Quân Ly ở gian phòng chính giữa phía Đông, tuy rằng hai bên cũng đã có người thuê, nhưng từ đầu đến cuối không gây ra chút tiếng động nào, sao bây giờ sao lại huyên náo đến vậy. Mới đầu chỉ là vài người khắc khẩu, nhưng càng về sau người tới càng nhiều, tiếng ồn cũng theo đó mà lớn hơn. Quân Ly vẫn yên ổn trong chăn, vốn định đợi mọi chuyện trôi qua trong êm đẹp. Ai ngờ bọn người này lại càng nói càng hăng, nghe thanh âm thì hình như vẫn chỉ là một tiểu tử.
Bất đắc dĩ, Quân Ly xốc chăn, khoác y phục vào rồi qua phòng bên tìm hiểu ngọn nguồn.
Trong căn phòng cách vách đang tụ khoảng bảy tám người, bởi vì cách ăn mặc thống nhất, nên vừa nhìn liền hiểu trận khắc khẩu vừa nãy từ hai phía mà ra. Đứng cạnh bên giường là vài người vận y phục đen, chân mang giày ủng, cầm đầu là một hán tử béo người chắc thịt. Đối diện họ có ba thiếu niên đứng nghiêng người tựa vào cửa, cũng là phe đối nghịch với đám hán tử kia, ba người họ khoát áo choàng dài, trên trường bào xanh nhạt có thắt một đai lưng, búi tóc bó cao, trên tay mỗi người là một thanh bảo kiếm.
Chỉ thấy thiếu niên cao gầy đứng đầu bên đám người y phục xanh nhạt lên tiếng. Y vừa mở miệng, Quân Ly liền rõ giọng nói lớn tiếng nhất ban nãy là của y.
“Hồ Lão Tam! Nếu ngươi cảm thấy ta không vừa mắt có thể nói thẳng, cần gì phải dùng hành động hèn mọn bỉ ổi khiến người chán ghét như vậy?”
Một hán tử hểnh mũi lên trời mà rằng: “Thúi lắm, huynh đệ của ta chẳng qua vì say rượu nên vào nhầm phòng, lại không cẩn thận nôn bậy vào phòng các ngươi, chỉ có như vậy mà các ngươi lại đi làm to chuyện.”
Thiếu niên cao gầy tiến về phía trước, đôi chân dài của cậu cơ hồ chỉ một bước đã đứng trước mặt bọn họ, hán tử áo đen thấy y đến gần cũng không tự giác lui về sau một bước.
Duỗi ngón tay chỉ về phía đối phương, thiếu niên nói: “Đừng cho là ta không rõ ngươi đang ẩn giấu tâm tư gì, tiêu cục của ngươi bị trộm cớ gì lại đổ lên đầu chúng ta a.”
Ục ịch hán tử lập tức trợn mắt “Ngươi!”
“Hồ Lão Tam, ngươi đã không phục, vậy ta và người thử so tài một lần, chúng ta đơn đả độc đấu, nếu ngươi thua, lập tức cút về Duyên Châu của ngươi và không được để ta thấy mặt nữa.”
Không khí trong phòng ngày càng khẩn trương, sau lưng y, một thiếu niên khác lại lên tiếng: “Sư huynh, trước khi xuống núi sư thúc đã căn dặn nhiều lần rằng không được gây chuyện, ngươi cớ gì phải chọc vào bọn hắn?”
Thiếu niên xoay người, để lộ ra gương mặt như bạch ngọc, nhìn vào vị sư đệ vừa mới nói kia: “Là bọn hắn khiêu khích trước, tại sao lại nói ta trêu chọc?”
“Ai, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện không phải sao?”
“Sư đệ, ngươi vì sao phải nói đỡ cho người ngoài?”
Hán tử ục ịch ở đối diện nghe xong đoạn đối thoại của bọn họ nhãn châu liền xoay động, dường như lập tức lên tinh thần, vung lên một chưởng thật mạnh rồi nói: “Đánh thì đánh, lão tử sợ ngươi chắc.”
Lời vừa nói ra, những người áo đen phía sau cũng lập tức rút binh khí.
Thiếu niên trừng mắt “Đã nói đơn đả độc đấu, những người khác không được nhúng tay vào.”
