Edit: Ishtar
Ngày sinh nhật của Chu lão gia vừa vặn đúng ngày cuối tuần, cho nên người đến tham dự cũng không ít, trừ bỏ thân thích của Chu gia, còn có rất nhiều chiến hữu bạn bè thân thiết cũng dẫn theo gia đình tới.
Chu gia hiếm khi nào náo nhiệt như vậy, Chu Quảng Vinh cười trò chuyện với chiến hữu, tiếng cười vang như chuông, tinh thần mạnh khỏe, đại khái là vì quá mức vui vẻ, khuôn mặt ngày thường có chút nghiêm túc lúc này cũng hồng hào vui vẻ.
Hàn Tả Tả lại thật sâu cảm nhận được, trầm mặc ít lời cũng có chỗ tốt vô cùng.
Ví như lúc này, Chu gia cần người ở cửa nghênh đón khách mời.
Lang Hi cũng trong hàng ngũ thế hệ trẻ của Chu gia, tự nhiên thích hợp, nhưng anh lại trưng ra bản mặt lạnh tanh như thần giữ cửa, chắc rằng có thể đem khách khứa trực tiếp dọa chạy mất.
Hàn Tả Tả ngược lại rất có duyên ăn nói, chừng mực lễ phép, bất quá cô cũng không phải là người của Chu gia, rất nhiều người đều không biết, tất nhiên cũng không phù hợp.
Mà Chu Hoằng đang đang ở thời kỳ nổi loạn, rất không đủ ổn trọng, ai cũng lo lắng khi để cho hắn đi đón khách.
Về phần bác cả và chú ba Chu gia, đều ở trong phòng bận rộn tiếp đón khách mời.
Vì thế nhiệm vụ đứng ở cửa nghênh đón khách mời liền giao cho anh cả Chu Thuần.
Chu Thuần một người rất chịu khó và có trách nhiệm, cười đến cằm đều cứng đơ, miệng lưỡi khô khốc, ngay cả nước miếng cũng chưa uống.
Hàn Tả Tả không có khí thế lù lù bất động giống Lang Hi, mỗi lần đến trường hợp này, vẫn luôn nhịn không được trong lòng có chút không được tự nhiên, vì thế cô đối với chú tư còn có một loại cảm giác phá lệ thân thiết, giống như hai người cùng tình nguyện cam chịu ‘đứng dưới mái hiên’.
Dù sao ở Chu gia, người có thân phận xấu hổ, duy nhất chỉ có cô và Lang Hi.
Lang Hi từ trước đến này không thích giao tiếp với người lạ, vì tránh cho phiền toái, vẫn một mình đứng dựa trong góc, mặt không chút thay đổi cùng cùng những người đi qua gật đầu chào hỏi, rất ít mở miệng.
Chu Quảng Vinh cùng người đối diện nói mấy câu, liền quay về phía anh vẫy vẫy tay, cười gọi anh qua đó.
Hàn Tả Tả nghe được tên của anh như phản xạ có điều kiện nhìn về phía anh, đúng lúc giao với tầm mắt của anh, lập tức làm như không có việc gì dời đi tầm mắt.
Lang Hi bỏ tay vào túi quần, vẻ mặt hờ hững đi tới.
Chu Quảng Vinh cười vui vẻ vỗ vỗ bờ vai của anh, giới thiệu với chiến hữu của ông: "Đây là lão Tứ nhà tôi! Trước kia luôn ở nước ngoài, mấy ngày gần đây mới về nước phát triển! Ông đừng thấy vậy mà khen nó, thằng con này của tôi cái gì cũng tốt, chính là tính tình có chút không được tự nhiên, lớn lên không thích nói chuyện!"
Vị chiến hữu kia vẻ mặt tươi cười nói: "Con trai nhà ông có ai mà không tốt chứ, tôi thấy cậu ấy cũng là thanh niên tài tuấn! Người trẻ tuổi đều có chút cá tính, tuy trầm mặc vậy nhưng càng có vẻ ổn trọng đó thôi!"
Chu Quảng Vinh ha ha cười rộ lên, ý vị thâm trường nhìn về phía bên cạnh nói: "Con gái nhà ông cũng rất giỏi mà, nhiều năm không thấy, nay cũng đã lớn lên thành một cô gái xinh đẹp, Thủy Linh Linh, xinh đẹp giống hệt như em dâu ngày xưa!"
Đứng ở bên cạnh là cô gái tóc dài qua vai, gương mặt trắng nõn, mi thanh mục tú, mang theo ngượng ngùng mỉm cười, thoải mái nói: "Lần trước gặp bác Chu cháu còn chưa xuất ngoại, khi đó còn đang trung học!"
