Editor: Mẫu Đơn Sắc.
Trấn Hùng Hóa được bao bọc bởi ba ngọn núi, một vùng sông nước bị chia cắt, trong trấn có tất cả 9 thôn ấp. Đây là một nơi tốt có phong cảnh vô cùng xinh đẹp. Nhưng không hiểu sao nền công nghiệp du lịch ở đây vẫn không phát triển. Cả trấn chỉ có hơn hai mươi nghìn người, phần lớn thời gian đều dựa vào trời đất để kiếm cơm ăn như cũ. Đây là một trong những khi nghèo nhất của thành phố Hồ Đồng.
Lúc đến trấn, đi thêm nửa tiếng qua đoạn đường đất xóc nảy thì đã đến thôn Lan Kiều. Thôn Lan Kiều nằm ở phía Nam trấn Hùng Hóa, hạ lưu sông Tứ Yển.
Lưu Đống đưa Lâm Mị đến trường tiểu học Lan Kiều, sau đó thì anh ta quay về, nói muốn về nhà ăn cơm với vợ. Lâm Mị không tiện ở lại, dặn anh ta trên đường về nhớ chú ý an toàn.
Hiệu trưởng Vương của trường tiểu học Lan Kiều đã đứng đón cô sẵn ở cửa.
Nơi gọi là trường tiểu học chẳng qua chỉ là một gian nhà, không biết xây từ lúc nào, lớp tường ố vàng bên ngoài đã bong tróc ra từng mảng. Trước nhà có một khu đất đỏ rộng lớn được tận dụng làm sân chơi. Trên sân chơi có một cột cờ rỉ sét đứng thẳng, trên đỉnh cột có một lá cờ đỏ đang bay. Trên sân chơi còn có một cây bồ kết to lớn um tùm, mấy đứa trẻ đang đứng dưới bóng cây đùa nghịch.
Hiệu trưởng Vương hơn năm mươi tuổi, lưng hơi còng, mặc một chiếc áo sơ mi trắng hơi cũ kỹ nhưng được giặt rất sạch sẽ. Ông bước lên phía trước vươn tay về phía Lâm Mị, nhiệt tình cười nói: “Cô Lâm, chào cô chào cô, chào mừng cô đến với trường tiểu học Lan Kiều.”
Ông vẫy vẫy tay, đằng sau có mấy đứa trẻ đeo khăn đồ chạy lên mấy nước, đứng chen chúc bên cạnh ông, trang trọng nói: “Xin chào cô giáo Lâm ạ.”
Lâm Mị bắt tay với hiệu trưởng, sau đó ngồi xổm xuống lần lượt chào từng đứa trẻ.
Sau khi lũ trẻ chen lấn nhau xong, Lâm Mị dẫn chúng vào phòng nghỉ.
Mặt đất trông phòng học phủ lên một lớp đá, trong lớp có bày khoảng mười chiếc bàn dài, mội một bàn có ba người ngồi. Một phòng học có ba mươi học sinh, quy củ đứng chắp tay sau lưng, dùng ánh mắt nóng bỏng và mãnh liệt nhìn chằm chằm Lâm Mị đang đứng trên bục giảng.
Lâm Mị đưa mắt nhìn một lượt, sau đó đi từ bục giảng xuống dưới. Cô đi đến cửa bàn bạc với hiệu trưởng Vương vài câu.
Tầm mười phút sau, toàn trường có khoảng 143 người tập trung xếp hàng trên bãi tập thành ba vòng tròn. Lớp một lớp hai ngồi một vòng bên trong, lớp ba lớp bốn ngồi một vòng ở giữa, lớp năm lớp 6 ngồi một vòng bên ngoài.
Vốn dĩ hiệu trưởng muốn rút năm lớp 4 tham gia hoạt động lần này, nhưng Lâm Mị lại thấy nếu như đang dạy chương trình học vỡ lòng, với tính chất này thù người tham gia càng nhiều càng tốt.
Sau khi đám nhỏ xếp thành vòng tròn, không còn câu nệ như lúc trước nữa. Trời chiều cũng vừa vặn chiếu lên từng khuôn mặt đen gầy, nhưng cặp mắt sáng tỏ như cặp ngọc lưu ly vừa mới rửa xong.
Trước tiên Lâm Mị giới thiệu mình, sau đó mới dời ghế đến ngồi vào bên cạnh đám trẻ ở vòng trong cùng, mời từng đứa tự giới thiệu bản thân mình. Sau đó lại đặt cho mỗi đứa một cái tên tiếng anh. Đám trẻ cảm thấy rất mới lạ, rất nhanh sau đó đã gọi nhau bằng những cái tên “Monica”, “Allen”.
