Edit: Mẫu Đơn Sắc.
Ánh mắt này khiến cho Lục Thanh Nhai như kẻ cướp giữa ban ngày bị người ta túm đầu dội cho một thùng nước xuống, đột nhiên ngừng lại, không công kích nữa.
Nửa đoạn đường sau, anh ngoan ngoãn lái xe. Tới cổng sân thể dục có hàng rào sắt vây quanh, anh dừng xe lại.
Lâm Mị nhảy xuống xe, ngước nhìn gương mặt trắng trẻo của anh, nhíu mày, giọng điệu hơi hơi run rẩy: “… Có phải đến lúc cậu nên thực hiện lời hứa rồi đúng không?”
Lục Thanh Nhai không nói gì, chỉ bất giác gãi gãi lưng. Suốt cả chặng đường, ngực của Lâm Mị đều áp vào đó, dường như đã tạo ra một lớp mồ hôi, khiến anh luôn cảm thấy không dễ chịu cho lắm.
Lâm Mị không đợi được anh trả lời, cũng không nói thêm gì. Có cơn gió nổi lên, chút mùi xăng còn rớt lại trong không khí cứ như vậy mà xộc thẳng vào mũi cô. Dạ dày trào ngược lên, cơn buồn nôn đã nhịn cả một đoạn đường không thể nhịn thêm được nữa, cô quay lưng lại, ngồi xổm xuống bắt đầu nôn khan.
Lục Thanh Nhai: “…”
Trước khi ngồi xổm xuống, Lâm Mị còn nhớ quay lưng lại, nhưng cô cũng hiểu nếu đã như vậy rồi, mấy biện pháp cứu hộ này kì thực cũng không có ý nghĩa gì lắm.
Cô nghe thấy tiếng bước chân của Lục Thanh Nhai xa dần, trong lòng càng uể oải, nôn tới mức nước mắt chảy ra. Cô luôn cảm thấy cuộc sống của mình rất giống với vai chính phim buồn của nữ diễn viên Quỳnh Dao.
Nhưng mà cuối cùng cô cũng chẳng nôn được gì.
Cô ngồi xổm ở đó, không muốn đứng dậy, tự mình chịu đựng.
Không bao lâu sau, Lâm Mị lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên. Cô kiên định không quay đầu lại, bất chợt một chai nước lạnh được đưa tới trước mặt cô.
Sau đó, cô mới ngước mắt lên khỏi cánh tay đang khoanh trên đầu gối.
Cỏ dại hai bên đường mọc lên thật um tùm, điểm thêm một vài bông hoa dại không biết tên, trong không khí có thêm mùi cây cỏ. Lục Thanh Nhai mặc áo sơ mi trắng đứng đó, ngược sáng, đẹp đến mức khiến cô bối rối.
Bệnh nghề nghiệp và trái tim thiếu nữ bắt đầu giằng co với nhau, mặt Lâm Mị nóng lên. Cô nuốt nước miếng, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn với anh.
Lục Thanh Nhai liếc mắt nhìn cô một chút, quay người lên xe motor, lái xe tiến vào. Edmond chạy theo phía sau xe vẫy đuôi loạn xạ, cũng chạy vào.
Lâm Mị không quên mục đích của mình, đi vào theo.
Lục Thanh Nhai lái xe đến đường thi đấu, nơi xuất phát đã có mấy chiếc xe motor rồ ga chờ hiệu lệnh bắt đầu.
Lâm Mị cầm lấy chai nước, ngồi xuống bậc thang xem trận đấu. Cô thấy có người đứng ở chỗ gần đường đua cầm cờ phất xuống, bảy chiếc xe motor trong phút chốc như lưỡi kiếm bật khỏi vỏ.
Trong làn bụi đất màu vàng, chiếc xe màu đỏ đen kia của Lục Thanh Nhai lại trở nên đặc biệt, rất dễ nhận ra, chỉ trong nháy mắt, nó đã vọt lên dẫn đầu đội đua xe.
Một vòng, hai vòng, ba vòng…
Lục Thanh Nhai vẫn giữ vững vị trí dẫn đầu như cũ, dần dần nới rộng khoảng cách với những chiếc xe phía sau, nhanh và nhẹ như một tia chớp vậy.
Lâm Mị bất giác đứng lên, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nhủ thầm, cố lên, cố lên…
Cùng với tiếng còi vang lên báo hiệu, xe motor vượt qua vạch đích.
Lâm Mị không nhịn được nhảy lên, “Yeah” một tiếng.
