y ...
Trí Mẫn nghe vậy liền vội bước lên đưa ngón tay ngà ngọc chặn lấy bờ môi của Trung Cường và ai oán nói:
- Cường ca ca, muội không cho phép huynh nói những lời như vậy!
Lời nói của nàng chân tình tha thiết khiến cho Trung Cường cảm động khôn xiết.
Chàng đưa tay ôm lấy bờ eo thon thả của sư muội. Trí Mẫn cũng dựa hẳn vào ngực chàng và ngước mặt lên chờ đợi.
Giữa nam và nữ có một sự huyền diệu lạ kỳ, hay thân thể khẽ chạm vào nhaulập tức mỗi người đều nảy sinh một cảm ứng đặc biệt. Huống hồ trước đâycũng có lượt tiếp xúc qua với nguồn ân bể ái?
Lúc này hai người mặt đối mặt bốn mắt nhìn nhau đắm đuối.
Trung Cường ôm thân thể mềm mại ấm áp của Mẫn muội trong lòng, mũi chàngthoang thoảng hương thơm dìu dịu, chàng cũng khó nén được, khe khẽ cúixuống nhẹ nhẹ đặt đôi môi mình lên bờ môi hồng nhuận hé mở của Mẫn muội.
Ôi! Phút này không biết nói sao cho đặng!
Thật lâu sau, Trí Mẫn mới thoát ra khỏi vòng tay Trung Cường. Gương mặt hoacủa nàng đỏ hồng, nàng e thẹn đưa tay xoa má, cắn nhẹ bờ môi và lêntiếng nói:
- Không thắng được mình còn nói gì đến quy y ngã Phật!
Trung Cường bất giác đỏ mặt quay nhìn ra cửa sổ và đánh trống lảng:
- Xem kìa! Thời giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên lên đường đi thôi.
Trí Mẫn sợ chàng xấu hổ nên nàng cũng cất tiếng hòa theo:
- Đúng đó! Nhưng chúng ta không nên đi một cách hối hả như lần đến đây.Dọc đường không biết là bao nhiêu danh lam thắng cảnh, chúng ta vượt qua ào ào thì phí hoài một chuyến đi.
Trung Cường cũng khe khẽ gật đầu và nói:
- Đúng vậy. Giờ đây chúng ta cũng không có gì cần phải vội, chúng ta hãy thong thả rong ruổi về phương bắc cũng được.
Lúc ấy tiểu nhị lại mang trà và nước lên, hai người liền rửa mặt, ăn uống qua loa và lên đường ra khỏi Liễu Lâm.
Trên đường đi, hai người nói nói cười cười du sơn ngoạn thủy, tạm thời cũngquên đi tất cả sầu khổ trên đời. Sau một ngày hai người đã đến huyệnLĩnh Sơn, Trí Mẫn vẫn ngồi trên ngựa nhìn về phía thành Lĩnh Sơn và nói:
- Cường ca ca, đêm nay chúng ta ở lại Lĩnh Sơn một đêm. Sáng mai có thể vượt biển rồi.
Lâu này vẫn nghe Lĩnh Sơn là nơi thánh địa của đạo giáo, chúng ta đến Lao Sơn du lịch một ngày được không?
Sắc mặt Trung Cường chợt biến, đột nhiên chàng buột miệng kêu lên:
- A! Không xong rồi.
Sắc mặt của chàng bỗng nhiên biển đổi một cách dị thường, có lẽ chuyện đã thật sự nghiêm trọng.
Trí Mẫn cảm thấy vô cùng kỳ quái, nàng vội lên tiếng hỏi:
- Cường ca ca, có chuyện gì không hay à?
Trung Cường vừa thúc ngựa vừa vội vàng nói:
- Mẫn muội, chúng ta phải nhanh lên, e rằng gia đình Tư Mã tiền bối ở Phúc Sơn đã xảy ra chuyện rồi!
Trí Mẫn càng không hiểu chuyện gì cả, nàng lại lên tiếng:
- Huynh hay nghĩ ngợi lung tung. Sao huynh lại nghĩ vậy?
Trung Cường liền lên tiếng kể:
- Hán tử gầy gò mà huynh đã gặp hôm nọ trong khách điếm tại Liễu Lâm chính là lão tam Sưu Mệnh Đao của Lao Sơn Tam Hung.
Trí Mẫn cũng giật mình kinh động nhưng nàng lại lên tiếng hỏi:
- Huynh chắc là gã ta chứ?
Trung Cường đáp không hề do dự:
- Tuyệt đối không sai, nhất là vành tai trái của gã đã bị Quân tỷ tỷ gọtmất khiến cho người ta dễ nhận ra nhất. Không hiểu tại sao lúc ấy huynhlại không nhớ ra nhỉ? Nếu lúc này muội không nhắc đến Lao Sơn, có lẽhuynh cũng không thể nào nghĩ ra. Đáng chết thật!
Tuy trong lòng Trí Mẫn cũng cảm thấy không hay nhưng nàng lại lên tiếng an ủi:
- Dựa vào thực lực của Lao Sơn Tam Hung, khi đối đầu với vợ chồng ThiếtSách Thư Sinh Tư Mã Trọng, Tam Hung có muốn chiếm ưu thế cũng không phải là điều dễ dàng!
Trung Cường nghiêm túc nói:
- Không phải thế, lần này không những chỉ có Lao Sơn Tam Hung mà còn một số kẻ khác nữa.
Nói xong chàng lược kể qua những gì mình đã thấy được ở khách điếm cho Trí Mẫn nghe. Sau đó chàng lại nói tiếp:
- Họ nói lão hầu đó, rõ ràng là có ý chỉ Tư Mã Trọng hơn nữa lại là âmthầm đột nhập , có lẽ bọn chúng sẽ len lén tập kích. Mũi tên bắn lén,bao giờ cũng khó đề phòng, không chừng kỳ này phu thê họ phải chịu thiệt thòi về tay bọn ấy! Chuyện ấy do huynh mà ra, lẽ nào chúng ta lạikhoanh tay đứng nhìn?
Trí Mẫn cũng có phần lo lắng, nàng gật đầu và nói:
- Những người do lão tam của Tam Hung đi mời nhất định là cao thủ, nhưngsợ nhất là những cao thủ do đại hung Xa Quải Đồng Hoàn Âm Thường Hữu vàLao Sơn Nhị Ác Đoạt Hồn Giản mời đến. Lúc ấy người đông, phu thê Tư MãTrọng dù là mãnh hổ cũng nan địch quẩn hồ, sẽ chịu thiệt hại nặng nề!
Trung Cường vừa thúc ngực vừa nói:
- Bởi vậy cho nên huynh mới lo lắng! Mấy ngày trước chúng ta đi chậm.Huynh thấy rằng đêm nay chúng ta phải đi suốt đêm, làm sao cho kịpchuyến vượt biển vào sáng sớm mai để đến Phúc Sơn trước bọn họ một bước, báo cho hai phu thê Tư Mã Trọng kịp chuẩn bị.
Tất nhiên Trí Mẫn không thể không tán thành.
Thế là hai người thúc ngực đi xuyên qua thành, chuẩn bị một ít lương khô và xuyên đêm đi về phía bắc.
Hai người đến bến thuyền thì cũng đã vào canh tư. Trên bến, dưới thuyềnkhông một người qua kẻ lại, chỉ có tiếng sóng ầm ầm vỗ bờ, bọt tungtrắng xóa, từng cuộn, từng cuộn sóng cao ngút lần lượt kéo ập vào bờ.Khí thế hung hãn như thiên binh vạn mã khiến cho thuyền ghe chỉ biếtbuông neo đứng nhìn, không một ai dám mạo hiểm vượt biển. Xem như haingười đã xuyên đêm đến đây một cách vô ích.
Trung Cường thở dài ngao ngán, nói:
- Chuyện này không biết nói sao, cớ sao ta lại gặp phải lúc giông gió to bão lớn như vậy!
Trí Mẫn mỉm cười và nói:
- Đây là lúc triều cường, sau khi trời sáng thủy triều sẽ rút, tất nhiênlà sẽ không như bây giờ. Không phải chỉ có hôm nay mới như vậy. Đây làchuyện không thể nào kháng cự được từ xưa đến nay. Thôi chúng ta hãy đợi ở đây mà cùng ngắm bình minh trên biển vậy.
Phía đông dần dầnchuyển sang màu sáng trắng, thế gió cũng dịu hẳn đi, từng cuộn, từngcuộn mây trắng trên mặt biển phía đông cuồn cuộn dâng cao, vẽ thànhnhững hình thể muôn màu muôn vẻ và lần lượt tàn dần và biến thành trắngxám, vàng nhạt, hồng phần, vàng cam, bảo tím, phục thanh, hoàng kim, đỏthắm ...
Nơi phía chân trời, từ mặt biển hắt lên hàng vạn đạo ánh hoàng kim sáng tỏa một vùng, hùng vĩ đẹp tươi tỏa sáng mặt biển lấplánh muôn màu. Một vầng hồng sáng tươi rực rỡ lừng lững vượt lên khỏimặt nước trong phút chốc cả một cùng đất trời sáng rực lên ...