Có một cô bé thẹn thùng giơ tay lên: “Cô giáo Lâm, chỉ có thể đặt tên bằng tiếng anh thôi sao? Có thể đặt bằng…. tên tiếng Nga không ạ?”
Lâm Mị cười hỏi: “Em thích tiếng Nga sao?”
Ánh mắt cô bé nhìn xuống dưới đất, “…. Dạ. Em nhìn thấy trên sách…. Ballet….. Rất đẹp.”
“Tên em là gì vậy?”
“Hà Na ạ.”
“Vậy gọi em là Natasha có được không?”
Hà Na yên lặng nhẩm qua một lần, sau đó ngượng ngùng gật nhẹ đầu.
Chờ sau khi đặt tên tiếng anh xong cũng đến lúc tan học. Mọi người dọn ghế cất vào phòng học, sau đó lần lượt chào tạm biệt Lâm Mị.
“Hẹn gặp lại, cô Lâm.”
“Bái bai, Susan.”
“Cô Lâm, ngày mai gặp ạ.”
“Dylan, ngày mai gặp….”
Hiệu trưởng Vương khoanh tay đứng quan sát một chút, rồi tò mò đi sang: “Cô Lâm đều nhớ hết tên tụi nhỏ sao?”
Lâm Mị cười nói: “Không phải là nhớ kỹ hoàn toàn, chỉ là chúng có điểm đặc biệt dễ nhớ.”
Đợi đám trẻ về hết, hiệu trưởng khóa cửa phòng học lại, rồi mời Lâm Mị đến nhà ông ăn cơm.
Về nhà hiệu trưởng Vương chỉ cần đi ra khỏi trường, rồi đi qua một cái mương nước là đến.
Đó là một căn nhà xây bằng gạch đỏ, trên mái lát bằng ngói đen, rách nát khổ sở. So với tình trạng của trường học cũng không khá hơn bao nhiêu.
Nhà chính bật một chiếc đèn mờ nhạt, vợ của hiệu trưởng Vương đang bày biện đồ ăn lên bàn. Bà là một người giản dị, khi cười lên mang theo mấy phần ngại ngùng.
Bốn món ăn, có cá có thịt dù không đắt đỏ nhưng Lâm Mị tin họ có thể làm ra những món rất phong phú.
Lúc ăn cơm, hiệu trưởng Vương luôn luôn nói cảm ơn Lâm Mị. Tất cả sách báo ngoại ngữ và tài liệu giảng dạy được quyên tặng cho trường dưới danh nghĩa phòng làm việc của cô đã được đưa đến, “Còn có cả một chiếc máy chiếu phim ngoài trời nữa, tôi đã xử lý một chút, trước đây mấy ngày đã chiếu phim cho mấy đứa trẻ xem rồi.”
Hiệu trưởng Vương cười hiền lành.
Lúc họ đang ăn cơm có người đến gõ cửa.
Bà Hương đi ra mở cửa, Lâm Mị nhìn sang. Lại là cô bé Hà Na hôm nay đã nhờ cô đặt cho một cái tên tiếng Nga. Cô bé đứng trước cửa, hơi run rẩy, hỏi bà Vương có nến không. Nhà cô bé chưa nộp tiền điện nên bị ngắt điện rồi.
Bà Vương bảo cô bé đứng chờ một lát, xoay người đi vào phòng ngủ.
Hà Na đứng yên ở cửa, hiệu trưởng Vương bảo cô bé vào nhà ăn cơm, cô bé lắc đầu, trả lời không ăn, sau đó đứng yên ở cửa như cũ. Lúc ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Lâm Mị, cô bé khẽ nở nụ cười, rồi ngượng ngùng cúi đầu nhìn xuống dưới đất.
Không lâu sau, bà Vương cầm theo một ngọn nến đi đến, dúi vào tay cô bé một chiếc đèn pin, dặn cô bé trên đường về nhớ chú ý an toàn.
Nhìn bóng dáng gầy gò biến mất trong màn đêm, hiệu trưởng Vương thờ dài nói: “Hà Na là đứa bé có thành tích tốt nhất lớp sáu trong trường chúng ta. Nếu như con bé có thể học tiếp lên cấp hai, nhất định có thể có được thành tích. Đáng tiếc là nhà nó thật sự…. Bố cô bé năm ngoài trượt chân rơi xuống sông chết đuối, còn em trai mới được 3 tuổi….”
