Quân Ly đầy tâm trạng trở về phòng.
Tờ giấy nói rất ngắn gọn, chính diện viết “Đồ đệ Quân Ly”, sau lại là bốn chữ “Mau trở về cốc”.
Thư là phong cách của sư phụ hắn, nhưng đột nhiên gọi hắn về cốc làm gì? Quân Ly tự nhận mình làm việc xác thực không thuận, nhưng sẽ không truyền đến tai sư phụ, chẳng lẽ sư phụ có tin tức mới, hẳn liên quan tới giáo phái kia…… Tóm lại trở về sẽ biết.
Quân Ly suy tư một lát, quyết định đến chào từ biệt bọn họ.
Trong phòng trại chủ, Tiểu Hổ đang khoa tay múa chân kể cho kẻ điên chuyện trước kia. Kẻ điên, hiện tại nên gọi Vu Tang, hôm nay đầu óc y linh hoạt hơn rất nhiều, cũng nhớ ra tên của mình. Hơn nữa, đã biết thành thật, chịu ngồi xuống nghe Tiểu Hổ và Quế Tam nhi nói chuyện. Nghe xong sẽ có phản ứng, khi thì hoang mang khi thì ngẫm nghĩ. Những điều này đều là hiện tượng tốt.
Tiểu Hổ đang nói đến lúc y thực hiện nguyện vọng của lão trại chủ, chủ trì đại cục Ngưu Đầu trại, khung cảnh mọi người ủng hộ y, nhất thời vẻ mặt kích động ngữ khí sục sôi.
Quân Ly vừa vào, thấy thế, không khỏi cười nói: “Tiểu Hổ huynh đệ, nói chuyện gì mà kích động như thế?”
Tiểu Hổ lau nước miếng bên miệng, quay đầu nói: “Nhạc công tử tới đúng lúc, ngồi xuống cùng nghe a, nắm đó đại ca thật uy phong.” Nghĩ nghĩ còn nói, “Hiện tại cũng đầy khí phách.”
Vu Tang thấy hắn đến, liền đứng dậy, hướng hắn cười, lúc trước cười vô cùng mê mang, hiện tại mang theo vài phần nghiêm túc, càng hiển dung mạo anh tuấn.
Quân Ly thích nhìn y cười, chân mày khẽ cong, hắn nói: “Không được, ta tới là chào từ biệt cáo ngươi.”
Tiểu Hổ sững sờ, lập tức phản ứng: “Ngươi, là muốn về nhà?”
Quân Ly gật đầu: “Trong nhà có việc, ta phải mau chóng trở về, mấy ngày nay nhận được khoản đãi của các ngươi, chỉ có thể ngày sau đáp tạ.”
“Nhạc công tử quá khách khí, là ngươi giúp chúng ta, chúng ta chỉ cấp chút thức ăn nước uống, muốn tạ ơn cũng là chúng ta tạ ơn. Đúng rồi, lần này trở về, ngươi còn quay lại chứ?”
“Hiển nhiên sẽ quay lại.” Quân Ly muốn nói lại thôi, nhìn thoáng qua Vu Tang, “Ta và trại chủ còn có việc chưa giải quyết xong.”
“Vậy khi nào ngươi lên đường?”
“Sáng mai.”
“Hảo, buổi tối ta gọi huynh đệ trong trại mở yến hội tiễn ngươi.”
“Không cần phiền phức như tế, ta nghĩ đại khái vài ngày sẽ trở lại.”
“Cần chứ, Nhạc công tử đừng khách khí.”
Từ lúc bệnh tình đại ca chuyển biết tốt đẹp, Tiểu Hổ cũng vui vẻ hơn. Hắn cao hứng bừng bừng đi ra ngoài chuẩn bị yến hội, trong phòng lưu lại Quân Ly và Vu Tang.
Vu Tang đi qua, nhìn chằm chằm hắn nói: “Ngươi phải đi?”
Quân Ly gật đầu: “Đi vài ngày sẽ trở lại.”
“Vài ngày, là bao nhiêu?”
“Có lẽ ba năm ngày, có lẽ sáu bảy ngày.”
“Rốt cuộc là bao nhiêu ngày?”
Quân Ly thấy y chấp nhất như thế, liền cười vỗ vỗ bả vai y: “Cụ thể mấy ngày ta cũng không rõ, phải đợi trở về mới biết được. Ngươi nghe lời, uống dược, an tâm nghỉ ngơi, tầm mười ngày là khỏi hẳn.”