Cô lập tức ý thức được hành động này ngốc nghếch đến mức kì cục. Cô vừa quay đầu lại, lập tức chạm phải ánh mắt của Edmond lúc này đang lè lưỡi..
Edmond: “Gâu!”
Lâm Mị: “…”
Trên đường đất vàng, vẫn còn mấy chiếc xe motor đang lục tục tiến về vạch đích. Các tay lái xuống xe, ai cũng vỗ tay tán thưởng cho Lục Thanh Nhai, rồi bá vai bá cổ đi thẳng về phía khán đài.
Đợi bọn họ đến gần, Lâm Mị mới nhận ra người vừa nãy phát lệnh chính là Đơn Đông Đình. Anh ta phất lá cờ, cầm theo chiếc đồng hồ bấm giây, vui mừng xen lẫn hưng phấn: “Lục thiếu, với thành tích hiện tại của anh, vòng đấu kế tiếp chắc chắn không thành vấn đề!”
Lục Thanh Nhai đưa tay lau đi mồ hôi sau gáy: “Còn kém xa.”
Sau đó anh ra chỗ nhóm người kia, mở vòi nước rửa tay. Sau khi rửa xong, anh liền đến chỗ tủ lạnh, chọn chút đồ uống, đi tới chỗ bậc thang ngồi xuống.
Lục Thanh Nhai mở lon nước ngọt, vừa quay đầu liền thấy Lâm Mị đã tự giác chuyển chỗ lên phía trên cùng rồi. Mới sáng sớm hôm qua, Edmond còn cắn cô loạn xạ, không biết từ lúc nào đã quen thân với cô như thế. Một người một chó ngoan ngoãn ngồi trên bậc thang.
Lục Thanh Nhai uống một ngụm nước ngọt, cười thành tiếng.
Lâm Mị ôm cặp sách, còn đang thầm nghĩ xem nên làm thế nào để khuyên Lục Thanh Nhai học bài với cô, chợt cảm thấy có bóng người lướt qua. Anh cầm theo chai nước ngọt đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô: “Không phải muốn học bài sao? Học đi.”
Lâm Mị hốt hoảng: “Học ở đây?”
Lục Thanh Nhai ngoái đầu nhìn cô: “Không được à?” Edmond đi tới cọ bắp chân anh, anh đưa tay túm lấy đầu nó.
“Đương nhiên không được.”
“Không được thì không học.”
Lâm Mị: “…”
Anh nâng chai nước lên uống một ngụm, giọt mồ hôi còn dính trên tóc chảy dọc xuống.
Lâm Mị vừa muốn lại không dám nhìn anh: “…Lúc nãy cá cược, cậu cũng không ra nhiều điều kiện như vậy.”
Lục Thanh Nhai cất tiếng cười, liếc trộm cô một cái, giơ tay cầm chai nước lên, chỉ vào giữa những chiếc xe motor: “Chọn bừa một chiếc, lái một vòng quanh đường đua, tôi sẽ học với cô, thời gian, địa điểm tùy cô chọn.”
Anh đã phá hỏng sự tín nhiệm của cô đối với anh, cô mà còn tin anh nữa mới là lạ đó.
Lục Thanh Nhai giơ tay, ngoắc ngoắc cô.
Lâm Mị nổi da gà, cô nhìn chằm chằm Lục Thanh Nhai.
“Cặp, ” Lục Thanh Nhai đưa tay giật lấy quai đeo của cặp sách mà cô ôm trong lòng: “Đưa tôi.”
“Này!”
Không kịp ngăn lại, chiếc cặp sách kia đã bị Lục Thanh Nhai giật đi. Anh kéo khóa kéo ra, lấy vở và bút từ bên trong ra, mở một trang trắng ra, kí tên lên mặt giấy, đưa ra trước mặt Lâm Mị: “Tôi kí xong rồi, nội dung thỏa thuận cô tự viết lấy.”
Lâm Mị ngập ngừng.
Lục Thanh Nhai nhíu mày: “Không dám?”
Yên lặng một lát, Lâm Mị giật lại quyển vở về, ném lên bậc thang, bỗng nhiên đứng dậy, đi về phía đường đua.
Lục Thanh Nhai trái lại lại sửng sốt: “Này.”
Ồ, tấm lưng kia hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang biết mấy ha.
Lục Thanh Nhai vỗ vỗ đầu Edmond: “Edmond, tha cô nàng ngốc kia về đây.”
Chú chó lớn vui vẻ chạy qua, chạy vòng quanh trước mặt Lâm Mị, chặn đường cô lại, kêu hai tiếng: “Gâu gâu”.
Lâm Mị bị dọa sợ run, quay đầu nhìn lại.
