Phanh phanh phanh!
Hai ba mươi người đàn ông hung ác cùng hành động, bao vây lấy bọn người Chu Vũ, Phùng Hạo Thiên, không nói lời nào mà trực tiếp đùng đùng đùng hành hung một trận.
Chu Vũ bị đánh cho đầu rơi máu chảy, liều mạng kêu rên: "Hiểu lầm, anh Cương, các người đánh lầm người rồi."
Lý Cương hừ lạnh một tiếng mà nói: "Hiểu lầm? Tụi mày không phải bạn học của nhau sao? Con mẹ nó không phải thích làm loạn sao? Bố mày đánh mày đó."
Tiếng nói vừa dứt, Lý Cương lại tung một chân đá mạnh vào mặt Chu Vũ.
"U¡ da!" Chu Vũ kêu thảm, máu mũi chảy ròng ròng, trông cực kỳ đau đớn.
Tình huống của những người khác cũng không tốt hơn bao nhiêu, ai cũng bị đánh mặt mũi bầm dập, mắt nổ đom đóm.
Sau vài phút, Lý Cương mới khoát tay kêu dừng, gã chỉ vào Chu Vũ và nói: "Mang thằng ranh này đi, mấy đứa khác thì ném bên đường không cần để ý."
"Vâng, anh Cương."
Chu Vũ nghe vậy lập tức hoảng, vội vàng kêu cứu: "Anh, anh Cương, anh muốn dẫn tôi đi đâu?" "Con mẹ nó sao mày nói nhảm nhiều như vậy?"
Lý Cương hừ lạnh, lại cho Chu Vũ một chân, mấy thủ hạ lấy khăn trùm đầu ra bịt kín đầu Chu Vũ rồi nhanh chóng mang hắn ta rời khỏi nơi đây.
Sau mười mấy phút, trong một căn phòng của khách sạn gần đó.
Trên ghế sa lon có một công tử mặt mũi bầm dập, toàn thân xanh tím đang nằm, bên cạnh gã có một người phụ nữ đang cầm cồn sát trùng chùi những vị trí bị thương bị sưng cho gã.
Người này không phải người khác mà chính là Tam thiếu gia Lý Chiến của Lý gia.
"Nhẹ một chút, đau, đau chết tôi rồi."
Lý Chiến đau đến hít hà, Chu Đình thấy thế thì hoảng hốt vội nói xin lỗi bằng giọng nói yêu kiều quyến rũ: "Lý thiếu, người ta không phải cố ý."
"Móa nó, dám đánh bố hung ác như thế” Lý Chiến nghiến răng nghiến lợi, hận Diệp Phong muốn chết.
Cốc cốc cốc! Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tràng tiếng gõ cửa. "Tiến đến." Lý Chiến ngồi dậy từ ghế salon.
Chỉ thấy Lý Cương dẫn theo hai tên đàn em đưa Chu Vũ đến nơi này, Lý Cương đá một chân vào mông Chu Vũ làm hắn ta ngã xuống trước mặt Lý Chiến, sau đó gã nói với Lý Chiến: "Tam thiếu gia, đã mang người đến rồi."
"Rất tốt. Lý Chiến hừ lạnh một tiếng, tháo khăn trùm đầu của Chu Vũ xuống rồi mặt không cảm xúc nhìn hắn ta và nói: "Biết tao là ai không?”
Chu Vũ liên tục gật đầu: "Biết, ngài là Tam thiếu gia của Lý gia."
"Biết thì tốt." Lý Chiến hừ lạnh một tiếng.
Lý Chiến nói: "Tao hỏi mày, thằng hôm nay đánh bố tên là gì?!"
Lúc đó trong phòng quá hỗn loạn, thậm chí Lý Chiến còn chưa biết tên của Diệp Phong.
Gã bắt Chu Vũ đến cũng là vì nguyên nhân này.
"Diệp Phong, thằng ranh kia tên là Diệp Phong."
"Diệp Phong?" Nghe thấy cái tên này, Lý Chiến nao nao: "Sao cái tên này nghe quen tai vậy?"
Nhưng gã cũng không để trong lòng, dù sao tên này cũng không lạ gì, có thể là nhìn thấy trong quyển tiểu thuyết nào đó thôi.
Lý Chiến hỏi tiếp: "Mày biết bối cảnh của hắn là gì không? Nhà hắn làm cái gì?"
Chu Vũ lắc đầu: "Không biết, tôi không biết."
"Cái gì? Mày không biết, con mẹ nó tụi mày không phải là bạn học sao?!" Lý Chiến nghe vậy thì tát thẳng một cái lên mặt Chu Vũ.
Chu Vũ không ngừng kêu khổ: "Hắn không phải bạn học của tôi, hắn chỉ đi theo Tiêu Y Nhân thôi, a đúng rồi, tôi nhớ hình như hăn là vị hôn phu của Tiêu Y. Nhân”