Chu Quảng Vinh gật gật đầu: "Đúng đúng đúng, thật sự là con gái mười tám thay đổi có khác, ngày bé cũng rất đáng yêu, hiện tại cũng càng ngày càng xinh đẹp!"
Chu Quảng Vinh huých nhẹ Lang Hi, có thâm ý nói: "Người trẻ tuổi như hai đứa cứ nói chuyện với nhau đi, lão già bọn ta trò chuyện hai đứa chắc sẽ không thích nghe, sợ hai đứa đứng đây buồn chán! Vừa vặn Lang Hi đã sống ở nước ngoài nhiều năm, hai đứa hẳn là có rất nhiều đề tài chung để nói với nhau! Lang Hi, tiếp đãi con gái người ta cho thật tốt đó!"
Lão chiến hữu lập tức cười phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, hai đứa cứ nói chuyện với nhau, cứ mặc hai lão già chúng ta đứng đây tán gẫu là được rồi!"
Lang Hi lạnh lùng nghiêm mặt, nặng nề nhìn Chu lão gia.
Chu Quảng Vinh tươi cười không thay đổi, ngữ khí giống như ngày thường mang theo ý cường ngạnh không cho phép cự tuyệt, thản nhiên nói: "Trong phòng khách buồn chán, hai đứa ra ngoài vườn ngồi một chút, nơi đó không khí rất tốt!"
Nhiều khách mời như vậy, Lang Hi chỉ phải gật gật đầu, hơi hơi nâng tay, ý bảo cô gái kia cùng đi với mình.
Hàn Tả Tả tuy rằng đứng lẫn trong đám quý bà, nhưng vẫn thường thường chú ý Lang Hi, nhìn thấy anh cùng một cô gái sóng vai đi ra ngoài, lập tức dừng một chút, lại tiếp tục làm như không có việc gì nói chuyện.
Hàn Tả Tả sắc mặt bất động, cười trả lời câu hỏi của thím cô, tâm tư lại bay đến nơi nào không biết.
cô gái kia là ai?
Tóc dài thẳng mượt? Xinh đẹp giàu có?
Hàn Tả Tả liếc mắt nhìn Chu lão gia một cái, trong lòng suy nghĩ, đã đoán ra được đại khái vấn đề.
Hừ! Cái gì nhiều năm không thấy lão chiến hữu đến chúc thọ!
Đây rõ ràng là tới cửa đẩy mạnh tiêu thụ con gái nhà mình mà!
Chu lão gia đã nhiêu đó tuổi rồi mà còn nổi hứng đi làm ông mai...
Hàn Tả Tả không tự chủ được hiện lên biểu tình "Ăn không được bồ đào nói bồ đào chua", lại có chút khinh thường ghen tị, có chút chua chát hâm mộ.
Lang Hi toàn thân không một chỗ không lạnh, dựa theo phân phó đem người dẫn ra hoa viên, liền trưng ra bản mặt than đứng ở đàng kia, không nói được một lời.
cô gái kia cũng có chút xấu hổ, vốn là một cô gái rất lanh lợi, bị Lang Hi bày ra biểu tình lạnh lùng "Người lạ chớ đến gần" khiến cho không biết mở miệng như thế nào.
Ngọn cây lắc lư, trong lồng sắt lý phát ra tiếng vỗ cánh phành phạch.
cô gái kia mắt sáng ngời, tiến lên hai bước, cười tán thưởng: "Đây là bụi vẹt sao? thật hiếm thấy nha!"
Lang Hi lạnh lùng liếc nhìn Tiểu Hôi một cái, ánh mắt như đao, Tiểu Hôi bị dọa sợ tới mức lông dựng đứng, ôm cái cổ trụi lủi lui vào trong góc, lạnh run, cũng không dám tùy tiện mở miệng khoe khoang.
Lang Hi trầm mặc làm cho cô gái có chút không được tự nhiên, cười khan nói: "thật là một chú vẹt đáng yêu, đây là giống hiếm, anh nuôi sao?"
Lang Hi rốt cục cũng chuyển tầm mắt về phía cô ta, hai mắt sâu thẳm tối đen, một chút cảm xúc cũng không có, ngữ khí nặng nề mở miệng hỏi nói: "cô thích nó?"
cô gái biểu tình chậm rãi thả lỏng, rốt cục nhẹ nhàng thở ra, thoải mái mà cười nói: "Đương nhiên thích! Em thích nhất là chim, ở nước ngoài từng nuôi một con..."