Gió lạnh, sóng ngừng, từ màu đỏ vầng thái dương tỏa lên sáng trắng chói mắt, mặt trời đã lên cao mặt biển ba tấc.
Trí Mẫn ngây thơ vô tư, nàng bất giác vỗ tay reo vui:
- A! Đẹp quá! Đẹp quá! Bình minh trên biển đẹp hơn bình minh trên núikhông biết bao nhiêu lần, thật không xa với cảnh Hằng Doanh sơn quanhnăm tuyết phủ của chúng ta.
Nói đến đây đột nhiên nàng quay sang hỏi Trung Cường:
- Cường ca ca, huynh thích Hằng Doanh sơn hay thích những nơi đẹp đẽ như thế này?
Trung Cường mỉm cười và đáp:
- Huynh tất nhiên là thích Hằng Doanh sơn rồi, bởi vì nơi ấy là chốnhuynh sinh trưởng, từng ngọn núi từng hòn đá, từng cội cây ngọn cỏ nơiđó đều đáng để cho huynh lưu luyến.
Trí Mẫn mặt lộ nét vui, hỏi dồn:
- Còn người ở đó nữa chứ? Không có ai để lưu luyến sao?
Lúc này Trung Cường mới hiểu được ngụ ý câu hỏi của Trí Mẫn chàng nghĩ thầm:
"Ai nói Mẫn sư muội không hề có tâm tư suy nghĩ. Hóa ra suy nghĩ của nàng còn rất tinh tế nữa là đằng khác".
Nghĩ vậy, chàng liền kéo tay Trí Mẫn và hạ giọng nói thầm:
- Mẫn muội muội! Tại Hằng Sơn người mà huynh lưu luyến nhất chính là muội, lẽ nào muội chưa tin huynh sao?
Trí Mẫn e thẹn rụt tay lại và nói:
- Muội chỉ hỏi chơi mà thôi, huynh lại nói đâu đâu không!
Trung Cường cũng bật cười và nói:
- Thì chẳng qua huynh cũng nói chơi thôi!
Hai người lên một chiếc thuyền đi biển có lầu, cả người và ngựa cùng qua một lượt.
Đến cửa biển Giao Châu, lên bờ thì đã bước vào địa phận đất Tức Mực.
Tại thành Tức Mực hai người cho ngựa ăn no sau đó lại tiếp tục tiến về phía bắc. Đến độ hoàng hôn ngày thứ hai, thì hai người đã cách Phúc Sơnkhông bao xa.
Ô Long, Tảo Hồng là hai cỗ ngực quý nhưng đi suốt mấy ngày cũng đã có phần mỏi mệt.
Trung Cường tính rằng giờ đây chỉ còn cách Phúc Sơn, còn độ khoảng năm mươidặm, theo sức ngựa đi thì khoảng trước canh hai, hai người đã có thể đến trang trại của Thiết Sách Thư Sinh Tư Mã Trọng, chàng đưa mắt nhìn haicỗ ngựa ướt mướt mồ hôi, lòng cảm thấy vô cùng bất nhẫn.
May thay trước mặt hai người giỡ đây là một con sông trong xanh, cũng chính làmột nhánh nhỏ của Ngũ Long Hà, nước sông trong suốt tận đấy, gợn sónglăn tăn. Chàng xuống ngựa và quay sang gọi Trí Mẫn:
- Mẫn muộimuội, có lẽ cuộc hành trình này làm cho con Tảo Hồng của muội mệt lắmrồi. Dừng lại tắm rửa xoa bóp cho nó chút đi, cũng để cho hai cỗ linhcâu này nghỉ ngơi một chút. Hơn nữa chỗ này cách Phúc Sơn cũng không còn bao xa!
Trí Mẫn quả thật cũng hơi thấy mệt, nàng đáp:
- Phải tắm cho chúng thôi.
Nói xong nàng cũng gò cương xuống ngựa.
Không ngờ con Ô Long ngoan cố hí vang, hai chân trước dẫm đạp liên tiếp, dùcho chủ nhân lôi kéo thế nào cũng không muốn đến bên sông tắm táp.
Đôi mày thanh tú của Trí Mẫn bỗng cau lại, nàng nói:
- Cường ca ca, lẽ nào Phúc Sơn đã thật sự xảy ra chuyện không hay, con ngựa này ...
Trung Cường cũng lấy làm lạ nói rằng:
- Chuyện này huynh cảm thấy hơi kỳ quái.
Lời hai người chưa dứt thì cỗ Ô Long bảo mã hết hí vang lại hô hấp lỗ muikhông ngừng khịt, khịt, mặt ngựa cố đẩy đẩy vào chân Trung Cường khôngdứt. Điều này rõ ràng nó đang thúc chàng lên yên.
Trung Cường cảm thấy kỳ dị, chàng tung người lên yên và quay sang nói với Trí Mẫn:
- Mẫn muội muội nhanh lên, có chuyện gì lạ lắm!
Lúc này trên quan đạo người đi đường qua lại đông như mắc cửi.
Con Ô Long không đợi cho Trung Cường nắm cương, nó đã tự ý phóng vó điêncuồng đẩy lên một đám bụi mù lòa như điện xẹt về phía trước.
Hai cỗ ngựa phi như điên dại cuộn lên một đám bụi mù, khiến người đi đường dạt sang hai bên. Mặt ai cũng lộ thần sắc kinh ngạc.
Sau một hồi sải vó, đã vào canh một. Phúc Sơn đã hiện ra xa xa ở phía chântrời. Điền trang của Hàn Vũ Tú Sĩ Tư Mã Trọng ở phía nam Phúc Sơn thành. Hai người ước lượng có lẽ sau canh hai họ sẽ tới nơi.
Lông bờm của hai cỗ ngựa đã đẫm ướt mồ hôi hai mũi phò phò không dứt.
Lòng Trung Cường cảm thấy hết sức bất nhẫn, chàng miễn cường gò cương và đưa tay vỗ vào cổ ngực và dịu dàng nói:
- Ô Long à! Sắp đến rồi, chậm một chút, chuyện ấy phải đến canh ba mới xảy ra. Ngươi không cần nôn nóng như vậy.
Linh tính của con Ô Long bỗng đại phát, nó ngẩng đầu cất lên một tràng hí vang chấn động cả màn đêm.
Con Tảo Hồng vọt lên áp sát vào thân của Ô Long, hai gương mặt của đôi ngựa cọ cọ vào nhai, cặp đuôi cùng vung vẩy.
Trí Mẫn thấy vậy không nhị được cười mà rằng:
- Đôi ngựa này cũng có thể xem như là tiền duyên thiên định!
Trung Cường cũng lên tiếng trêu chọc:
- Cho nên ngươi cũng ...
- Xí! Sao lại đem người mà ví với ngựa!
Trí Mẫn nói xong liền thúc ngực vọt đi mấy trượng.
Người của Trung Cường bỗng nhiên tung lên đứng trên lưng ngựa, chàng đưa tay chỉ về phía xa xa và nói:
- Mẫn muội, muội nhìn xem.
Trí Mẫn cho rằng Trung Cường làm vậy để gạt mình, nàng nói:
- Chuyên môn đặt chuyện để gạt người ta. Muội không nhìn đâu!
Miệng thì nói vậy, nhưng nàng lại đề khí đứng trên lưng ngựa. Bất giác nàng kêu lên thất thanh:
- Ây da!
Nguyên là từ phía xa xa có một vạt sáng hồng bắt lên sáng rực, tựa như đại hỏa thiêu sơn, nhưng khói lại từ đất đang cuồn cuộn bốc lên, thế lửa thậtlà không nhỏ.
Trung Cường lo lắng thốt lên:
- Thôi chết rồi, chỗ đó chính là trang trại của Tư Mã Trọng.
Trí Mẫn ước lượng lại một lượng và cũng kêu lên thất thanh:
- Không xong rồi, quả nhiên đã xảy ra chuyện không hay ở đó!
Trung Cường cũng không nói nhiều, chàng dang chân ra, người chàng đã ngồi vững trên yên ngựa và quay sang giục Trí Mẫn:
- Nhanh lên! Nhanh lên!
Con Ô Long phóng vó vọt lên mấy trượng, tựa như một mũi tên bắn trên đấtbằng, Trí Mẫn cũng không dám chậm trễ, nàng cũng thúc ngực vọt theo bámgót.
May mà lúc này đêm đã về khuya trên đường đi không một bóng người. Cả hai yên tâm giục ngựa lao tới không sợ đụng ai.
Cả người và ngựa vượt qua Phúc Sơn thành thẳng hướng điền trang của Tư Mã Trọng mà lao tới.
Giờ đây thế lửa càng bốc cao lãnh liệt, tiếng quát tháo la hét đã văng vẳng vọng đến tai hai người.
Lòng Trung Cường giờ này còn nôn nóng hơn con Ô Long, tuy ngựa đã phóngnhanh hết mức nhưng chàng vẫn không ngừng lên tiếng thúc giục.
Trong chớp mắt hai người đã đến trước điền trang của Tư Mã Trọng không còn bao xa.