Bữa cơm này ăn xong trong nặng nề.
Cơm nước xong xuôi, bà Vương sắp xếp cho Lâm Mị đi tắm. Nơi tắm rửa nằm ở phía Đông gian phòng buổi tối Lâm Mị ngủ. Hai thùng nhựa bên trong đựng đầy nước ấm, bên cạnh chiếc ghế gỗ để xà phòng thơm, trên ghế dựa là khăn mặt sạch sẽ, dưới đất còn đặt một đôi dép xăng đan.
“Điều kiện tắm rửa không được tốt, cô giáo Lâm đừng chê cười. Khăn mặt đều rất sạch, tôi đã giặt qua, phơi dưới ánh mặt trời rồi….”
Sự lúng túng của bà Vương khiến trong lòng Lâm Mị cảm thấy rất khó chịu.
Tắm xong, bà Vương đi đến dặn dò Lâm Mị: “Lúc ngủ nhớ ém kỹ màn, chỗ chúng ta hơi nhiều muỗi.” Rồi bà đưa cho cô một cái đèn pin, để ban đêm đi vệ sinh sẽ cần dùng đến.
Cửa đóng lại, gian phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.
Trên mặt đất có mấy vũng nước, Lâm Mị cẩn thận né tránh đi đến ngồi trên giường để gọi điện về nhà. Tín hiệu chỗ này rất yếu, không kết nối được mạng, chỉ có thể gọi điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, cô lấy quạt hương bồ để trên đầu giường xuống đuổi muỗi, đóng màn lại. Ga giường đều đã được giặt sạch sẽ, tỏa ra mùi hương thơm ngát.
Điện thoại cô đặt trên gối rung ầm ầm.
Lâm Mị nhìn một chút, hỏi do dự, nhưng vẫn nhận.
Lục Thanh Nhai: “Đến rồi?”
“Ừ.” Đến đây một phát là cô bắt đầu làm việc luôn, căn bản quên mất báo bình an cho
Lục Thanh Nhai.
“Có quen không?”
“Vẫn ổn.” Lâm Mị đặt chiếc quạt hương bồ xuống, “Có chuyện gì không?”
“Nếu tôi nói không có chuyện gì, có phải em sẽ cúp điện thoại luôn không?”
Lâm Mị: “…. Vốn dĩ không định ngắt máy đâu, ngược lại là anh đã nhắc nhở tôi đấy.”
Bên kia truyền đến tiếng cười, dường như để khẳng định cho câu nói của cô.
Lâm Mị nói: “Lưu Đống đã kể cho tôi nghe chuyện của anh rồi.”
“Em đừng tin những gì anh ta nói, anh ta còn không đáng tin bằng Quan Dật Dương.”
Tiếng nói chuyện hơi xa, có âm thanh nho nhoe vọng lại nghe như tiếng gõ cửa. Lâm Mị đoán anh đang kết nối điện thoại với tai nghe, rồi đặt điện thoại lên bàn.
“Nói về chuyện trong hội diễn văn nghệ anh vừa đánh guitar vừa hát. Tôi không ngờ anh cũng biết chơi guitar.”
“Chuyện này đã lâu lắm rồi sao cậu ta vẫn còn nhớ chứ.” Lục Thanh Nhai mỉm cười, “Lúc học trung học tôi có đi học, trước đây tôi vẫn chưa nói với em sao?”
“Chưa nói.”
“A, vậy chắc là tôi đã quên đấy. Lớp mười có học, nghĩ là học được thì dùng để cua gái, nhưng mà đọc sách ba năm, một lần cũng chưa dùng đến.”
Lâm Mị nhớ lại nụ hôn của hai người trong khách sạn kia. Ngày đó dưới ánh đèn mờ nhạt, anh nói đó là nụ hôn đầu của anh.
Lục Thanh Nhai cười đến mức chẳng còn chút đứng đắn nào, “Sau đó gặp được em, không bày mấy trò này ra, bởi vì em nhất định sẽ không chịu nổi mấy bộ dạng này…..”
“…. Ai nói vậy?”
“Tôi còn không biết tính em sao….” Đầu dây bên kia truyền đến một chút tạp âm.
Một lát sau nghe thấy tiếng anh thở dài một hơi, có thể là đang đốt một điếu thuốc.
“Dạng người như em, nếu ai đi đến dưới tòa ký túc xá bày hoa bày nến, em nhất định sẽ cùng quản lý ký túc xá phê bình người ta gây ô nhiễm môi trường.”