"Nga!" Lang Hi không có hứng thú nghe cô ta líu ríu nói tiếp, thản nhiên đánh gãy lời cô ta nói, "Tặng cho cô, ba nhất định rất vui. Vặt lông hầm xương, hương vị hẳn là không tệ!"
cô gái kinh ngạc há to miệng, nhất thời phản ứng không kịp.
Lang Hi ánh mắt sáng quắc trừng mắt nhìn Tiểu Hôi, Tiểu Hôi cảnh giác nhảy dựng lên, "dát" một tiếng bắt đầu hoảng sợ lủi tứ phía, lồng sắt lay động chớp lên, lung lay sắp đổ, rơi ra mấy cọng lông chim.
Lang Hi sâu kín nói: "Béo như vậy, thịt rất nhiều đây."
cô gái kia sắc mặt cứng đờ, lắp bắp nói: "Em, em, em... Là người ăn chay, không ăn thịt..."
"Nga." Lang Hi biểu tình nói không nên lời tiếc nuối, liếc nhìn cô ta một cái, ánh mắt kia dường như mang theo tia ghét bỏ, giống như ghét bỏ cô ta thập phần vô dụng, ngay cả một con con vẹt cũng không dám đụng vào.
Cũng may là cô gái này trái tim đủ cường đại, ương ngạnh ổn định cảm xúc chính mình, kéo kéo khóe miệng, nghẹn ra một nụ cười khó khăn, nhẹ giọng nói: "Chúng ta qua bên kia ngồi một lát đi, em mang giày cao gót, chân hơi đau."
Lang Hi một chút phong độ vẫn phải có, lập tức hai lời cũng chưa nói đi đến ghế đá bên cạnh bàn ngồi xuống.
cô gái lo lắng lướt nhìn lồng chim chậm rãi khôi phục bình tĩnh, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Lặng im một lát, cô gái rốt cuộc vẫn là người quen với bầu không khí náo nhiệt, ngồi yên như vậy thật sựkhông được tự nhiên, nhịn không được đánh vỡ trầm mặc, mở miệng nói: "Nghe bác Chu gọi anh Lang Hi? anh gọi là Chu Lang Hi sao, thông thường hay dùng chữ Minh làm tên đệm, vì sao không gọi Chu Minh Hi?"
Lang Hi luôn luôn làm người khiêm tốn, Chu gia cũng không thích vì một chuyện nhỏ mà ồn ào ầm ĩ, tuy rằng không cố ý giấu diếm, nhưng cũng không có gióng trống khua chiêng chiêu cáo thiên hạ, bởi vậy côgái trước mặt này cũng không rõ thân phận con riêng của anh.
Lang Hi có chút không kiên nhẫn, nhưng ngồi trong hoa viên dường như so với ngồi với cả đống người thoải mái hơn, liền nhịn xuống tính tình thuận miệng trả lời có lệ: "Mẹ sinh, cùng họ mẹ!"
cô gái này thực có vài phần thông minh, nhận thấy được Lang Hi cảm xúc không tốt lắm, liền suy xét đến việc mình vừa hỏi có thể đã động chạm đến vấn đề riêng tư của người ta, cười ra vẻ đã hiểu, lập tức dời đi đề tài.
"Nghe bác Chu nói gần đây anh mới từ nước ngoài trở về phát triển? Em cũng vậy..." cô gái vén tóc mai ra sau tai, lộ ra sườn mặt tinh tế cùng chiếc cổ trắng nõn mượt mà, cười nói, "Vốn không nghĩ về nước, đều là mẹ em vẫn luôn thúc giục... Ai, trong nước tuy rằng cơ hội phát triển cũng rất nhiều, nhưng rốt cuộc cũng không bằng nước ngoài. Nơi này hoàn cảnh không tốt, thời tiết thất thường không nói, tố chất của phần lớn dân cư cũng kém rất nhiều! Nếu không phải mẹ em nhờ thương em, em đã chuẩn bị ở nước ngoài định cư... anh đâu, anh vì sao muốn về nước?"
Lang Hi không chút để ý duỗi thẳng chân, trên người khí thế lãnh liệt vừa thu lại, thanh âm trầm thấp vẫn như cũ xa cách, lời nói lại mang theo ý ẩn dụ ôn nhu khó thấy, thản nhiên nói: "Trong nước ghế lái điều khiển bên trái, tôi thích dựa vào bên trái đi."
cô gái ngẩn người, trực giác phụ nữ làm cho cô nàng cảm thấy biến hóa rất nhỏ của Lang Hi cùng lời nói của anh như có thâm ý khác, lại không rõ là vì cái gì, chỉ đành hé miệng cười nói: “Lý do này thật đặc biệt, kỳ thật em về nước lái xe ngược lại hơi không quen! Giao thông trong nước lại đông nghịt, người cẩu thả vượt đèn đỏ cũng quá nhiều..."