Giờ đây đã thấy ánh lửa ngập trời, bóng người trùng trùng hỗn độn, tiếng nổ đùng đùng vang lên liên tiếp.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Tiếng tường đổ, tiếng kêu rên thảm thiết ... Vang lên không dứt.
Giờ đây hai người cách điền trang chỉ còn hai mươi trượng đổ lại.
Lòng Trung Cường nóng như lửa đốt, chàng thả tay buông dây cương ra đangngồi trên ngựa chàng chợt vẫy tay, đột nhiên thân chàng bắn vọt về phíatrước ba trượng. Lộn nhào mấy lượt và vụt thẳng về nơi có đám cháy. Thân chàng trông tựa như một cánh thần ưng khổng lồ đang ào ào lao tới.
Người đang ở trên không chàng đã vận công đề khí oang oang kêu lên:
- Tư Mã tiền bối, không được để bọn chuột bọ giết người phóng hỏa trốn thoát.
Tiếng kêu vừa dứt thì chàng đã đến bên cạnh đám cháy.
Mùi huyết tanh tưởi xông lên khiến người lợm giọng muốn mửa, trên mặt đấtthây người ngổn ngang, toàn là thi thể của đàn bà và trẻ con.
Đôi mày của chàng bỗng chau lại, chàng căm hận kêu lên:
- Lũ chuột bọ ác độc tàn nhẫn, sát hại cả nữ nhân và trẻ con vô tội.
Xoạt! Từ phía sau có một ngọn kình phong nhắm vào huyệt Ngọc Chẩm của chàng vút tới.
Trung Cường nộ hỏa xung thiên, giờ đây gặp phải trò đánh lén lửa giận tronglòng chàng tựa như lửa được thêm dầu, chàng cúi đầu và đưa tay bắt lấyngọn kình phong.
Bật! Chàng đã bắt được ngọn ám khí.
Hóa ra đó là một ngọn Tam Lăng Đồng Tiêu.
Trung Cường nghiến răng căm hận phất tay và quát lớn:
- Trả lại cho ngươi đó!
A! Trong ánh lửa hồng có một bóng đen kêu lên, vượt xa một trượng và co giò bỏ chạy.
Trung Cường thấy kẻ đánh lén tuy đã trúng thương nhưng chưa chết. Chàng phẫn nộ quát vang:
- Đồ chuột bọ, chạy đi đâu!
Chàng định đuổi theo thì từ trong góc có tiếng cười khe khẽ vang lên, sau đócó ba hán tử hai cao một thấp tung người vọt ra, kẻ lên tiếng cười bỗngim bặt và trầm giọng quát:
- Cuồng đồ của xứ nào mà lại dám động thủ đả thương người, ngươi chán sống rồi sao?
Tên lùn mã tử cất giọng chói tai the thé:
- Không ngờ vẫn chưa chết sạch! Lại có kẻ sống đằng này! Đây là tự ngườimuốn tìm cái chết nhe, chớ có trách các đại gia đây độc ác.
Ba tay này chính là ba gã mà Trung Cường đã gặp tại khách điếm nơi Liễu Lâm!
Trung Cường phẫn nộ quát hỏi:
- Các ngươi là ai? Có thù oán gì với Tư Mã Trọng đại hiệp mà lại ra tay tàn ác giết người phóng hỏa như vậy?
Kẻ hơi trọng tuổi nhất trong ba gã nghe tiếng hỏi, gã liền mở toang áo ngực quát lên:
- Con mắt chó của ngươi mù rồi! Hãy xem đây!
Trên bộ ngực rộng đầy lông lá của gã có xăm hai con phi long uốn khúc, đang nhe nanh múa vuốt quả là hiếm thấy.
Trung Cường chưa được Vạn Tuyệt đại sư chỉ điểm về các môn phái bang hội trên giang hồ, từ khi hạ sơn đến nay chàng cũng không có truy tầm nghiêncứu. Do đó, chàng ngạc nhiên hỏi:
- Đó là cái giống gì?
Hán tử nọ phẫn nộ gầm lên:
- Hảo tiểu tử, cố nhiên trong mắt ngươi không có Tam Tinh Song Long hội của chúng ta à?
Tam Tinh Song Long hội, Trung Cường quả thật đã nghe Dị Vũ Nhất kể qua,chàng biết đây là một tổ chức nhất nhì trong giới hắc đạo, thanh thếthật không nhỏ. Nhưng lòng chàng không hề có ý khiếp sợ. Chàng cười nhạt và nói:
- Ồ! Hình như ta cũng có nghe qua một tổ chức mang tự hiệu này.
Hán tử nọ lại quát lên:
- Ngũ Lộ Tinh Quan của Song Long hội là điều ngươi nên biết!
Tháu độ của gã huênh hoang tự đắc và cũng hoang dã khôn cùng.
Ngờ đâu Trung Cường lắc đầu và nói:
- Từ trước đến nay chưa hề nghe nói tới.
Hán tử nọ dập mạnh hai vạt áo, đôi Hổ Đầu Song Câu trong tay gã chập mìnhvào nhau, coong, lửa văng tung tóe, gã vạch một hư chiêu và hùng hổ nói:
- Tiểu tử, ta sẽ cho ngươi chết trong hiểu biết, lão tử đây chính là mộttrong Ngũ Lộ Tinh Quan, biệt hiệu là Song Vũ Linh Hoạt Tông Tử Dương.Người thấp này là Phi Thiên Ngô Công Phi Thiên Vũ, còn vị này là Vân DuĐộc Hiếu Phí Đắc Tinh. Ngươi nghe rõ rồi chớ?
Trong ý nghĩ củahắn là khi khoe tự hiệu này ra thì thiếu niên trước mặt sẽ hoảng kinh mà bỏ chạy, thậm chí còn có thể quỳ xuống mà xin tha mạng. Do đó gã đậphai thanh Hổ Đầu Song Câu trong tay lại với nhau và ưỡn ngực, trừng mắtthần khí hết sức kiêu căng tự phụ.
Trung Cường thấy vậy phì cười và lớn tiếng nói:
- Ta cứ tưởng là vị anh hùng ba đầu sáu tay, hay là hảo hán có cánh. Hóara toàn là những bọn thừa cơ bắt cóc, sát nhân giật hàng không đáng liệt vào anh hùng cường đạo, cái tên Phi Vân Thất Sát Du Cảnh Dương đứng đầu Song Long hội thật khiến cho người ta cười chết đi được!
Chàngmắng như vậy là đã mắng đến đỉnh đầu của Song Long hội, Ngũ Lộ Tinh Quan đã đến đây hết ba. Lẽ nào bọn chúng lại chịu nhẫn. Cả ba đều mua títbinh khí, triển khai thế trận, quát nạt lên hồi và ào lên tấn công từ ba phía.
Chân Trung Cường không đinh không bát, không vận công,chẳng đề khí chàng vẫn bình thản như vại, vẫy tay mỉm cười khích bác vànói:
- Lại đây, lại đây! Ta cũng muốn nếm chút võ nghệ của Song Long hội các ngươi!
Lúc ấy từ ba phía, song câu đã đến, Độc Cước Đồng Nhân Vân Du Độc Hiếu cũng đã lăng không nhào tới.
Chân Trung Cường bỗng chuyển động theo bộ pháp Tinh Hoan Tử Cung Bộ chàngxẹt đi mấy thước, thân chàng đã đến phía sau lưng của Tam Ác Tinh Quan,chàng quát lên:
- Các ngươi chớ có hoang tưởng!
Chữ tưởngvừa ra khỏi miệng thì, xoạt một tiếng ngân lanh lảnh vang lên, thanh ÔMục bảo kiếm ra khỏi bao thanh quang lấp lánh, kiếm khí trùng trùng ...
Lúc này trước đám cháy bóng người hỗn loạn, phi vật lăng xăng mấy mươi đạihán nai nịt gọn gàng được Lao Sơn Tam Hung dẫn đầu đã đến vây bắt TrungCường.
Thiết Quải Cương Hoàn Âm Thường Hữu múa cây Xà Đầu Quảithành một đạo hào quang, ngước mặt lên trời cười lên sảng khoái và kêuto:
- Ba vị quả là có phúc lớn. Tên tiểu tử này chính là người đang cất giữ Bảo Kính. Các vị chớ bỏ qua cơ hội hiếm có này!
Tam Lộ Tinh Quan vừa phóng binh khí đến tấn công thì bỗng thấy mất tăm bóng người trước mặt. Bất giác cả ba ngây người kinh ngạc. Lúc này nghetiếng nói vọng vào, dường như cả ba đều động lòng tham đến mụ cả người.Mấy gã liền quên đi thân pháp kỳ dị của Trung Cường. Cả ba một lòng muốn đoạt lấy Bảo Kính bất truyền của Võ Lâm Quái Tăng. Tinh thần bỗng phấnchấn hẳn lên, ba gã không hẹn mà cùng đồng thanh lên tiếng hỏi:
- Thật vậy chứ?!
Đại ác và Xà Quải Cương Hoàn Âm Thường Hữu lên tiếng:
- Âm Dương Tam Hùng lẽ nào lại nói dối!
