“Cậu ta thực sự đã chữa khỏi bệnh sao?”
Khoảnh khắc nhìn thấy bà Tiêu tỉnh lại, trên mặt Tống Diễm chợt hiện lên vẻ khó tin.
Căn bệnh mà ngay cả bác sĩ ở các bệnh viện lớn cũng bất lực không thể chữa khỏi, đã được Diệp Phong chữa khỏi chỉ sau khi ghim mấy kim?
Điều quan trọng nhất là một khi bà Tiêu chết, mọi chuyện sẽ rất thuận lợi đối với Tống Diễm, bà ta có thể ngồi yên hưởng hết nhà họ Tiêu, bây giờ bà ấy sống lại, thì làm sao nhà họ Tiêu có thể đến lượt bà ta?!
Trong lòng bà ta vô cùng tức giận, dùng ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Diệp Phong hồi lâu, giống như một con rắn độc, khiến người ta hồi hộp và sợ hãi.
Tiêu Hà cũng bị cảnh tượng này làm cho sửng sốt.
Ông ta không ngờ rằng Diệp Phong lại có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ mình!
Diệp Phong liếc nhìn Tống Diễm, khóe miệng mang nhếch lên vẻ lạnh lùng, toàn bộ biểu cảm của Tống Diễm đã lọt vào trong mắt anh.
Tiêu Y Nhân và Bạch Hương Lan thì không cần phải nói, bà Tiêu là người thân gần gũi nhất của họ, khi bà ấy tỉnh lại thì hai người vui mừng còn không kịp.
Tô Khuynh Thành giơ ngón tay cái lên với Diệp Phong với vẻ mặt kinh ngạc:
"Anh Phong, anh thật tuyệt vời!"
Diệp Phong xoa đầu Tô Khuynh Thành, cười nói: “Đâu phải tôi chỉ mới ưu tú một hai ngày, em mới biết được sao?”
"Anh Phong đúng là tự luyến."
Tô Khuynh Thành bĩu môi, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Bà nội, bà không sao là tốt rồi, không có bà nội, con không biết phải sống thế nào nữa!"
Mấy ngày nay Tiêu Y Nhân đã phải chịu rất nhiều sữa bất bình, bà nội vừa khỏi bệnh, cô ấy liền lập tức nằm ở bên giường bà nội mà khóc nức nở.
"Cháu gái ngoan của bà, có chuyện gì vậy, có phải là có người bắt nạt con không?"
Bà Tiêu lập tức hỏi cô ấy.
Tiêu Y Nhân vừa khóc vừa gật đầu, lập tức kể cho bà nội nghe chuyện Tống Diễm và Tiêu Hà ép cô ấy gả cho Kim Lăng Vương.
Cô ấy khóc rất đáng thương, đến nỗi một người ngoài cuộc như Tô Khuynh Thành nhìn thấy cũng đau lòng, huống chi là bà nội đã yêu thương cô ấy từ khi còn nhỏ.
Khi bà Tiêu nghe thấy điều này, gương mặt vốn hiền lành ấm áp của bà ấy hiện lên sự tức giận!
"Tôi còn chưa chết mà đã chèn ép cháu gái cưng của tôi thành ra như vậy, đúng là to gan!"
Bà ấy nghiến răng nghiến lợi nói với Bạch Hương Lan: “Hương Lan, đỡ tôi dậy.”
Bạch Hương Lan nói: "Phu nhân, sức khoẻ của bà không tốt, hay là bây giờ tạm thời đừng xuống giường."
"Không sao đâu, hiện tại sức khỏe của tôi rất tốt."
Tuy rằng vừa đi du lịch từ Quỷ Môn Quan trở về, nhưng sau khi được Diệp Phong chữa trị, thân thể của bà Tiêu rõ ràng đã cứng cáp hơn rất nhiều, trên người tràn đầy sức lực, giống như được thay da đổi thịt vậy!
Bạch Hương Lan đỡ bà Tiêu xuống giường, bà Tiêu bước đi với tư thế rất kiên cường, không hề cảm thấy có chút suy yếu nào.
Bà ấy bước tới chỗ Tiêu Hà và Tống Diễm rồi dừng lại:
“Khi nào đến lượt một người họ Tống như cô quyết định hôn lễ của cháu gái tôi?”
Bà Tiêu giận dữ hét lên, khí thế mạnh mẽ và đáng sợ khiến Tiêu Hà và Tống Diễm sợ hãi.
"Mẹ, chúng con cũng chỉ bị ép buộc thôi, người muốn Y Nhân gả đi là Kim Lăng vương, nhà họ Tiêu của chúng ta không thể đắc tội ông ta được!"
Sắc mặt Tống Diễm tái nhợt, vội vàng giải thích.
"Kim Lăng vương! Ha ha ha, họ Tống, cô đừng tưởng tôi già rồi thì không biết cô đang có ý đồ gì!"