Lâm Mị không phục, “Vậy thì anh sai rồi, tôi tiếp nhận được chuyện này.”
“Phải không?”
Đột nhiên trong điện thoại không có tiếng nữa.
“Alo? Alo? Alo – ”
Lâm Mị nhìn điện thoại một chút, vẫn còn kết nối, nhủ thầm hai câu, đang chuẩn bị cúp máy thì —
Tiếng guitar vang lên.
Lâm Mị sững sờ.
Lục Thanh Nhai cất tiếng: “Hoa hồng, hoa hồng, hoa hồng đỏ của tiểu đội trưởng…. Một trái tim tuổi trẻ, mở ra trong đại đội rực lửa, nhìn bả vai thanh niên kia, gánh trên vai trách nhiệm như núi….”
Trước kia lúc đến quán KTV chơi với đám Đơn Đông Đình và Khâu Bác, Lục Thanh Nhai cũng sẽ bị đẩy lên hát mấy bài, đều là mấy bài Âu Mỹ, như kiểu “Wake Me Up When September Ends” chẳng hạn. Lúc đó anh hát nhép rất có phong cách, nếu đặt trong hoàn cảnh là khuôn viên trường cấp 3, nhất định có thể khiến cho một loạt trái tim thiếu nữ rung động.
“Hoa hồng đỏ của tiểu đội trưởng, không hối hận khi sinh trưởng trong quân doanh, hoa hồng đỏ của tiểu đội trưởng, có tình có nghĩa nờ ra một lần….”
Bây giờ thì không giống.
Không có phong cách gì cả, càng không có kỹ thuật gì, chỉ chân thành biểu lộ cảm xúc.
Nhưng chính loại chân thành chất phác này đặc biệt khiến cho người ta rung động.
Thình lình nghe thấy một tiếng “bịch”, Lâm Mị giật nảy mình, sau đó lại nghe thấy tiếng gầm giận dữ truyền ra từ điện thoại: “Lão Lục! Hơn nửa đêm rồi cậu gào cái gì mà gào!”
Hình như là Th4m duệ.
Lâm Mị hơi sửng sốt, suýt thì phụt cười.
Tiếng guitar dừng lại, Lục Thanh Nhai tặc lưỡi một tiếng, “Bảo anh đi học từ sớm thì không học, bây giờ đi gato người khác tài hoa hơn mình…”
Th4m duệ: “Muốn mặt mũi à?”
Giọng nói lại đẵn gần, Lục Thanh Nhai ừ một tiếng.
Lâm Mị: “…. Anh đang ở ký túc xá à?”
“Ừ. Em chờ tôi một chút, tôi ra ngoài nói chuyện.”
Một lát sau, Lâm Thanh Nhai nói một câu ổn rồi.
“Bài hát vừa nãy tên là gì?”
“Hoa hồng đồ của tiểu đội trưởng, lúc tôi vừa vào bộ đội, chủ nhiệm lớp dạy cho chúng tôi bài này…. Năm ngoái anh ấy kết hôn rồi, mấy cậu em chúng tôi cũng tham gia. Trong hôn lễ hát bài này tặng cho anh ấy, chị dâu suýt nữa thì bật khóc.”
Lâm Mị tưởng tượng một chút, đổi lại là cô thì cô cũng cảm động đến phát khóc.
“Tại sao bây giờ anh không hát bài này?”
Lục Thanh Nhai nói: “Cả chuyện này Lưu Đống cũng kể cho em sao? Thật sự thì hai năm sống bên ngoài, cậu ta càng ngày càng bỉ ổi.”
Lâm Mị không hiểu.
“Bài hát này, bây giờ chúng tôi không hát nữa.”
“Sao vậy?”
“Khơi gợi quá”
“Hả?”
Lục Thanh Nhai cười một tiếng, không nói gì.
Khi tóc em quấn qua khẩu súng của tôi.
Lâm Mị nghĩ nghĩ…. Lập tức hiểu ra, lửa nóng lan đến tận mang tai.
Tay cô sờ lên cổ, cả buổi vẫn không chịu lên tiếng.
Lục Thanh Nhai hỏi: “Giận rồi sao? Tôi chỉ đùa chút thôi, đừng coi là thật.”
Lâm Mị nhỏ giọng nói: “….. Có biết xấu hổ không hả.”
Tiếng cười của Lục Thanh Nhai như văng vẳng bên tai: “….. Dù sau cũng không dùng đến nhiều, đối với em, dù có không muốn cũng xong rồi.”
- -----oOo------