“Long Hồ tiêu cục từ xưa đến nay luôn đoàn kết một lòng, người nếu không phục cũng có thể bảo huynh đệ của mình cùng xông lên.”
“Ngươi!”
Đúng lúc này, ngoài cửa chợt vang lên tiếng ho khan, “Ta nói chư vị, bất quá chỉ là chuyện nhỏ, hà cớ gì phải tức giận. Ta xem các ngươi đều là người có địa vị, dù không vì mình mà nghĩ cũng nên để chút tiếng thơm cho đời sau noi theo chứ.”
Lời vừa ra khỏi miệng, cả tám cặp mắt đều đồng loạt nhìn về phía hắn.
Quân Ly bị nhìn chằm chằm cũng sinh chút sợ hãi, không tự chủ đưa tay sửa sang lại vạt áo.
Thiếu niên cao gầy xoay người đối mặt hắn “Vị huynh đài này là đến khuyên can?”
Đôi mắt của y có màu của hắc diệu thạch, ánh mắt sáng ngời hữu thần. Không hiểu vì sao Quân Ly đột nhiên nghĩ đến Vu Tang... Kẻ điên cũng có đôi mắt rất sáng, con ngươi của y luôn mang theo thần thái mê man và vui vẻ.
Nhớ đến kẻ điên, Quân Ly không khỏi có chút xuất thần, thầm nghĩ mình rời đi cũng đã tám chín ngày, không biết y sao rồi, có nhớ mình chút nào không...
Vẻ mặt như lạc vào cõi thần tiên của hắn khiến cho mọi người chung quanh buồn bực. Hán tử ục ịch thở hắt ra, “Tiểu tử ngươi từ đâu chui ra lại đi xen vào chuyện của người khác, không có việc làm thì xéo về phòng ngủ đi, đừng ở đây cho rách việc.”
Thiếu niên cáo gầy cũng nhìn gã nói: “Hắn nói không sai, so đo với ngươi thật sự là tự hạ thấp mình. Lần này bỏ qua cho ngươi, mau cút đi.”
Hán tử ục ịch trừng mắt: “Thả cái rắm, lão tử còn không có ý định bỏ qua cho ngươi. Hôm nay ngươi không muốn đánh cũng phải đánh, bọn ngươi đừng ai nghĩ có thể rời khỏi phòng này!”
Lúc này Quân Ly đã trở về thực tại, lại nói: “Muốn đánh đợi ngày mai đánh cũng không muộn, đêm hôm khuya khoắt ầm ĩ như vậy làm gì, chẳng lẽ đã làm bẩn phòng còn muốn phiền người ta thu dọn tàn cuộc giúp các ngươi?”
Nói xong liền giương mắt nhìn về phía chưởng quầy và tiểu nhị đang loay hoay ở cửa. Trưởng quầy lanh lẹ liền bước ra cười làm lành, “Các vị đại gia, giang hồ cãi nhau không nên mang thù, các người coi như chừa cho tiểu điếm chút mặt mũi. Dù sao hiện tại sắc trời đã tối, không nên quấy nhiễu sự nghỉ ngơi của những khách nhân khác.”
Thiếu niên cao gầy gật đầu, nhìn hán tử ục ịch nói: “Ta đã nói không muốn so đo, nhưng nếu ngươi không phục, giờ Thìn ngày mai tại rừng cây ta sẽ cùng ngươi phân cao thấp.”
Hán tử ục ịch hừ hai tiếng, quay lại thì thầm với những người phía sau, sau đó mới đáp lời: “Đi, ngày mai lão tử chờ các ngươi.”
Bọn người hắc y nhân vừa ra khỏi phòng, tiểu nhị liền bưng thùng gỗ tiến vào dọn dẹp. Từ trên giường trải dài xuống mặt đất là những vết nôn mửa bẩn thỉu, quả thật khiến cho người ta chán ghét.
Quân Ly tạ ơn trời xong thì trở về phòng, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi thoải mái rồi. Khi xoay người rời đi hắn nhìn thấy thiếu niên cao gầy vẫn đang hầm hừ khó chịu, đồng bạn ở phía sau lưng lại không ngừng khuyên y ngày mai đừng đến chỗ giao đấu, thế nhưng y lại khinh thường nói: “Ta sợ hắn chắc?”