Âm Thường Hữu vung thiết quải quét ngang một chiêu và quay sang mấy hán tử và nói:
- Kề vai, lên!
Quần ác cuồn cuộn ào lên như thác lũ.
Cây Giáng Ma bổng của Phi Thiên Ngô Công Phi Thiên Vũ bỗng vụt ngang gã nói:
- Không cần! Ngũ Lộ Tinh Quan của Song Long hội không phải là hữu danh vô thực, ba huynh đệ ta hôm nay phải bắt sống tên tiểu tử này, bắt hắn tựdâng ra Bảo Kính. Không cần các vị phải nhọc tâm.
Gương mặt của gã vốn đã gầy không thịt, không sắc máu. Giờ đây lại trắng dã trông đến ghê người.
Gã nói vậy chứ thực ra lòng gã không muốn nhiều người xen vào góp sức, sau này lại phải chia nhau Bảo Kính là điều gã không hề thích thú.
Lão tam của Lao Sơn Tam Hung cũng chính là Sưu Mệnh Đao cụt tai bất giác phẩy tay quát lên:
- Chúng ta cùng lên!
Song Vĩ Linh Hoạt Tông Tử Dương chập đôi song câu vào nhau và cười ngạo mạn nói:
- Tam đương gia à, ngươi chớ làm mất chí khí của người khác, hãy xếp uy phong của mình lại mà xem ba huynh đệ của bọn ta.
Cả bọn kẻ xướng người họa, kẻ hỏi người đáp hoàn toàn không xem Trung Cường ra chi cả.
Trung Cường cất lên một tràng cười cuồng nộ, âm thanh chấn độ cả không trung.
Vừa dứt tiếng cười, chàng vung thanh trường kiếm trong tay vạch lên một màn xanh biếc và trầm giọng nói:
- Lại đây, nếu các ngươi không sợ chết thì hãy lên hết đi.
Vân Du Độc Hiếu Phí Đắc Tinh gầm gừ quát lên:
- Khẩu khí lớn lắm! Ngươi chịu nổi không?
Trung Cường nghiêm sắt mặt, sát khí giờ đây đã trùm ngập Ấn Đường, chàng gằn giọng nói:
- Nếu ta để các ngươi đi quá mười chiêu thì chuyện đêm nay ta sẽ buông tay không nhắc đến.
Song Hổ Đầu Câu của Song Vĩ Linh Hoạt Tông Tử Dương đã vạch lên một đạo hàn quang điên cuồng cuốn đến đồng thời gã quát lên:
- Lão tam, lắm lời làm gì! Lên!
Cây Giáng Ma bổng của Phi Thiên Ngô Công Phi Thiên Vũ cũng vút lên. Vân DuĐộc Hiếu Phí Đắc Tinh cũng múa tít cây Độc Cước Đồng Nhân, ba người múalấy binh khí dưới ánh sáng của ngọn lửa. Cả ba cuộn lại tấn công TrungCường.
Trung Cường không né tránh nữa, cổ tay chàng vẫy lên,thanh quang bắn ra loang loáng, khí lạnh ép người. Giờ đây chỉ thấythanh quang như một sợi kích loang loáng cuồn cuộn, gió rít vù vù, hànquang lay động, lực đạo ép người.
Bốn người quyện chặt vào nhaukhông ai nhượng ai, mỗi chiêu xuất ra đều dấy lên một luồng kình phongthổi ngọn lửa gần đó bùng lên, bỗng trong đám cháy vang lên một tiếngbùng, lưỡi lửa vụt lên, khói đến cuồn cuộn nhập vào không trung.
Ba Ác Linh Đạo của Song Long hội bị thanh Ô Mục của Trung Cường ép liêntục không dứt, các loại binh khí trong tay cứ chực vuột đi, trong lòngcả ba biết rằng vị ngân trang thiếu nên này võ công cao đến kinh người,bất giác cả ba đều e dè thận trọng.
Nhưng nghĩ đến chiếc Khảm Địa Bảo Kính là vật chí bảo của võ lâm nên lòng tham lại trỗi dậy. Cả batình nguyện sẽ xả thân để đoạt lấy.
Song Vĩ Linh Hoạt Tông Tử Dương trầm giọng nói:
- Lão nhị, lão tam cùng ra tay một lượt, tận lực tấn công nhé!
Trung Cường nghe thấy liền lạnh lùng hừm một tiếng và nói:
- Ếch ngồi đáy giếng, kẻ ra tay là ta đây này!
Nói đoạn chân chàng bỗng lướt đến trước mặt ba người, đồng thời cung kiếm xuất thủ tấn công nhanh như sao xẹt.
Chỉ nghe coong một tiếng, lửa vắn lên loạn xạ, bóng người tách ra.
- Ây! Da!
Song Vĩ Linh Hoạt ngơ ngác nhìn đôi Hổ Đầu Song Câu trên mình giờ đây chỉcòn một nửa. Gã giật mình kêu lên và ngây người nhìn trừng trừng vàoTrung Cường. Một lúc sau gã lên tiếng nói:
- Tên tiểu tử này có chút tà môn!
Hai gã Tinh Quan còn lại dường như lấy làm khó tin, ai nấy đều cúi xuốngnhìn vào binh khí phát hiện ra Ma Bổng và Đồng Côn của mình không bịtiện đứt nhưng trên đó còn hằn lên vết kiếm sâu độ hai tấc.
Chỉqua hai chiêu Trung Cường đã khiến cho ba người trong Ngũ Lộ Tinh Quantất cả đều hồn xiêu phách lạc, nhưng chàng vẫn chưa muốn dừng tay, sátkhí giờ đây đã như nước lũ vỡ đê, chàng quyết không tha cho cả bọn. Đợicả ba xem xong binh khí trong tay, sau đó chàng trầm giọng hỏi:
- Thế nào, giờ đây chắc các ngươi chết cũng nhắm mắt chứ!
Cùng với tiếng nói, thanh kiếm trong tay chàng lại vung lên, lại dấy động một trận kình phong.
Giáng Ma bổng phi vũ liên hồi, Đồng Nhân côn múa lên vun vút, cả hai chỉ biết hộ thân để bảo toàn tính mạng.
Duy chỉ có Song Vĩ Linh Hoạt Tông Tử Dương, do trong tay chỉ còn lại haikhúc Kim Câu không đủ hộ thân, gã liền dùng thủ pháp Tàn Động phong đibắn thẳng vào mặt Trung Cường!
Trung Cường nổi cơn thịnh nộ, chiêu kiếm của chàng bỗng dài hơn, đồng thời chàng phẫn nộ quát vang:
- Ngã xuống!
Một tiếng kêu thê thảm rú lên cùng với máu tươi vọt ra tứ phía.
Cả cánh tay phải của Song Vĩ Linh Hoạt cùng với tiếng kêu bay vút vàotrong đám cháy. Xèo một tiếng, mùi thịt người khét lẹt bốc lên, thânhình của Tông Tử Dương cuồn cuộn lăn tròn trên đất. Miệng gã kêu lêntừng hồi thảm thiết.
Lúc này Lao Sơn Tam Hùng và mấy mươi đại hán reo hò vang dậy và kéo nhau nhào tới.
Phi Thiên Ngô Công và Vân Du Độc Hiếu thấy đại ca bị trọng thương, cả haikhông màng cứu người mà lại vung tít binh khí bổ đến lần thứ hai.
Trung Cường hiển lộ thần uy quát lớn:
- Hôm nay đành phải đại khai sát giới thôi!
Lúc này có một bóng trắng vượt qua đám cháy và đang ào ào vọt đến, là là Khang Trí Mẫn nàng còn ở nơi xa đã lên tiếng kêu to:
- Cường ca ca. Bắt sống một tên để hỏi xem phu thê Tư Mã Trọng đã đi đâu rồi!
Trung Cường vừa vung kiếm cự địch vừa nói:
- Có gặp Quân tỷ tỷ, Doanh tỷ tỷ và Lục ca không?
Trí Mẫn đã đến nơi và lên tiếng nói:
- Không ... Lão tặc đạo to gan.
Hóa ra là nàng nói chưa dứt lời thì cái thiết quải của đại ác đã quét gần tới, nên nàng lên tiếng mắng lão.
Hồng quang xuất hiện, thanh Đồng Phong bảo kiếm đã ra khỏi bao, thanh Ô Mụckiếm trong tay Trung Cường vừa gặp ánh hồng của Đồng Phong bảo kiếm,thân kiếm bỗng rung lên nhè nhẹ và phát ra tiếng như tiếng rồng ngân nga tựa như con người gặp được bạn lòng.
Đại ác Âm Thường Hữu đãbiết sự lợi hại của Trung Cường cho nên lão không dám tiếp cận vớichàng, thanh thiết quải múa lên một vạt ô quang quét đến tấn công KhangTrí Mẫn, vì lão ngỡ rằng Trí Mẫn chỉ là tay tầm thường.
Nhưng lão đã lầm, công lực của Trí Mẫn tuy không sánh kịp Trung Cường, nhưng vềkiếm thuật nàng không hề thua. Bởi lẽ nàng đã được Bích Tiêu tiên trưởng chỉ điểm. Vừa thấy Âm Thường Hữu quật trượng tấn công mình, bất giácđôi mày ngài của nàng nhướng lên, nàng phẫn nộ quát:
- Muốn chết!