Dừng một chút, cô gái quay đầu, trừng mắt nhìn nghi hoặc nói: "Nhưng là anh không phải mới dọn về sống sao? Sao lại có thói quen..."
Lang Hi rũ mắt xuống, làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc trong mắt, thanh âm tinh tế nói: "Từ khi đi bên trái, sẽ cảm thấy đi không được con đường khác... Tôi đã nhận định, đi mãi một con đường đến già."
Lời này có điểm kỳ quái, cô nàng không hiểu ra sao, yên lặng cân nhắc hồi lâu, vẫn là không đoán ra ý tứ của Lang Hi.
Lang Hi không biết suy nghĩ cái gì, nguyên bản khuôn mặt góc cạnh như được trạm trổ toát ra sự lạnh lùng xa cách, giờ phút này cư nhiên nhu hòa đi rất nhiều, như hồ nước ngàn năm đóng băng, trong nháy mắt băng tuyết tan rã, lưu chuyển ra ý ôn nhu nhợt nhạt, khuôn mặt cũng không còn lạnh nhạt xa cách như ngày thường.
Dù cho cô nàng có cân nhắc suy nghĩ tới lui, nghiền ngẫm từng chữ một, cũng lĩnh hội không được thâm ý của Lang Hi, vắt hết óc tìm đề tài, nhận được đều là cái nhìn lãnh đạm hờ hững của Lang Hi, về sau, mặc kệ cô ta nói cái gì, Lang Hi đều là vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước, ngay cả nhìn cũng lười nhìn cô ta.
Con gái nhà người ta sống đến từng tuổi này phỏng chừng chưa từng bị xem nhẹ như vậy, lúng túng sắp bật khóc, khuôn mặt trắng bệch lung lay sắp đổ đứng lên, thanh âm run rẩy suy yếu nói: "thật xin lỗi, em phải vào nhà cùng mẹ..."
Lang Hi rốt cục cũng quay đầu, sắc mặt lộ ra vẻ vui sướng thản nhiên, hai mắt rõ ràng biểu hiện ý tứ ‘tạm biệt không tiễn’.
cô gái nhỏ rốt cục nhịn không được lảo đảo chạy đi, một đường bụm mặt thút thít mà chạy.
Trong vườn hoa gió mát chim kêu, một mảnh yên tĩnh tốt đẹp.
Lang Hi miễn cưỡng vươn tay, cánh tay nhàn nhàn khoát lên bên cạnh bàn, thản nhiên nói: "đi ra."
Hàn Tả Tả run rẩy khóe miệng từ phía sau giàn hoa bước ra, cô cuối cùng vẫn nhịn không được, ma xui quỷ khiến tránh ở một bên nghe lén, giống như ăn trộm ngồi xổm phía sau giàn hoa, nỗi lòng theo đối thoại của hai người mà dần bình tĩnh.
Hàn Tả Tả ngay từ đầu bị câu nói đầy thâm ý của Lang Hi "Dựa vào tả đi" – ‘ dựa vào bên trái mà đi’ mặt mày rạng rỡ, khi nghe đến câu "một đường đi đến già" kia quả thực trong lòng nở hoa, ai biết chú tư hay bắt chẹt người lại chẳng phân biệt được trường hợp, nghe đến cuối cùng Hàn Tả Tả lại nảy sinh chút đồng tình với tình địch vừa rồi.
Hàn Tả Tả không khỏi cảm khái sức chiến đấu của chú tư quả nhiên không giống người thường, đặt mông ngồi xuống bên cạnh anh.
"anh phát hiện ra em lúc nào?"
Lang Hi thở dài: "Từ lúc em đi theo anh ra đây."
Hàn Tả Tả trước giờ luôn suy nghĩ cẩn thận, vừa nghe lời này liền nhịn không được cân nhắc, chú tư vừa vừa rồi nhu tình mật ý thổ lộ là không phải cố ý nói cho cô nghe đấy chứ, ra tay phủ đầu trước, tránh việc cô chạy tới khởi binh vấn tội.
Hàn Tả Tả khó chịu bĩu môi, chỉa chỉa bờ vai của anh giáo huấn nói: "Chú tư, anh làm sao có thể như vậy! không hề thương hương tiếc ngọc, anh xem anh làm cho con gái nhà người ta khóc lóc chạy mất rồi kìa..."
