Edit: tiểu khê
Tưởng Ngọc Trạch gặp Từ Thanh Sơn tại một sàn nhảy do một minh tinh đầu tư, ở ghế dài phải được đặt trước một tuần, một đêm tiêu phí hơn vạn nhân dân tệ. Lúc đó Từ Thanh Sơn ngồi trong ghế dài, đang nói chuyện với mấy cô gái phương tây, xem khẩu hình là tiếng Trung xen lẫn mấy từ đơn tiếng anh, gập ghềnh trắc trở, mà tại nơi ồn ào không thể nghe rõ ràng, mà chính vì như thế, khuôn mặt bọn họ cực kì gần nhau, môi dán vào tai, tai dán lên môi, ám muội đến mức không coi ai ra gì.
Lúc đó Tưởng Ngọc Trạch cùng mấy bạn học nhảy trong sàn nhảy, một đám học sinh nghèo, người có tiền nhất cũng không tính là phú nhị đại, phí sinh hoạt mỗi tháng 10 ngàn, muốn ngồi ở bên trong ghế dài, cố gắng thì cũng có thể ngồi, chính là không đáng, hắn ta lúc đó nói với Tưởng Ngọc Trạch như thế: "Ở nơi này, ngồi ghế dài đều là bọn ngu ngốc."
Tưởng Ngọc Trạch một bên ưỡn ẹo thân thể cạnh đám người, một bên làm bộ phụ họa gật đầu, sau đó cảm nhận được một ánh mắt ở trên người hắn, đôi mắt thuận theo nhìn qua, nhìn thấy Từ Thanh Sơn trong đống mỹ nhân, tóc tai được cắt tỉ mỉ, khuôn mặt lại bình thường, thân hình cao gầy, thoạt nhìn so với đám nữ nhân bên cạnh anh còn yếu hơn. Tưởng Ngọc Trạch ác ý mà nghĩ, cái thân thể nhỏ bé như thế, buổi tối ứng phó được sao?
Chẳng được bao lâu, phục vụ đưa rượu tới sàn nhảy cho Tưởng Ngọc Trạch cùng mấy vị bạn học. Phục vụ chỉ chỉ Từ Thanh Sơn ngồi ở nơi ánh đèn đánh ra như sương mù, nói: "Là vị tiên sinh kia đưa."
Tưởng Ngọc Trạch quét mắt nhìn các cô nàng bên cạnh, đều là mặt cắt tóc ngắn*, chỉ có Chung Kỳ bên cạnh phú nhị đại nhìn đẹp hơn, mấy người trẻ tuổi nhìn nhau, đều nhìn về cô nàng, trên mặt lộ ra ồn ào trêu chọc, rối rít nói dính ánh sáng mỹ nữ, Tưởng Ngọc Trạch liếc nhìn Chung Kỳ, lại quay đầu nhìn Từ Thanh Sơn, đối phương có chút ngại ngùng mà nâng ly lên với hắn, Chung Kỳ cười như là không cười, uống một ngụm trong ly rượu, phú nhị đại không quá cao hứng, nhưng cũng không nói gì.
(*) Gốc là 清汤挂面的脸,mình chém bừa thôi, ai biết thì chỉ mình để mình sửa lại . Tiên Hiệp Hay
Đến hừng đông, đoàn người từ sàn nhảy đi ra, đi liêu xiêu tứ tung, chỉ có hai người bán tỉnh táo, một là phú nhị đại, một người khác là bạn học nữ với khuôn mặt mơ hồ, còn Tưởng Ngọc Trạch mơ hồ còn chút ý thức. Bước chân của hắn lảo đảo, đôi mắt bị chất rượu tiêm nhiễm có chút hồng, bạn học nữ tỉnh táo đem cánh tay của hắn khoát trên vai, phú nhị đại thì lại đem Chung Kỳ ôm vào trong ngực, những người còn lại đồng thời bị nhét lung tung xếp vào xe taxi.
Thuê ba phòng trong khách sạn, một phòng cho những người không liên quan, một phòng cho phú nhị đại cùng Chúng Kỳ, còn một phòng cho Tưởng Ngọc Trạch say chuếnh choáng cùng bạn học nữ. Bạn học nữ tắm xong bò lên người Tưởng Ngọc Trạch, sau một lúc ngửi ngửi, dán lên môi hắn.
Tưởng Ngọc Trạch thật ra đã tỉnh, lúc cô nàng tắm rửa đã đem thông tin của bạn học nữ điểm qua một lần trong đầu, tuy không thể nhớ được mặt của cô, nhưng hắn có thể nhớ tới cô không hề mặc quần áo đặc sắc, ở trong lớp không có tiếng tăm gì, chỉ có làm việc cẩn thận, còn có thông tin nghề nghiệp cha mẹ chỉ là hai chữ "Công nhân" kia...
Lúc cô nàng đưa tay tới lưng quần mình thì Tưởng Ngọc Trạch mở mắt ra, sau đó bắt được tay cô liền trở mình đứng lên, nói: "Trời sáng nhanh quá, tôi về trường trước, ngày mai cậu nói Tôn Nghiêu một tiếng hộ tôi với." Ngữ khí vững vàng ung dung, như thể chưa xảy ra chuyện gì.
Mặt bạn học nữ đỏ lên, theo bản năng ừ một tiếng, nhìn hắn từ cửa phòng đi ra ngoài.
Hắn từ trong khách sạn đi ra nhìn thấy một chiếc xe, một cái khiên ba màu đen đỏ vàng ở đầu xe, giữa đầu xe là một con ngựa màu đen đang cất vó, xe kia đại khái là đang chờ người, tại trước vị trí hắn không xa chạy chầm chậm lại. Tưởng Ngọc Trạch ngước mắt nhìn qua chiếc xe kia, hai tay nhét vào trong túi, chờ đèn đỏ chuyển xanh, cất bước từ lề đường đi.