Sáng sớm ngày thứ hai, Quân Ly hội mặt với Nguyễn Lương Ngọc dưới lầu, y và Vũ Văn Tuấn một người ở Bắc viện một người ở Nam viện, so với Đông viện của hắn thì yên tĩnh hơn rất nhiều. Quân Ly kể lại cho họ chuyện mình gặp phải đêm qua, Nguyễn Lương Ngọc vẻ mặt đầy hứng khởi ngồi nghe, từ trước đến giờ y luôn dư thừa hứng thú với chuyện náo nhiệt, chẳng qua vì Vũ Văn Tuấn quản giáo nghiêm chặt nên những hành động mượn gió bẻ măng như trước kia ít xảy ra hơn.
“Long Hồ tiêu cục hai năm trước cũng coi như có địa vị, từ khi lão tiêu đầu tiên qua đời thì sinh ý trong cục không mấy khả quan, hôm nay trong tiêu cục ngư long lẫn lộn, làm ra không ít chuyện thị phi. Chắc chắn có người giật dây bọn họ.”
Quân Ly nhấp hai thìa cháo, cảm thấy không muốn ăn lại đẩy trở ra “Không biết, xưa nay ta đối bang phái trên giang hồ đều không phân biệt được. Bất quá nhìn vị tiểu ca ngày hôm qua tính toán chi li, nói không chừng cũng chẳng phải chính đại môn phái gì.”
Ba người ăn xong liền tiếp tục lên ngựa, khi đến cổng thành lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn kinh. Chẳng biết hôm nay là ngày gì mà người vào thành lại đặc biệt nhiều, thủ vệ đối với thông dân kiểm tra rất chặt chẽ, phải được thông qua mới cho đi. Khi bọn người Quân Ly đến nơi thì đội ngũ xếp hàng đã dài hơn một dặm (500m)
“Hôm nay là ngày mấy vậy? Vì sao lại có nhiều người vào thành đến thế?” Phía sau có một người đi đường lên tiếng hỏi.
“Ngươi không biết? Hôm nay là sinh nhật của tri phủ đại nhân, theo lệ thì phải dâng lễ vật. Bọn ta là đang xếp hàng đi chúc thọ.”
“Sách! Lại có chuyện như vậy.”
Bọn người Quân Ly cách bọn họ khá gần, thế nên cũng đã nghe nhất thanh nhị sở, ba người trao đổi ánh mắt, không khỏi cùng nhau nhíu lông mày.
Còn chưa chờ bọn họ lên tiếng bình luận, phía sau đã có người nặng nề khẽ hừ nói: “Làm quan lại không lo tạo phúc nhất phương, chỉ biết lấy cá thịt của dân chúng, như vậy quan lương nằm ở đâu?”
Thanh âm của hắn cũng khá to, người đi đường bên cạnh nghe thấy liền kéo hắn một cái, “Ai, tiểu huynh đệ, những lời này tốt nhất không nên nói lớn tiếng như vậy.”
Quân Ly ngoái đầu lại nhìn, lại gặp được ba tiểu ca trường bào xanh nhạt tối hôm qua. Hắn vội vàng nói khẽ với Nguyễn Lương Ngọc: “Bọn họ chính là ba người hôm qua ta đã nói với ngươi.” Nguyễn Lương Ngọc và Vũ Văn Tuấn cũng quay lại nhìn thử.
Thiếu niên kia dường như cũng nhận thấy ánh nhìn của người khác, khẽ hếch cằm lên hỏi: “Chẳng lẽ ta nói sai?”
Nguyễn Lương Ngọc sờ sờ mũi lắc đầu, “Huynh đài nói rất đúng. Chỉ là tại hạ thấy y phục của các vị trông rất quen mắt, chẳng hay các vị thuộc môn phái nào?”
Thiếu niên ưỡng ngực một cái mà rằng: “Tại hạ thuộc Khuynh Vân môn, tên gọi Lăng Xông.” Sau đó chỉ tay vào hai người phía sau, “Còn bọn họ là sư đệ ta, Lâm Vân và Triệu Hoa.”
