Tưởng Ngọc Trạch uống nhiều, khi về nhà nhào lên ôm Từ Thanh Sơn gọi yêu nhi. Từ Thanh Sơn một bên dìu hắn, một bên bắt chuyện Tưởng Ngọc Ân: "Ngọc Ân buổi tối ở lại đây đi, về trường học không tiện, bây giờ không còn xe nữa."
Tưởng Ngọc Ân không muốn ở lại, Từ Thanh Sơn không thể làm gì khác hơn là nói: "Vậy em ngồi đợi đây một chút, anh sắp xếp cho anh em xong rồi đưa em đi, đã trễ như vậy để em đi một mình anh không an tâm."
Tưởng Ngọc Ân còn định từ chối, bị Từ Thanh Sơn nói: "Nếu bây giờ em đi thì ngày mai anh em hỏi, anh biết trả lời sao giờ?"
Tưởng Ngọc Ân không muốn gây phiền phức cho người khác, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, nhìn Từ Thanh Sơn dìu anh cậu tiến vào phòng ngủ, cởi giày rồi lau mặt, lại nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói nhỏ đứt quãng: "Không được lộn xộn... được rồi... Lộn xộn nữa anh sẽ giận... Bé ngoan ngủ..." Cậu bị chua đến ê răng, mặt đều nhăn lại, thấy Từ Thanh Sơn từ trong phòng ngủ đi ra, khoác trên người một cái áo khoác, đóng cửa lại nói: "Đi thôi."
Tưởng Ngọc Ân đi theo phía sau đi, một đường cúi đầu không biết làm sao với chị dâu mới.
"Anh trai em rất ưu tú." Từ Thanh Sơn ngữ khí rất ôn hòa, trên mặt cũng mang ý cười, "Em không nên nghĩ hắn hư hỏng."
Hai người từ trong thang máy đi ra, Từ Thanh Sơn khởi động xe, vừa lái ra bãi đậu xe vừa tiếp lời: "Anh em rất hiếu thắng, cái gì cũng muốn tranh về mình, nhưng hắn không có lấy chỗ anh thứ gì, tuy rằng không biết vì sao hắn thích anh, nhưng nếu mà chỉ bởi vì tiền, hắn sẽ không dẫn anh tới gặp em." Từ Thanh Sơn nói, "Cho nên anh hi vọng em không nên khinh hắn, cũng không cần chỉ trích hắn, hắn vẫn là Tưởng Ngọc Trạch mà em biết, cũng là anh trai tốt của em."
Tưởng Ngọc Ân quay đầu lại nhìn anh, nói: "Em biết."
Từ Thanh Sơn cả cười.
Xe Tưởng Ngọc Ân dừng lại trước trường học, Từ Thanh Sơn hỏi: "Bây giờ kí túc xá có còn mở cửa không?"
"Không sao, em có biện pháp." Tưởng Ngọc Ân xuống xe trước, xấu hổ một phút chốc kêu một tiếng, "Cám ơn anh Thanh Sơn ca."
Từ Thanh Sơn trên mặt lộ ra nụ cười chân thành, nói: "Không cần khách khí như thế, chờ em rảnh rỗi tới nhà ăn cơm, anh sẽ làm cơm cho bọn em ăn."
Tưởng Ngọc Ân đáp một tiếng, xuống xe chạy chậm tiến vào cửa trường.
Lúc Từ Thanh Sơn về đến nhà Tưởng Ngọc Trạch vẫn ngủ say như chết, ngửi thấy được mùi vị của anh nhắm mắt lại sờ qua, hai tay hai chân khóa chặt trên người anh, gọi: "Yêu nhi."
Từ Thanh Sơn nhỏ giọng oán giận: "Uống bao nhiêu rồi?"
Tưởng Ngọc Trạch không có trả lời, hắn đã quen ngủ với anh, nhắm mắt lại phát ra tiếng ngáy rất nhẹ.
Vào kì nghỉ hè năm đó, Tưởng Ngọc Trạch chuyển từ kí túc xá trường học tới nhà Từ Thanh Sơn, không biết là vì lớn rồi hay là do da mặt dày, cũng không còn rất để ý người khác nói hắn theo người giàu có, chỉ là nộp CV cho công ty khác.
Buổi sáng trước khi đi làm Từ Thanh Sơn sẽ đưa quần áo mua cho hắn để hắn mặc, hắn cũng không cố chấp. Hai người đi ra cửa, Từ Thanh Sơn lái xe đưa hắn đến công ty mới, nói: "Nên mua cho em chiếc xe." Khẩu khí không tự chủ mang theo sự quan tâm của người lớn tuổi.
Tưởng Ngọc Trạch ngược lại cũng không từ chối, liếc mắt nhìn anh, nghiêng người tiến lên, nhẹ nhàng ôm cổ của anh hôn một chút, người đi ngang qua nếu nhìn kĩ là có thể nhìn thấy tình hình trong xe.
Từ Thanh Sơn lập tức đỏ mặt, tay cầm tay lái nắm thật chặt, nhỏ giọng nói: "Làm gì nha, ở bên ngoài đây."
Tưởng Ngọc Trạch nói: "Mua xe mới sẽ không có hôn."
Từ Thanh Sơn không tự chủ nhếch khóe miệng lên, nhìn hắn xuống xe, đáy mắt vẫn mang theo ý cười, mãi đến tận lúc mình đến công ty tai vẫn còn đỏ hồng. Sau đó, ngược lại là anh thực sự không mua xe cho Tưởng Ngọc Trạch. Mỗi buổi sáng sớm tận chức trách đưa người đến công ty, đưa xong cũng không vội đi, cứ như vậy mang theo kỳ vọng nhìn chằm chằm hắn, mãi đến khi Tưởng Ngọc Trạch hôn qua...
- ---------oHOÀNo----------