Lục Thanh Nhai đã đứng lên khỏi bậc thang, đi về phía cô.
Lục Thanh Nhai: “Cô còn định đi thật à?”
Lâm Mị thấp giọng: “Ai bảo tôi không dám chứ.”
“Xe đó chị không lái được, ” Lục Thanh Nhai cười thành tiếng: ” Cô giáo Lâm, cô tích cực như vậy có mệt không?”
Lần thứ hai bị trêu chọc, Lâm Mị trong lòng không thoải mái, hoàn toàn không thèm hé răng.
Lục Thanh Nhai cúi đầu nhìn cô.
Cô mặc một chiếc áo trắng rộng thùng thình, quần đùi bò, bên dưới đôi chân thon dài là một đôi giày bát kết. Anh nhanh chóng liếc mắt qua một chút, đúng là cũng có đường cong, ổn áp hơn nhiều so với mấy nữ sinh trong lớp cấp ban ha.
Ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất. Trên thực tế, anh căn bản không biết xấu hổ nhìn vào bên trong.
“Lục thiếu!” Ngoài cửa có tiếng truyền đến, làm gián đoạn hai người.
Người tới là một anh thanh niên, để đầu trọc, cách ăn mặc hợp thời, giống cái gì mà thành viên nhóm nhạc nam Hàn Quốc. Đáng tiếc, trên người anh ta còn có một cô gái ngực mông đầy đặn đang treo lủng lẳng, gu thẩm mỹ của anh ta mau chóng bị lộ ra.
Anh ta tên là Khâu Bác, cũng là người cùng bọn với họ. Nhưng anh ta không đua xe motor, mà tự mình buôn bán kiếm sống.
Về sau, Lâm Mị căn bản đều quên sạch cả đám anh em của Lục Thanh Nhai, chỉ nhớ rõ Đơn Đông Đình và Khâu Bác. Bởi vì hai người này, một người gầy như gậy trúc, một người đầu trọc bóng loáng, có chút đặc biệt, nên cô nhớ rõ.
Khâu Bác ôm bé gái tới trước mặt hai người, liếc mắt nhìn Lâm Mị một cái, cười nói: “Lục thiếu lại giải sầu với cô gái này à? Chuyện lạ, lần đầu tiên đó nha.”
Tim Lâm Mị đập liên hồi. Lần đầu tiên? Lời này là có ý gì?
Trưa nay, bọn họ cùng nhau nấu lẩu ăn trên tầng trệt.
Lần đầu tiên Lâm Mị bước vào phòng, bị mức độ xa hoa trong phòng làm hoảng sợ, tuy chỉ là một căn phòng đơn giản, không hề trang hoàng, nhưng thiết bị giải trí, cái gì cần có đều có.
Cô kỳ thực rất muốn đi, lại bị Đơn Đông Đình kiên quyết giữ lại, nói cảm ơn cô giúp đỡ làm phiên dịch. Nhóm anh em kia của Lục Thanh Nhai cũng bắt đầu gọi: “Cô giáo Lâm” theo anh ta.
Tuy rằng Lâm Mị cảm thấy không được tự nhiên, kháng nghị một tiếng, lại không có ai nghe, chỉ có thể đi theo bọn họ.
Mấy nam sinh tuổi mười tám, mười chín, có thể tán gẫu cũng chỉ có vài chủ đề này. Lâm Mị là một người tốt nghiệp hệ đại học, ngồi giữa một đám nam sinh vừa tốt nghiệp cấp ba, nghe bọn họ tán gẫu về việc điền nguyện vọng, tán gẫu về kế hoạch tương lai, đột nhiên liền cảm thán thời gian như thoi đưa.
Trên thực tế, cô cũng chẳng lớn hơn các anh được bao nhiêu, nhưng cũng thực sự cảm nhận được khoảng cách của sự từng trải.
Cô lại nhìn Lục Thanh Nhai, trong lòng xấu hổ, có chút bất an, luôn cảm thấy mình như kẻ trộm, lại nhớ thương một thứ đồ vật không thuộc về mình.
Sau khi ăn xong, Đơn Đông Đình nằm trên chiếc sô pha xa hoa để tiêu hóa thức ăn, Khâu Bác cùng với cô gái Đình Đình mà anh ta đưa đến đang ôm nhau, rồi bắt đầu cắn nát môi nhau, Edmond đang nằm ngủ trên sàn nhà.
Buổi chiều thoả mãn, cô cảm thấy có chút buồn ngủ. Lâm Mị vừa muốn tới chỗ tủ lạnh mò một chai nước lạnh uống cho tỉnh táo tinh thần, đã thấy Lục Thanh Nhai đứng dậy, đi tới véo véo tay cô.
