"Anh... Anh điên rồi sao. Tôi là cảnh sát tuần tra." Trần Thiến bị treo giữa không trung, hai chân không ngừng đá lung tung giãy dụa.
Diệp Phong khinh thường cười một tiếng: "Đương nhiên tôi biết cô là cảnh sát,nhưng vậy thì thế nào, hiện tại không phải cô đã rơi vào trong tay tôi sao?"
Trong lúc nói chuyện, Diệp Phong nhặt cái roi Trần Thiến làm rơi dưới đất lên, cầm trong tay tùy ý thưởng thức một hồi.
"Anh muốn làm gì?"
Nhìn thấy Diệp Phong cầm roi, Trần Thiến lập tức hoảng sợ, tim đập nhanh hơn.
"Vừa rồi đã nói với cô là chỉ muốn chơi một trò chơi nhỏ mà thôi. Cô cảnh sát, không phải cô sợ đó chứ?"
Diệp Phong cười tủm tỉm nói, mang đầy vẻ thâm sâu.
"Tôi cảnh cáo anh đừng làm loạn, tôi là cảnh sát, anh dám làm vậy thì chết chắc đó."
Nhưng cô ấy còn chưa uy hiếp xong thì chỉ nghe một tiếng chát vang lên.
Diệp Phong nâng roi trong tay lên rồi quất về hướng Trần Thiến.
"A”. Đam Mỹ Hiện Đại
Roi này làm từ chất liệu đặc biệt, tuy Diệp Phong không dùng sức quá mạnh, nhưng quất vào người Trần Thiến vẫn làm cô ấy đau đớn khó chịu, khiến Trần
Thiến không kiềm được thét lên lên tiếng.
Gò má cô ấy ửng hồng, xấu hổ giận dữ đan xen, cô ấy đường đường là cảnh sát tuần tra cấp hai mà lại bị Diệp Phong đối xử như thế.
"Họ Diệp, anh chết không yên đâu, dám đánh tôi cái nào nữa thì tôi giết anh.” Trần Thiến hung hăng trừng Diệp Phong, hai chân lơ lửng giữa trời không ngừng giấy dụa.
Dáng người cô ấy thật xinh đẹp, nhất là khi bị treo giữa không trung thì càng lộ vẻ thướt tha quyến rũ.
Đáng tiếc Diệp Phong không phải là người thương hoa tiếc ngọc.
Chỉ nghe hắn cười nói: "Cô cảnh sát, chẳng lẽ cô cho là Diệp Phong này chỉ hù dọa sao?”
Tiếng nói vừa dứt, Diệp Phong lại giơ tay quất một roi.
"A." Trần Thiến chỉ cảm thấy bờ mông truyền đến cảm giác đau rát, cô ấy bị đánh ngơ ra, đau đến chảy nước mắt.
"Diệp Phong, anh to gan lắm..." Diệp Phong khẽ cười và nói: "Chỉ cho cô chút trừng phạt mà thôi." “Anh... " Trần Thiến tức điên lên.
"Tôi làm sao?" Diệp Phong nghiền ngẫm cười một tiếng: "Xem ra cô cảnh sát không phục lắm."
Vừa dứt lời...
Chát!
Lại là một tiếng đánh giòn giã truyền đến. "Diệp Phong, tên chết tiệt."
"Còn dám mắng tôi?"
Diệp Phong nheo mắt lại rồi đưa tay làm ra một động tác.
"Đừng đánh, đừng đánh." Trần Thiến bị dọa đến hai mắt nhắm nghiền, không ngừng gào thét.
Đáng tiếc Diệp Phong căn bản không để ý đến mà lại quất một roi nữa.
Bị Diệp Phong tra tấn như vậy, Trần Thiến sắp điên mất: "Họ Diệp, có ngon thì thả tôi xuống, tôi liều mạng với anh."
"Ha ha ha." Diệp Phong cười nhạt: "Mơ tưởng."
Trần Thiến lại uy hiếp: "Đồng nghiệp của tôi đều làm việc ở kế bên, anh làm vậy với tôi, rất nhanh họ sẽ chạy tới."
Diệp Phong lắc đầu: "Cô cảnh sát, cô không cần hù dọa tôi, vừa rồi trước khi đến tôi đã chú ý rồi. Vách tường phòng thẩm vấn này đã được gia công dày lên, hiệu quả cách âm rất tốt."
"Cho dù cô có gọi rách cổ họng thì người bên ngoài cũng không nghe thấy."