Ánh hồng xẹt lên như chớp tiếp đó là một tiếng coong.
Tay cầm quải của Âm Thường Hữu bỗng cảm thấy giật mạnh và sau đó thì nhẹ hẳn đi.
Cây Xà Đầu quải của lão đã bị tiện làm đôi, những đốm lửa bắn ra mấytrượng, bất giác lão lêu lên kinh hãi và cắp đoạn thiết quải nhảy vọt ra ngoài vòng đấu.
Trung Cường không biết phu thê Tư Mã Trọng, MãnDoanh Doanh, Ba Lệ Quân và Vô Thọ Tuấn Thiếu giờ này đã mất hay còn, nên lòng chàng nóng như lửa đốt. Do đó lửa giận càng bốc cao chàng múa títthanh Ô Mục thần kiếm xông vào bọn ác đạo như mãnh hộ giữa bầy cừu. Lúcnày chàng đã quên lời, bất tạo sát kiếp của lão nhân tặng kính. Tả mộtkiếm máu tươi tung tóe, hữu một kiếm kêu gào thảm thiết vang lên.
Trong phút ấy, dưới ánh lửa bập bùng, tiếng người rú lên không dứt, trên mặt đất máu chảy lênh láng, thi thể ngổn ngang.
Phi Thiên Ngô Công Phi Thiên Vũ và Vân Du Độc Hiếu Phí Đắc Tinh của SongLong hội đưa mắt nhìn nhau, cả hai thấy tình thế có vẻ không khá nênđành cõng Song Vĩ Linh Hoạt Tông Tử Dương và quay đầu bỏ chạy thục mạng.
Sát khí của Trung Cường đã nổi lên, chàng truy theo bọn thủ hạ của Lao SơnTam Hung, kiếm đến người đổ, không thể nào nhắm sai mục tiêu.
Đôi mắt thanh tú của Trí Mẫn chợt cau lại, nàng liền lên tiếng gọi:
- Bắt lính không bằng bắt tướng, Cường ca ca hãy mau bắt lấy Lao Sơn Tam Hung.
Trung Cường đang trong cơn say máu chàng bỗng tỉnh ngộ và thét lên:
- Muội nói chí phải!
Chàng liền đưa mắt nhìn quanh thì thấy Lao Sơn Tam Hung đã bỏ chạy xa hơn mấy mươi trượng.
Do thế lửa vẫn còn rừng rực chiếu sáng cả mười dặm, mục lực của TrungCường lại cực kỳ tinh tế, chàng đã thấy Tam Hung đang tháo chạy. Chàngtung mình vọt lên năm trượng, thân và kiếm hợp thành một khối lăng không đuổi theo.
Lao Sơn giờ này luống cuống như tang gia chi khuyển (chó của nhà có tang) cả bọn nháo nhào bỏ chạy thục mạng.
Bỗng trên đầu mấy lão có ánh sáng xanh vút qua.
Nhị ác Đoạt Hồn Giản kêu lên:
- Thôi chết!
Gã ta lập tức vung cặp giản quét lên đỉnh đầu một chiêu Cô Vân Xuất Tụ để hộ thân.
Sau đó gã xẹt người né tránh.
Đoạn quải gãy của đại ác Âm Thường Hữu cũng xuất một chiêu Tuyết Phi Lục Tận để giữ lấy đỉnh đầu, đồng thời lão cũng nhanh chóng né sang một bên.
Thanh đơn đao của tam hung Sưu Mệnh Đao cũng khua lên loạn xạ vì, gã không thấy rõ Trung Cường từ hướng nào đến.
Nhưng bỗng nghe coong, xẹt!
Trong chớp mắt thanh đao trong tay đã vuột khỏi tay, chênh chếch bay ra ngoài xa và rơi xuống.
Cũng là lúc sát tinh chiếu mệnh của gã thanh đao vuột ra ngoài, gã chợt thấy người bỗng thấy huyệt Toàn Cơ lạnh toát. Phía trước mặt một luồng ánhxanh vọt đến. Thì ra Trung Cường đã đến trước mặt, hơn nữa mũi kiếmtrong tay chàng đang kề trên huyệt Mệnh Môn của gã.
Giờ đây chỉcần cổ tay của Trung Cường khẽ vẫy lên hoặc là ấn vào thêm một tấc, tamhung Sưu Mệnh Đao sẽ lập tức ngã nhào ra đất máu nhuộm kiếm xanh.
Lúc này hồn vía của gã đã lên đến chín tầng mây, run lẩy bẩy và nói:
- Xin ... Tha ... Xin ... Tha ...
Lao Sơn Tam Hung là những người vang danh trong giới võ lâm, nhưng giờ đây chỉ còn chữ mạng, gã không sao thốt được nên lời.
Giang hồ thâu mệnh bất thâu hiếm (trong giang hồ thà mất mạng chứ không mấtmặt), trong giới hắc đạo không thể không coi trọng điểm này.
Do đó đại ác và nhị ác khi thấy huynh đệ của mình bị khống chế, cả hai cùng quay lại, múa tít binh khí định xả thân cứu người.
Có bóng trắng đáp xuống. Khang Trí Mẫn đã hoành kiếm trước ngực và trầm giọng nói:
- Các ngươi không cần sinh mệnh của gã thì cứ động thủ!
Đại ác và nhị ác liền dừng lại không dám manh động.
Trí Mẫn lại lên tiếng nói:
- Cường ca ca, không nên làm tổn thương tính mạng của gã, hãy hỏi gã tin tức của Tư Mã Trọng tiền bối!
Mũi kiếm của Trung Cường khẽ động đậy làm cho sắc mặt của tam hung Sưu Mệnh Đao càng thêm xanh xám, hai đầu gối run run không vững.
Trung Cường hừm lên một tiếng và nói:
- Hừm, chuột bọ không nói à!
Thủ lĩnh của Lao Sơn Tam Hung, Âm Thường Hữu đứng ở bên cạnh đó quát lên:
- Nếu vì một sinh mạng Lao Sơm Tam Hung cũng không để cho các ngươi làm nhục dễ dàng như vậy đâu.
Trí Mẫn cười không thành tiếng và nói:
- Ngươi không muốn nếm thử mùi vị ấy sao? Bổn cô nương cũng muốn tức thời lĩnh giáo. Nếu là hảo hán thì hãy tiếp chiêu!
Nói đoạn nàng trầm kiếm thủ thế và lại cao giọng lên tiếng:
- Tiến thêm một bước, thần kiếm của bản cô nương là sắt thép vô tình. Ngươi sẽ tự chuốc khổ vào thân!
Xà Quải Cương Hoàn không sao nhịn được, gương mặt già nua của lão hung,thẹn, sợ, hãi, hận, độc ... Không biết giờ này lão đang nghĩ gì.
Mũi kiếm của Trung Cường nhích lên ba phân, chạm vào áo của tam hung Sưu Mệnh Đao chàng quát lớn hỏi rằng:
- Phải chăng phu thê Tư Mã Trọng đại hiệp đã ngộ phải độc thủ của cácngươi! Hai vị cô nương và Ba Vân Tuấn đã đi khỏi trang trại vào lúc nào?
Thần sắc của chàng rất đỗi oai nghiêm, đôi mắt chàng xạ quang lạnh buốttrông có vẻ như chỉ cần nói một lời không phải thì kiếm của chàng sẽxuyên suốt qua ngực đối phương.
Sưu Mệnh Đao đã ngang dọc gianghồ mấy mươi năm. Từ trước đến nay chưa từng bị người ép hỏi, gã đưa mắtnhìn về phía đại ca và nhị ca của mình đang đứng bất lực ở phía xa xa,gã nào chịu xuống nước. Cứu lấy sinh mạng để chuyển nhập vào giới võlâm. Nếu làm như vậy thì từ nay về sau bản thân gã làm sao còn dám đilại chốn giang hồ.
Do đó gã nghiến chặt răng. Xá mạng nói:
- Dưới ngọn đao của Sưu Mệnh Đao ta cũng có không ít giang hồ hảo hán đãđược ta đưa xuống tuyền đài. Ngươi cứ tự nhiên ra tay! Còn bắt cho tatrả lời những điều như vậy, điều đó dứt khoát không thể nào có được,ngươi chớ trông mong!
Tuy lời gã cứng cỏi nhưng thần thái và âm điệu của giọng nói cũng lộ vẻ khiếp sợ.
Cổ tay Trung Cường nhích khẽ.
Thân hình của Sưu Mệnh Đao bỗng giật lên một lượt, đã có vết máu từ trong áo rỉ ra mũi kiếm, đôi mắt gã bỗng trừng lên. Sắc mặt biến đổi tỏ vẻ quyết tâm gã ngông cuồng gào lên:
- Sinh mạng của đại gia, giao cho ngươi đó!
Nói xong gã bỗng bộ mạnh về phía trước!