Lời vừa nói ra Quân Ly liền khẽ “Hừm” một tiếng, sau đó nhận lấy một cái liếc mắt của Nguyễn Lương Ngọc, y cười nói: “Hạnh ngộ hạnh ngộ, nguyên lai là đệ tử của thượng Quan trưởng môn.”
Thiếu niên tên Lăng Xông nhướng mày, “Các người là người của môn phái nào?”
“Chúng ta không môn không phái, đúng lúc cũng muốn đến Khuynh Vân môn bái phỏng thượng Quan trưởng môn.”
“A? Là đến gặp sư phó sao?” Ba người Lăng Xông đưa mắt dò xét bọn người Quân Ly vài lần, sau đó thái độ mời trở nên mềm mỏng một chút, hai tay ôm quyền nói: “Xin hỏi cao danh quý tính của các hạ là gì?”
Một phen giới thiệu xong, hào khí hai bên cũng bắt đầu căng thẳng. Hai vị tiểu ca qua đường bị kẹp chính giữa thật sự không chịu nổi bọn họ cứ ngươi một câu ta một câu hàn huyên không ngừng liền chuyển đổi vị trí, biến thành ba người Lăng Xông đứng phía sau ba người Quân Ly.
Lăng Xông tiếp nhận chuôi kiếm ngọc của Quân Ly nhìn thử, sau đó nói: “Đây quả thật chính là tín vật của gia sư, lần này chúng ta cũng phải về Khuynh Vân môn, chi bằng chúng ta cùng đi vậy.”
Quân Ly vỗ tay một cái: “Thế thì tốt quá, chúng ta cũng đang lo không biết đường đi.”
Nguyễn Lương Ngọc đầy thâm ý nhìn về phía hắn: “Chỉ có ngươi không biết đường đi mà thôi.”
Sau khi qua được cổng thành sáu người họ liền kết bạn cùng nhau hướng về Vân sơn mà đi. Trò chuyện một hồi mới biết, Lăng Xông vốn là cháu trai của Phong Diệp sơn trang Từ trang chủ, bởi vì từ nhỏ có tính phích lịch hỏa bạo thích bị ăn đòn nên năm năm trước bị cậu áp giải đến Khuynh Vân môn bái sư học nghệ, hy vọng hắn có thể ở nơi thanh u yên tĩnh này mà thay đổi tính tình.
Lăng Xông cứ theo bọn họ kể chuyện bản thân, câu chuyện vẫn đang sôi nổi không ngừng đột nhiên Lăng Xông chuyển sang Vũ Văn Tuấn nói: “Bản thân ta cũng không ngờ có thể ở đây gặp được Kim Đao khách Vũ Văn đại hiệp, thật là tam sinh hữu hạnh.”
Vũ Văn Tuấn diện vô biểu tình đáp lại: “Hư danh cả thôi, đều nhờ bằng hữu trong giang hồ cất nhắc mà nên.”
Lăng Xông cười nói: “Đâu thể nói vậy, khi ta còn nhỏ ngài đã vang danh giang hồ, ngài chính là mục tiêu phấn đấu của ta.”
Lời này nghe thế nào cũng chỉ toàn ý khen ngợi, nhưng biểu hiện nghiêm túc ngữ khí thành khẩn của người nói lại khiến người nghe sinh ra sự hoài nghi. Vũ Văn Tuấn đột nhiên giữ chặt Nguyễn Lương Ngọc hỏi lại: “Trông ta già lắm sao, vì sao lại nói ngươi từ nhỏ đã kính ngưỡng ta?”
Nguyễn Lương Ngọc liếc xéo hắn một cái “Vũ Văn đại hiệp không nên khiêm tốn, ngài xuất đạo lúc các nhân tài mới xuất hiện đây vẫn đang ôm bắp chân mẹ, lời y nói cũng không ngoa chút nào.”
Vũ Văn Tuấn trầm mặt thật lâu rồi nói: “Nói vậy, khi Nguyễn tiền bối ngài đây xuất đạo thì bọn họ vẫn nằm trong bụng mẹ rồi.”
Lời vừa thốt ra Nguyễn Lương Ngọc lập tức trừng mắt nhìn hắn, vì vậy sau đó hai người họ lại bắt đầu cùng nhau đấu võ mồm. Bất quá cũng chỉ là không việc gì làm nên qua lại vài câu, người ngoài cũng lười đi quản.