Vu Tang cúi đầu, trầm mặc một lát, lại nói: “Ngươi sớm trở về một chút.”
Quân Ly thấy y như thế đặc biệt đáng yêu, nhu tình nói: “Biết rồi. Đến, ôm một cái.”
Vu Tang nghe xong lời này, hơi ngượng ngùng nở nụ cười, đồng thời cúi đầu xuống. Từ lúc y khôi phục thần trí, cũng hiểu được thẹn thùng quẫn bách. Trước kia luôn bám lấy Quân Ly, hiện tại rất xấu hổ.
Quân Ly hiếm khi hào phóng một lần, lại không nhận được hồi báo, có chút mất hứng: “Thế nào, ngươi ghét bỏ ta?”
Vu Tang vội vàng ngẩng đầu khoát tay: “Không có, không có.”
Y không biết nên giải thích thế nào, lo lắng gãi gãi đầu, nhìn quanh một vòng, cuối cung vươn tay ôm Quân Ly vào lòng. Quân Ly hung ác vỗ lưng y, vừa cười vừa nói: “Kẻ ngốc của ta, ngươi càng ngày càng hiểu chuyện, thế nào, vui vẻ?”
Vu Tang rầm rì một tiếng, tay ôm hắn chặt hơn.
Quân Ly quay đầu cọ cọ trên vai y, lẩm bẩm: “Ta đã nói mà, ngươi khỏe liền không nghe lời ta, quả nhiên……”
Vu Tang thì thào: “Không phải.”
Quân Ly ôm thân hình rắn chắc, đột nhiên có chút thương cảm: “Chờ ta trở về.”
“Ân.”
Quân Ly cùng mọi người ở Ngưu Đầu trại náo nhiệt một đêm, ngày hôm sau trời vừa sáng liền cưỡi ngựa trở về Ngọa Long Cốc. Hắn nghĩ mười ngày nhất định có thể trở lại, không ngờ chuyến đi này dài hơn một tháng.
……
U sơn, tĩnh cốc, thanh tuyền. Quân Ly bước dọc theo cầu gỗ bắc qua suối, cầu thật sự rất nhỏ, suối không rộng, quả thực có thể nhảy một cái liền qua, lúc trước dựng cầu đại khái là vì tình thú ý cảnh.
Quân Ly bước qua vườn hoa, rốt cục tới trước nhà gỗ nhỏ. Hắn đưa tay sửa sang vạt áo, đẩy cửa vào phòng. Không ngờ vừa mới tiến phòng, hắn lại khẽ kinh hô.
“Di? Tiểu Ngọc, cơn gió nào thổi ngươi tới đây?” Quân Ly kinh ngạc, mặt mày lập tức hởn hở chào đón.
Nam từ ngồi trong sảnh nghe được lời ấy, liền đứng lên, cười nói: “Không có gió ta không thể tới sao?”
Quân Ly kéo tay y, nói: “Đương nhiên có thể. Để ta xem, lần trước từ biệt, cũng gần một năm không gặp, ngươi…… Tựa hồ mập lên?”
Tiểu Ngọc, Nguyễn Lương Ngọc, hảo hữu chí giao của Quân Ly, là nam tử quá mức xinh đẹp, nhưng thanh danh ở ngoài rất không đẹp, người trong võ lâm khen chê thân phận tặc hiệp của hắn không dứt.
Nguyễn Lương Ngọc kéo Quân Ly hai vòng: “Gần đây vô cùng thanh nhàn, người tự nhiên mập lên. A Ly, ngươi ngược lại gầy rất nhiều, chắc hẳn bên ngoài chịu không ít khổ?”
Quân Ly thở dài: “Một lời khó nói hết. Ai, ngươi đã gặp sư phụ ta?”
Nguyễn Lương Ngọc gật đầu.
Quân Ly có chút thấp thỏm hỏi: “Lão nhân gia có nói gì về ta không?”
Nguyễn Lương Ngọc cụp mí mắt, cẩn thận nhìn hắn: “Ngươi ở bên ngoài, lại gây họa gì?”
“Ta đâu nói có gây tai hoạ.” Quân Ly bĩu môi một cái, “Ta theo lời của lão nhân gia làm việc, đâu biết sẽ phiền toái như thế…… Ai, không nói nữa, ta vào nhà trong đi.”