Phập! Máu tươi vọt ra thành vòi, Sưu Mệnh Đao đã nhào lên tự sát. Mũi kiếmxanh xanh đã xuyên suốt ra sau lưng gã, chếch lên trên cổ nhô ra hơn bảy tấc.
Việc xảy ra quá đỗi đột ngột, Trung Cường cũng bị giật mình kinh động và theo bản năng, chàng vội vàng rút kiếm và nhảy lùi về sau.
Máu tươi lại một lần nữa phụt ra như suối, thi thể của Sưu Mệnh Đao đổ nhào ra đất.
Khang Trí Mẫn kêu lên kinh dị và lao lên vung kiếm đón lấy thế bổ nhào vào Trung Cường của Đoạt Hồn Giản.
Đại hung Âm Thường Hữu cũng một trượng xông lên.
Cả hai xả thân tấn xông mãnh liệt.
Vì cái chết của sưu Mệnh Đao quá ư thê thảm nên lòng Trung Cường cảm thấybất nhẫn. Do đó, thế kiếm của chàng điểm tới lại thu về, chân lực củachàng cứ vận vào nhưng không xuất ra, chàng chỉ chống đỡ chứ không chủđộng tấn công.
Không ngờ từ trong cây thiết quải của đại hungbỗng có tiếng rít chói vang lên. Và sau đó bỗng có năm đốm sáng to nhưcái chén bắn vọt về phía Trung Cường.
Âm thanh réo rắt kinh hồn, hào quang sáng chói lòa mắt.
Trung Cường không biết đó là loại ám khí tà độc gì. Chàng bỗng xẹt người lùi lại ba bước và xẹt về phía phải xa hơn một trượng.
Lúc này năm đốm sáng lại tựa như năm con nhặng bám theo sau lưng TrungCường, như hình với bóng, cứ ở ngay trên đỉnh đầu của chàng và xoay tròn không dứt, càng xoay càng nhanh, càng lúc càng ép xuống đỉnh đầu củaTrung Cường.
Bên tai chàng lại nghe tiếng nói của Âm Thường Hữu vang lên:
- Tiểu tử! Pháp bảo mấy mươi năm nay lão phu không dùng tới, giờ này ta tặng cho ngươi đó!
Khang Trí Mẫn bỗng nhiên nhớ ra có lần Dị Vũ Nhất đã nói:
"Đây chính là loại ám khí tuyệt môn của thủ lãnh tam hung tên gọi là Tử MẫuLiên Hoàn. Thân của hoàn mỏng như tuyết, sắc bén như đao, trong chiếchoàn to lại có ẩn năm chiếc hoàn nhỏ, gặp phải lực cản sẽ lập tức phảnra. Theo lực đạo của người phát ra công phá đại hoàn, các tiểu hoàn sẽxoay vòng truy tìm tông tích của địch và tiếp tục phát huy công dụng".
Nàng nhớ ra liền kêu lên:
- Cường ca ca, Tử Mẫu Liên Hoàn ám khí cực độc!
Nói thì chậm, lúc ấy thì nhanh. Trung Cường đã vung kiếm kích vào các đốm sáng.
Ai ngờ đâu, kích chưa kích trúng thì kình phong đã tới, chỉ nghe mấy tiếng reng ... reng ...
reng vang lên liên tiếp. Trong phút ấy năm đạo cương hoàn đang xoay chuyểnkhông ngớt, một cái bỗng tách thành một, một chiếc hóa thành hai điểmhàn quang lấp lánh, rít lên chói tay vần xoay tròn theo quỹ đạo cũ vàdần dần hạ xuống.
Mấy mươi đốm hàn quang xoay chuyển trên đầu vàtừ từ ép xuống. Không nói là độ sắc bén của chúng, chỉ cần tiếng rítchói tai rất mực khó nghe cũng đã cho người nghe chợt nổi da gà, tim teo gan xẹp!
Trung Cường lúc này ngoài chuyện múa kiếm tạo thành một bức màn thép phủ trên đỉnh đầu để hộ thân ra nhất thời chàng chưa biếtphải xử lý thế nào!
Loại ám khí này sau khi xuất thủ rời khỏi tay người phóng, thì chúng chỉ dựa vào lực đạo của đối phương mà biến hóa.
Do đó kiếm trong tay Trung Cường múa nhanh thì chúng cũng xoay vòng và bay nhanh hẳn lên. Chàng dùng lực kích chúng bay lên, nhưng vừa thu thế thì chúng đã trở lại ve ve trên đầu. Hơn nữa chúng bay cao thì bay xuốnglại càng mạnh mẽ hơn trước. Khiến Trung Cường lúng túng một hồi như lạcvào mớ bòng bong. Bởi lẽ chiêu thức nào của Trung Cường cũng đều sử dụng nội lực và tập trung tinh thần. Nếu tiếp tục kéo dài một khi chân lựcđã cạn thì mấy mươi cương hoàn sẽ đồng thời chụp xuống xoay tròn mấyvòng. Lẽ nào không có khả năng biến một người sống thành thịt vụn?
Sau khi phóng hoàn xong, Âm Thường Hữu đứng ở bên cạnh cười lên đắc thắng, lão ác độc kêu lên:
- Ha! Ha! Ha! Rồi ngươi cũng có ngày này, cho ngươi biết thủ đoạn của Lao Sơn Tam Hung!
Trí Mẫn đứng bên ngoài lặng yên quan sát đã lâu, lòng nàng vô cùng lo lắngkhi thấy Cường ca ca bị vây chặt trong đám Tử Mẫu Liên Hoàn nếu như nàng tính toán vụng về, mạo hiện xâm nhập vào trong vòng, chỉ e rằng cả haingười đều bị khép chặt trong vòng vây lúc ấy chỉ biết gọi tời kêu đất!
Do đó nàng vận dụng trí tuệ, lẳng lặng quan sát.
Lúc này nàng đã nhìn ra cách hóa giải cương hoàn.
Chỉ thấy nàng hú lên một tiếng thanh thanh, đằng không vọt người lên cao,khi độ cao của nàng đạt bằng độ cao của các cương hoàn. Nhưng cách đó độ bảy thước, nàng liền chuyển thân song song với mặt đất, đồng thời nàngđưa thanh Đồng Phong bảo kiếm ra chắn lấy quỹ đạo của các cương hoàng.Miệng nàng cười tươi reo vui:
- Xuống hết cho ta!
TiếngTinh! Tang! Vang lên liên tiếp, sau một vòng hồng quang vun vút mấy mươi cương hoàn đó biến thành vô số ánh ngân tinh chênh chếch vọt ra xa mấytrượng và tiếng leng keng liên tiếp vang lên, tất cả các cương hoàn đãrơi đầy trên mặt đất.
Vốn là Trí Mẫn đã nhìn ra trung tâm phátlực và quy luật chuyển động của các cương hoàn. Nàng dùng bảo kiếm pháhỏng thế cân bằng khiến chúng chênh chếch vọt ra xa, Thiết Quải CươngHoàn Âm Thường Hữu và nhị ác Đoạt Hồn Giản bỗng ngây người kinh hãi.
Bóng ngân quang lại ào đến, ánh xanh của thanh trường kiếm vút lên, sự tứcgiận và căm hận của Trung Cường đã lên đến đỉnh điểm. Chàng đã bổ nhàođến hai lão ác ma và quát lớn:
- Ám khí ác độc! Không hủy diệt ngươi khó mà thỏa được mối hận trong lòng ta!
Lời chưa dứt, thân chàng đã đến, ánh sáng xanh của thanh Ô Mục thần kiếmtỏa hơn một trượng, chàng xuất một chiêu tuyệt học khí thế như thiên hàsụp đổ, bão tố vỗ bờ, kèm theo ánh sáng sắc bén như tia chớp.
Sắc mặt đại hung và nhị hung đều lộ vẻ bàng hoàng, cả hai kêu la oai oái và xẹt người về hai phía tránh đi.
Lúc này Trung Cường đã nộ khí xung thiên, lẽ nào chàng chịu buông tha chohai gã ác ma. Chiêu này chưa dứt, chiêu khác lại xuất ra. Chàng dùng thế Tả Hữu Phúng Nguyên là một chiêu tuyệt học ghi trên Bảo Kính, một chiêu bao gồm nhị thức phân ra làm hai quét về song hung. Chiêu thức vừanhanh vừa mạnh và cũng không kém phần tàn nhẫn.
Chỉ nghe một tiếng soạt!
Hai tiếng rú thảm thiết vang lên. Xung quanh bắn vọt một tràn máu tươi, mùi tanh tưởi xông lên tận mặt! Thân thể của Thiết Quải Cương Hoàn đứtthành hai đoạn, máu tươi cuồn cuộn phụt ra. Bụng của Đoạt Hồn Giản bịrạch ra toang hoác, ruột gan bắn vọt ra ngoài dấy lên một mùi ô nhiễm.
Trung Cường dùng một thế kiếm thấy hai lão hung đã đều tán mạng. Nộ khí củachàng cũng chợt tiêu tan, chàng thu dọn cho kiếm vào bao và trầm giọngnói:
- Chỉ vì các ngươi muốn chết, chớ trách lòng dạ họ Cường này sao quá ác độc!