Lâm Mị không nhúc nhích: “… Làm gì thế?”
Lục Thanh Nhai cười: “Học bài thôi, chứ còn làm gì.”
Tầng trệt có kết cấu như chữ “mục”*, Lục Thanh Nhai dẫn cô rời khỏi căn phòng ăn lẩu này, đi tới căn phòng tận cùng phía Tây.
(Chữ mục: 目)
Căn phòng phía Tây là phòng ngủ, trên đỉnh còn treo chiếc đèn thủy tinh xa hoa, chính giữa có một chiếc giường rộng tầm hai mét, có phong cách kiểu “Cung đình phục cổ”, cột giường, khăn phủ giường đều có đầy đủ.
Lâm Mị có chút tò mò, vén khăn phủ giường lên.
Lục Thanh Nhai vội nói: “Đừng ngồi!”
Lâm Mị nghi hoặc nhìn anh.
“Chiếc giường này, bọn họ có đôi khi sẽ mang phụ nữ tới… chưa từng giặt.”
Mặt Lâm Mị đỏ lên.
Lục Thanh Nhai ho nhẹ một tiếng, lấy điều khiển từ xa bật điều hòa lên, đến chỗ sô pha cạnh tường nằm xuống: “Tôi ngủ một lát, mười lăm phút sau gọi tôi dậy.”
Lâm Mị quét khắp một lượt chiếc sô pha, nghĩ thầm, chiếc sô pha này… cũng chưa chắc đã sạch sẽ mà.
Cánh tay của Lục Thanh Nhai đặt lên trên mắt, ngủ thiếp đi, chiếc áo phông bị nâng lên, lộ ra chiếc thắt lưng. Lâm Mị ngồi đối diện, tay chống sát rìa sô pha, ngẩn ngơ nhìn anh.
Cô từ nhỏ đã không có hứng thú gì với các siêu sao, khi các nữ sinh trong lớp đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán vì sao Nhật này, sao Hàn kia, đòi sống đòi chết, cô cảm thấy khó hiểu, lại có chút hâm mộ.
Lúc sắp lên đại học, thời gian đều dùng để nỗ lực học tiếng Anh, ra nước ngoài giao lưu, thực tập… Chờ phục hồi tinh thần lại liền tốt nghiệp rồi, giống như bản thân đã phải trải qua một cấp ba rất dài vậy.
Trong trường đại học có người theo đuổi cô, nhưng cô đều từ chối tất cả. Cô cũng không rõ bản thân mình muốn tìm một người như thế nào. Nhưng ít nhất, trong nhận thức của cô, cô biết mình không nên chỉ dựa vào vài lần gặp mặt như vậy, liền nông nổi nảy sinh tình cảm với một nam sinh.
Người con trai này nhỏ hơn cô hai tuổi, còn là “Học sinh” của cô.
Suy nghĩ lộn xộn đến nỗi Lâm Mị không nhận a là thời gian đã sớm trôi qua 15 phút.
Chờ tới khi lấy lại tinh thần, rồi đột nhiên phát hiện Lục Thanh Nhai đã mở mắt ra, đang cười như có như không mà nhìn cô.
Lâm Mị sửng sốt, không tự nhiên mà di chuyển tầm mắt: “… Dậy rồi sao, vậy… học bài đi.”
Lục Thanh Nhai “Ừ” một tiếng, nhưng cũng không ngồi lên, nhấc chân lên, vẫn là nằm một cách tùy ý như vậy.
Lâm Mị: “… Nè, đã thống nhất rồi mà.”
“Học chứ, cô giảng, tôi nghe. Còn phải giống như học sinh tiểu học, giơ tay lên sao?”
Lâm Mị đột nhiên cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì, một lần hai lần thì thôi đi, còn có thể năm lần bảy lượt dính bẫy của anh.
Túm lấy cặp sách của mình, khoác lên vai, trực tiếp đi ra ngoài.
“Cô giáo Lâm, ” Tiếng Lục Thanh Nhai ở phía sau mang theo chút ý cười, “Cô đừng bày ra vẻ mặt đó chứ, cứ như tôi bắt nạt cô vậy.”
Lâm Mị ngừng lại một chút, mạnh mẽ quay người nhìn thẳng Lục Thanh Nhai, giận dữ nói: “Tôi kiên nhẫn không phải là để cho cậu chà đạp như vậy.”
Im lặng trong phút chốc.
Lục Thanh Nhai nở nụ cười: “Hóa ra cô còn biết tức giận à.”
- -----oOo------