“Ai.” Nguyễn Lương Ngọc thở dài, theo Quân Ly vào nội sảnh.
Phía cuối nội sảnh là thư phòng, nhà gỗ dù nhỏ nhưng thập phần tinh xảo. Quân Ly cẩn thận gõ cửa phòng, rất nhanh có người lên tiếng: “Là Ly nhi?”
“Là ta, sư phụ.”
“Vào đi.”
Quân Ly đẩy cửa vào phòng, rồi cẩn thận đóng cửa lại. Xoay người, trên mặt là nụ cười: “Sư phụ, đồ nhi đã về.”
Trong phòng đốt hương, xen lẫn mùi trà nhàn nhạt. Một nam tử bạch y ngồi cạnh trà cụ trên giường, áo đơn mỏng manh càng hiện ra dáng người gầy yếu. Dù tóc đã điểm hoa râm, trên mặt vẫn còn giữ nét thanh xuân.
Người này chính là độc y Tiên Thủ giang hồ thịnh truyền.
Đặt chén trà xuống, Tiên Thủ giương mắt nhìn thoáng qua Quân Ly: “Trên đường vất vả?”
Quân Ly đáp: “Khá tốt.”
“Sao nhiều ngày như vậy mới về, lại lạc đường ư?”
Quân Ly xấu hổ cười: “Ngày trước trời mưa, đường không dễ đi, cho nên chậm trễ.”
Tiên Thủ không nhìn hắn, lại nâng chung trà lên, tinh tế thưởng thức.
Trong phòng trầm mặc một lát, Quân Ly lại nói: “Sư phụ, chuyện ngươi bảo ta làm, xảy ra bất ngờ……”
Tiên Thủ “Ân” Một tiếng, cắt đứt lời Quân Ly: “Ngươi cũng biết mình gây chuyện? Bảo ngươi làm việc cẩn thận, ngươi lại chọc vào Tử Mạch đàn. Nếu không phải Lương Ngọc đến cáo tri, ta còn không biết hiện tại ngươi bị người bốn phía đuổi giết.”
Quân Ly nhất thời sững sờ tại chỗ, ngẫm nghĩ lời sư phụ một phen, hắn nghi ngờ hỏi: “Sư phụ, đồ nhi không biết Tử Mạch đàn, có phải Tiểu Ngọc lầm không. Khi ta trở về cũng đâu bị người đuổi giết.”
Tiên Thủ liếc hắn: “Ta hỏi ngươi, sách thuốc tìm được sao?”
“Không có, sư phụ, nơi ngài nói, không có sách thuốc. Ngược lại đụng phải giáo phái gì đó, bọn họ lật tung La gia mấy lần, có vẻ chưa tìm được.”
Tiên Thủ chau mày, lâm vào tự hỏi, miệng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ Tử Mạch đàn đã hợp nhất với Thanh y giáo?”
Quân Ly ghé sát hỏi: “Sư phụ, Tử Mạch đàn, Thanh y giáo mà ngươi nói, rốt cục là?”
Tiên Thủ không trả lời ngay, chỉ chậm rãi duỗi hai chân, Quân Ly thấy hắn muốn xuống đất, vội vàng qua đỡ. Tiên Thủ đứng vững, vóc người hắn không cao, tuy nhiên còn chưa tới lúc cần người nâng, có lẽ là Quân Ly cảm thấy sư phụ gầy yếu, gió thổi muốn ngã.
“Tử Mạch đàn, năm đó vì đoạt bí điển của chúng ta mà mất nhiều công sức, sư huynh và ta ngày đêm chạy trốn mới bảo vệ được nó. Sau này nghe nói Tử Mạch đàn nội loạn, đàn chủ bị giết, giáo chúng tán hơn phân nửa, Thanh y giáo viện thủ cho bọn họ. Xem ra, hai môn phái đã hợp làm một.” Tiên Thủ trầm giọng: “Nếu Thanh y giáo cũng muốn cướp bí điển, sự tình liền phiền toái.”
Quân Ly nghe sư phụ nói, suy nghĩ trong đầu đảo qua một vòng, đột nhiên mở miệng: “Sư phụ, lần này xuống núi ta thấy một người, có thể liên quan tới chuyện này.”