Bất giác đôi mày ngài của Trí Mẫn nhướng lên. Nàng mỉm cười và nói:
- Hôm nay Cường ca ca đã quên đi đức hiếu sinh.
Trung Cường cũng cười và đáp:
- Sát ác nhân tức là thiện niệm!
Trí Mẫn dẫu môi, cho kiếm vào bao, nàng phủi tay và nói:
- Những kẻ bị giết đều không oan, nhưng phu thê Tư Mã đại hiệp đi đâu.Hành tung của Doanh tỷ tỷ, Quân tỷ tỷ và Lục ca chúng ta vẫn còn chưabiết.
Trung Cường cũng lấy làm lạ, chàng chau mày và nói:
- Lẽ nào trong cả một trang viện thế này lại còn ai sống sót hay sao?
Trí Mẫn lắc đầu tỏ vẻ bất lực và nói:
- Muội vừa đến trang viện liền lục tìm tứ phía để tìm mọi người. Ngườisống chỉ còn có bọn thủ hạ của Lao Sơn Tam Hung, cả bọn đã ẩn nấp. Trong trang viện có tổng cộng mười người chỉ gồm có người già, trẻ em và nữnhân. Tất cả đều bị bọn chúng giết sạch. Ngay cả con gà con nghé chúngcũng không tha.
Trung Cường lên tiếng buồn buồn:
- Tuy Lục ca và Mẫn tỷ tỷ đều đang bị thương. Nhưng có lẽ cả hai cũng đều đã bình phục hẳn rồi!
Trí Mẫn đáp:
- Điều ấy thì huynh cứ yên tâm nếu như hai người họ còn ở đây thì Lao Sơn Tam Hung và ba người của Song Long hội cũng không đắc thủ một cách dễdàng như vậy.
Trung Cường tuy thấy lời nói của Mẫn muội muội cólý nhưng chàng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, chàng liền nhảy đến đám cháyvà lên tiếng gọi Trí Mẫn:
- Mẫn muội, chúng ta tìm lại lần nữa đi!
Nói xong hai người liền men theo đám cháy đến bên những thi thể, cả hai đều dừng lại xem xét tỉ mỉ.
Trong một đống gạch ngói đổ nát trước mặt bỗng có tiếng rên khe khẽ vang lên. Hai người vội chạy đến bới đống gạch vụn ra nhìn, bất giấc cả hai đềugiật mình sửng sốt.
Hóa ra dưới bức tường đổ là vị lão bộc tronggia đình Tư Mã Trọng. Chính là vị lão nhân lúc trước từng đến Phúc Sơnthành để đánh tan dư luận do Tam Hung tạo ra.
Giờ đây trên người ông bị thương nhiều chỗ, máu ra đầy mình, chỉ còn thở thoi thóp.
Trí Mẫn thấy vậy liền vội vàng lên tiếng giục:
- Cường ca ca, hãy mau vận công tiếp khí cho lão nhân, nếu không sẽ không ổn đâu!
Trung Cường không dám chậm trễ, chàng lập tức áp chưởng vào hậu tâm của lão nhân.
Do hơi thở của lão nhân yếu ớt nên chàng không dám gia tăng lực đạo một cách đột ngột.
Chàng chỉ dám khe khẽ để cho luồng khí chuyển nhập vào trong cơ thể của lão nhân.
Một lát sau, đôi mắt thất thần của lão nhân từ từ hé mở ra, luồng hơi mũi cũng đã thở mạnh hơn trước.
Ông ta nhìn thấy Trung Cường, Trí Mẫn dường như đã nhận ra người quen, ôngchỉ gật đầu nhè nhẹ, nhưng vẫn chưa thể cất tiếng nói Trung Cường thấylão nhân đã mở mắt ra.
Chàng vui mừng nói bên tai lão nhân:
- Lão quản gia, phu thê Tư Mã đại hiệp đã đi đâu rồi?
Trên gương mặt tái xám của lão nhân bỗng gợn lên một chút sinh khí, khẽ húng hắng ho lên một tiếng, hai môi mấp máy và lên tiếng đứt đoạn:
- Ma ... Thiên ...
Lão nhân nói đến đó bỗng đuối sức và không nói tiếp được. Thần sắc giờ đây vô cùng yếu ớt.
Trí Mẫn vội lên tiếng hỏi:
- Họ đã đi lên Ma Thiên Lãnh phải không?
Lòng lão nhân bỗng cảm thấy nhẹ hẳn như trút được một hòn đá nặng. Trung Cường lại lên tiếng hỏi:
- Hai người khách bị bệnh và Ba cô nương mới đến sau này đã cùng nhau trở về Ma Thiên Lãnh rồi phải không?
Lão nhân gật đầu và từ tròng miệng khó nhọc thốt lên một tiếng, phải ...
Trí Mẫn nhìn sang Trung Cường như có ý nói rằng lời đoán của nàng quả là không sai.
Trung Cường vừa gật đầu với Trí Mẫn vừa vận công đẩy một luồng chân lực vào trong người của lão nhân.
Nếu như vị lão nhân này là người có võ công, tự mình sẽ vận khí hành công,đồng thời sử dụng hai luồng nội và ngoại lực, những vết thương bên ngoài sẽ dần dần sẽ hồi phục.
Nhưng rủi thay, ông ta lại không có chút căn cơ gì về võ công. Hơn nữa tuổi hạc đã cao, mất máu quá nhiều, khíhuyết bị phong bế tù đọng, nên ngay cả Đại La thần tiên cũng không thểnào giúp lão cải tử hồi sinh.
Nhưng qua một khoảng thời gian uống cạn bình trà, thì tình trạng của lão cũng đã có sự khởi sắc, lão nhânnuốt đi mớ đờm chặn cổ và lên tiếng nói:
- Ma Thiên Lãnh đã xảy ra chuyện rồi ...
Trung Cường nghe vậy bất giác kinh hãi và vội lên tiếng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Thân thế lão nhân cũng bị chấn động mạnh khi Trung Cường hoảng kinh, lão gắng gượng lên tiếng nói:
- Cái gì Bát quái ... Ước định là vào tiết Đoan Ngọ sẽ tấn công lên núi, gia chủ và chủ mẫu ...
Lão nói đến đó, thì hơi thở đã bị ngắt quãng không nói thêm được. Sau đó hơi thở cũng từ từ yến dần.
Trí Mẫn chau đôi mày ngài và lẩm bẩm:
- Bát quái? Lẽ nào là Quan Sơn Bát Kiệt?
Trung Cường thong thả trả lời:
- Không sai, nhất định là bọn họ. Ây! Đây cũng lại là chuyện rắc rối do chúng ta mà ra!
Làm sao chúng ta có thể khoanh tay đứng nhìn cho được?
Trí Mẫn bỗng lên tiếng an ủi chàng:
- Chuyện ấy có gì mà lo, chúng ta nhanh chóng đến đó là được rồi. Dù chokhông phải là chuyện do huynh mà ra, chúng ta biết rồi thì cũng khôngthể nào đứng nhìn một cách bàng quan, Trung Cường có vẻ bất an, chànglên tiếng nói:
- Nhưng vấn đề là ta đến đó có kịp hay không?
Nói đoạn chàng lay lão nhân đang nằm trong lòng mình và lên tiếng hỏi:
- Họ đã đi từ ngày nào?
Nhưng lão nhân đã tắt thở từ lâu.
Trung Cường vội vàng điểm huyệt hô hấp cho lão nhân không sao khiến lão có thể hồi sinh.
Trí Mẫn thấy vậy bất giác liền lên tiếng nói:
- Dù cho huynh có phí tận tâm huyết thì lão nhân cũng không sao sống được. Thôi chúng ta hãy lên đường vậy!
Trung Cường đã cố hết sức nhưng không hữu hiệu, chàng đành phải đặt lão nhânnằm xuống đất và đứng dậy quay mặt vào đám lửa đang lụi dần và cất tiếng cảm thương vô hạn:
- Nếu như phu thê Tư mã đại hiệp biết được thảm trạng này, họ sẽ đau lòng biết mấy?
Trí Mẫn cũng thở dài im lặng.
Lúc này sắc trời đã sáng, vầng dương đỏ hồng đã hừng hửng hiện ra từ chântrời phía đông chiếu rọi lên những góc tường đổ nát, cảnh vật tangthương. Một trận gió sớm làm mùi máu tanh xông lên trên mũi khiến ngườinghe lợm giọng muốn mửa.
Trí Mẫn lên tiếng nói:
- Chuyện đã như vậy, ở đây đau xót cũng chẳng giải quyết được gì chúng ta đi thôi!
Nói xong nàng liền hú lên một tràng lanh lảnh, hai con Ô Long và Tảo Hồngnghe tiếng gọi của chủ nhân liền tức tốc phóng vó chạy tới.
Haingười lên ngựa và rời khỏi chốn đau thương hoang tàn đỏ nát. Trung Cường vẫn lưu luyến không nỡ rời xa, chàng chốc chốc lại quay đầu nhìn vềngọn lửa leo lét dưới ánh sớm mai, bỗng thở dài liên tiếp. Lòng chànggiờ đây đau xót không nguôi.