Lang Hi bắt được ngón tay của cô, đặt ở trong lòng bàn tay vuốt ve, nghe vậy "Ngô" một tiếng, thờ ơ nói: "cô ta rất vô dụng, bộ dạng xấu xí, thế nhưng ngốc như vậy, nói chuyện thì ông nói gà bà nói vịt, còn trưng ra vẻ mặt ta đây rất thông minh."
Hàn Tả Tả dở khóc dở cười mở miệng: "Cái gì xấu xí chứ! Người ta bất quá chỉ là cằm hơi nhọn một chút, đây chính là khuông mặt tiêu chuẩn của mỹ nhân, rất thịnh hành năm nay đó nha!"
Lang Hi hờ hững "Nga" một tiếng, thản nhiên nói: "Nguyên lai hiện tại thịnh hành mặt mũi khoan."
Hàn Tả Tả: "..."
Cái gì mặt mũi khoan! Kia rõ ràng là mặt trái xoan, là trái xoan đó!
Hàn Tả Tả bắt đầu tội nghiệp cô nàng hồi này, nếu lời này bị cô ta nghe được, có mà đau lòng chết mất.
Hàn Tả Tả rút tay ra, không nhìn vẻ mặt bất mãn của Lang Hi, tỏ ra đau lòng nói nói: "Miệng tích chút đức đi chú tư! cô gái nhà người ta bị anh làm cho nhiều lúng ta lúng túng a, anh như vậy là không đúng, đối với phụ nữ cần phải ôn nhu có phong độ! Hơn nữa, chính anh tư duy lạ đời nói chuyện lại hay bắt chẹt người khác, anh còn trách người ta không hiểu ý tứ của anh... Chú tư anh thật là nên học lại tiếng Trung cho thật tốt!"
Lang Hi lơ đễnh nói: "Em có thể biết, cô ta không bằng em!"
Lang Hi nghĩ nghĩ, còn thật nghiêm túc bổ sung nói: "Chỉ số thông minh thấp là chuyện vô cùng đáng thương, cô ta vốn sinh ra đã kém cỏi, không liên quan gì tới anh!"
Hàn Tả Tả: "..."
Hàn Tả Tả thật muốn thay cô nàng hồi nãy phun huyết, yên lặng xoay mặt đi, cảm thấy giờ phút này tâm tình của cô vô cùng phức tạp, thế nhưng ẩn ẩn có loại cảm giác như là – trứng đau ah.
Lang Hi vui vẻ sờ sờ đầu cô, trong giọng nói tràn đầy may mắn: "Có em hiểu được anh."
Đúng vậy, trừ bỏ em phỏng chừng không còn ai có thể tiếp nhận cách ăn nói của anh.
Hàn Tả Tả quệt mặt, ưu thương ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, không khỏi thật sâu thở dài.
cô hiện tại lại hoàn toàn không lo lắng chú tư sẽ thay lòng đổi dạ, ngay cả khi chú tư có như vậy, trừ cô ra, còn có người phụ nữ nào đủ mạnh mẽ đương đầu được chứ.
cô gái trẻ tuổi xinh đẹp vừa rồi kia chính là minh họa điển hình, trình độ hoàn toàn chưa thể đặt vào mắt, quả thực một chút sức chiến đấu cũng không có!
Muốn quyến rũ chú tư, không có một trái tim đủ sắt đá mạnh mẽ là tuyệt đối không được!
Hàn Tả Tả sợ người khác nghi ngờ quan hệ giữa cô và chú tư, ngồi mới chút xíu đã lập tức vội vã trở về.
"anh cứ ở trong này ngồi một lát, miễn cho trở về bị ông nội quở trách!"
Lang Hi không thèm để ý, cũng không thèm quan tâm chính mình có thể bị quở trách hay không, nhưng vẫn gật gật đầu bảo Tả Tả quay vào trong trước.
không biết có phải bởi vì chột dạ hay không, Hàn Tả Tả vừa bước vào phòng khách liền theo phản xạ nhìn về phía Chu lão gia.
Chu Quảng Vinh đang cùng chiến hữu tán gẫu vui vẻ, đột nhiên mắt sáng như đuốc quét qua cô liếc mắt một cái, đáy mắt lóe sáng, dường như chỉ một cái liếc mắt đã nhìn thấu được cô, ánh mắt lại âm trầm khó hiểu, làm cho người ta đoán không ra. Chu Quảng Vinh sắc mặt không thay đổi, chỉ liếc mắt một cái lại quay đầu tiếp tục đề tài tán gẫu vui vẻ khi nãy.
Hàn Tả Tả trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, chậm rãi thở ra một hơi, đáy lòng bất an, trên mặt lại thể hiện nụ cười khéo léo, tiếp tục cùng Hàn Uyển tiếp đón khách mời.