Trí Mẫn lẽ nào lại không xót thươngnhững người vô tội chết oan nhưng nàng thấy thần sắc đau khổ của Cườngca ca, nàng cố nén bi phẫn mà lựa lời an ủi chàng.
Suốt dọcđường, Trung Cường vẫn trầm ngâm u uất, không nói tiếng nào. Vào giờ ngọ hôm ấy hai người đã đến Đằng Châu, sau khi ăn uống qua loa cả hai lạithúc ngựa đi về phía biển.
Mặt biển mênh mông xanh biếc trải dài vô tận, gió thổi hiu hiu, sóng vỗ hiền hòa khiến lòng người cũng có phần dịu xuống.
Hai người bao hẳn một chiếc thuyền vượt biển khá lớn. Chủ thuyền là một đôi phu phụ tuổi độ ngũ tuần.
Bầu trời đêm với vành trăng lưỡi liền chênh chếch lên cao. Trên mặt biểngió mát hiu hiu thổi nhẹ. Hai phu phụ chủ thuyền là người khiêm tốn hòađồng, họ dọn ra trước mũi thuyền một bình Trúc Diệp Thanh Tửu và mộtchút thức nhắm, mời Trung Cường và Trí Mẫn hai người cùng đến để uốngrượu ngắm trăng.
Trung Cường thưởng cho họ năm lượng bạc, chủthuyền vui mừng dập tắt lửa trong chiếc tẩu rồi ngồi trước mũi thuyềngần đó và lên tiếng kể lể:
- Có lẽ dạo này phu thê lão hủ đanggặp vận may. Lần trước cũng có mấy vị khách thuê thuyền, cũng đã thưởngcho phu thê lão hủ một lạng tiền rượu. Đêm nay tiểu khách quan lại trọng thưởng rất mực hào phóng!
Lòng của Trung Cường và Trí Mẫn chợt động, hai người lên tiếng thăm dò:
- Lần trước ông chủ chở ai?
Chủ truyền đổ tro trong chiếc tẩu ra và lên tiếng từ tốn nói:
- Ba nữ hai nam, xem ra dường như họ đều là bậc giàu sang quý phái.
Trung Cường nghe vậy bỗng buột miệng hỏi:
- Có phải họ từ Phúc Sơn đến không?
Chủ thuyền gật đầu lia lịa và đáp:
- Quả đúng như vậy, trông dang vẻ dường như họ đều là những người luyệnvõ, hai vị cô nương cũng xinh đẹp như cô nương này đây, cả hai đều đẹpnhư thiên nhiên, nhất biểu nhân tài.
Trí Mẫn đưa mắt nhìn sangTrung Cường một lượt. Trong lòng cả hai đều biết rằng đó chính là phuthê Hàn Vũ Tú Sĩ và ba người Doanh Doanh, Tuấn Thiếu cùng Lệ Quân. Do đó mối lo lắng trong lòng cũng giảm xuống đáng kể.
Trung Cường vờ như chỉ thuận miệng nói chơi:
- Cách đây đã bao lâu rồi?
Chủ thuyền liền ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng dường như để ước lượng thời gian, sau đó lão lên tiếng:
- À khoảng ...
Không ngờ chưa nói dứt câu lão bỗng giật mình biến sắc, vội vàng đứng dậy,hối hả chạy vào khoang thuyền tắt hết đèn đóm bên trong, đồng thời hạgiọng nói:
- Tiểu khách quan, vào đi, nhanh lên! Nhanh lên!
Thần sắc và cảnh tượng hốt hoảng lo âu của chủ truyền làm cho hai người không hiểu gì cả, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng đi thuyền thì phải nghe theo sự dặn dò xếp đặt của chủ thuyền nên hai người đành phải cất bước tiến vào bên trong.
Trung Cường không nén được sự tò mò khó hiểu chàng liền lên tiếng hỏi:
- Ông chủ, có chuyện gì vậy?
Chủ thuyền đưa mắt nhìn ra khe cửa của khoang thuyền và đưa tay chỉ về phía mặt biển cách đó không xa lắm và nói:
- Các người nhìn xem!
Trung Cường và Trí Mẫn đến gần hơn chút nữa và đẩy hé cánh cửa ra nhìn theo hướng chỉ tay của chủ thuyền ...
Thì thấy trên mặt biển có ba chiếc thuyền lầu to loại hai cột buồm đangcăng buồm lướt sóng vượt tới tiến về cùng hướng với chiếc thuyền của họđang đi.
Trên chiếc thuyền đèn hoa rực rỡ sáng tựa ban ngày.Trong khoang thuyền bóng người qua lại, tiếng huyên náo ồn ào văng vẳngvọng đến có thể nghe được.
Trí Mẫn động tính hiếu kỳ và lên tiếng hỏi:
- Đó là thuyền của quan phủ nào vậy?
Chủ thuyền thì thào:
- Quản phủ? Không phải, họ là kẻ cướp đó!
Trung Cường đối với đường đi nước bước trên giang hồ không quen thuộc. Cònđối với giới lục lâm trên vùng sông nước lại càng mù tịt, hơn nữa giờđây lòng chàng cũng đã nhẹ đi rất nhiều do không có chuyện gì cấp bách,chàng cười nhạt và lên tiếng nói:
- Cướp thì có gì đáng sợ đâu!
Tâm tư của Trí Mẫn tương đối kỹ càng tinh tế, nàng liền truy hỏi một câu:
- Họ thuộc băng đảng nào?
Chủ thuyền chỉ tay lên cột buồn và hạ giọng nói:
- Cô nương xem trên cột buồm to kia kìa!
Trí Mẫn theo lời chủ thuyền nhìn xem thì thấy trên cột buồm có mộ ngọn cơthêu hình con rết (Ngô Công kỳ) đang phần phật tung bay. Nhưng nàngkhông nhìn được trên ấy viết mấy chữ gì.
Trên cột buồm lớn của cả ba chiếc thuyền đều là có treo mấy ngọn đèn Khí Tự Phong Đăng to nhưchiếc đấu. Trên đèn không có chữ nhưng phía dưới, nơi thân chứa dầu màuvàng có dán ba ngôi sao xanh phản quang lấp lánh.
Nhìn xong, nàng vẫn chưa hiểu liền quay sang hỏi Trung Cường:
- Cường ca ca, ký hiệu trên chiếc lồng đèn đó là của bang phái nào vậy?
Trung Cường trầm tư suy nghĩ nhưng nghĩ mãi mà vẫn không ra.
Lúc này ba chiếc thuyền to thuận buồm xuôi gió ào ào lướt qua dấy lên mộttrận sống khiến chiếc thuyền của Trung Cường và Trí Mẫn lắc lư chao đảokhông dứt.
Chủ thuyền thấy mấy chiếc thuyền của bọn cưới đã đi xa liền thở phào nhẹ nhõm và niệm một câu:
- A di đà Phật, Bồ Tát phù hộ!
Trung Cường thấy dáng điệu sợ sệt đến khiếp, chàng cảm thấy tức cười và hỏi:
- Xin hỏi lão chủ, bọn họ hảo hán anh hùng của băng đảng nào vậy?
Chủ thuyền thè lưỡi rụt cổ và đáp:
- Trại chủ của núi Quan Sơn!
Đôi mày ngài của Trí Mẫn bỗng nhướng cao, nàng buột miệng kêu lên:
- Quan Sơn Bát Kiệt!
Chủ thuyền nghe vậy thất kinh, lão xua xua tay và nói:
- Ây dà! Cô nương nói nhỏ một chút.
Trung Cường đưa tay chỉ ra mặt biển mênh mông mỉm cười và nói:
- Ở đây trên không tới trời, dưới không chạm đất ông chủ sợ cái gì?
Chủ thuyền vẫn thận trọng nói:
- Tiểu khách quan à. Tường có tai vách có nhĩ không chừng.
Nói xong lão ta bước ra khỏi khoang thuyền đưa mắt dáo dác nhìn ra tứ phía một hồi.
Thấy xa xa có ánh đèn của thuyền chài lão mới dám quay vào thắp đèn lên sau đó châm thuốc trong chiếc tẩu và thong thả nói:
- Trước đây gọi là Quan Sơn Bát Kiệt không biết tại sao chỉ còn lại có ba người nên bèn đổi tên thành núi Quan Sơn Tam Tinh bang. Nhưng nói vềchuyện ăn giật cưới của, chặn đường thu thuế, giết người cướp của thìTam Tinh Hung bang quả thật vô pháp vô thiên.
Trí Mẫn nghe vậy liền lên tiếng hỏi:
- Bây giờ họ trở về núi Quan Sơn phải không?
Lão chủ thuyền rít một hơi thuốc dài, từ từ nhả khói và lắc đầu nói:
- Lúc trước thì họ cũng không thường xuất hiện nhưng gần một tháng naydường như ngày nào họ cũng đi đi lại lại trên biển. Không biết có phảilà đi chiêu binh mãi mã hay không mà ngày nào cũng từ Đăng Châu đónkhông ít người về núi. Ây! Xem ra Tam Tinh bang dường như sắp làm mộtchuyện gì đó to tát lắm.