Thanh Quan

Chương 111-112: Thủ đoạn bỉ ổi ​



Trong lòng Tần Mục có việc, ứng với câu người có việc dễ say, con mắt đã mơ hồ, nói chuyện cũng đứt quãng. Lưu Đại Hữu lại dặn dò Trương Thúy về nhà trước, hắn tìm khách sạn quen an trí Tần Mục cho tốt.

Phó cục trưởng cục công an ra tay, đương nhiên chuyện gì cũng dễ dàng, khách sạn tốt nhất của huyện Tây Bình bị Lưu Đại Hữu mở một gian, vịn Tần Mục đi vào. Tần Mục đi trên đường được gió mát thổi qua, cũng có chút đầu váng não trướng, cường chống tiễn Lưu Đại Hữu về nhà, sau đó đi vào nhà vệ sinh ói như mưa.

Đi tới thời đại này, đây là lần đầu tiên Tần Mục ói khi say rượu, hắn xoa cái đầu đau đớn, thầm hạ quyết tâm sau này uống ít một chút. Sau khi ói xong, Tần Mục thanh tỉnh một chút, cầm điều khiển từ xa của ti vi lên, mở ti vi, cũng không cởi y phục, hắn nằm trên giường suy nghĩ chú chuyện.

Đúng vào lúc này cửa ra vào bị gõ vang. Tần Mục nhìn qua đồng hồ, đã hơn mười giờ tối. Hắn mang tâm sự trong lòng, liền đi tới cửa mở ra xem là ai. Hiện tại trên cửa không có lỗ nhỏ quan sát bên ngoài, cho nên chỉ có thể mở ra xem.

Ở trước cửa có một thiếu nữ trẻ trang điểm xinh đẹp đang đứng đó, mặc bộ sườn xám xẻ tà cao, thấy Tần Mục mở cửa, nữ nhân xinh đẹp kia nở nụ cười nhạt, nhìn qua Tần Mục vừa cười vừa nói:

- Tiên sinh, cần tìm người nói chuyện phiếm không?

Tần Mục sững sờ, huyện Tây Bình lúc nào xuất hiện chuyện này? Hắn lập tức nói ra:

- Tôi muốn nghỉ ngơi một chút, không cần nói chuyện phiếm, cô đi đi.

Loại chuyện này dựa theo chức vị của Tần Mục mà nói không có gì, nhưng mà trong khách sạn nhỏ lại rất khó tìm, nếu kinh động cục công an, đến lúc đó mình không thừa nhận làm chuyện gì, nữ nhân kia chỉ cần thề thốt phủ nhận là được. Cho nên Tần Mục chỉ đuổi nàng đi là xong việc.

Nữ nhân kia nghe Tần Mục nói xong thì lui vài bước, Tần Mục thấy nàng muốn rời khỏi liền đống cửa lại. Không nghĩ tới không qua năm giây, cửa ra vào có tiếng gõ cửa.

Tần Mục vốn muốn sớm nghỉ ngơi, thấy nữ nhân kia không thuận theo, có bộ dáng sống chết không thuận theo. Hắn nổi giận mở ra một đường nhỏ, có chút tức giận nói:

- Cô không nên tới đây, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi mà thôi.

Nữ nhân này tươi cười xấu hổ, nhưng vẫn lấy hết dũng khí nói ra:

- Tiên sinh, tôi vừa tới đây, còn, còn rất sạch sẽ, tôi thật sự rất sốt ruột.

Tần Mục nhìn xuyên qua khe cưa quan sát nữ nhân này, nàng có bộ dáng sợ hãi, hai tay đang không ngừng xoắn vào nhau, đủ thấy nội tâm của nàng khẩn trương cỡ nào. Hai chân trước sau giao nhau, chẳng những không giống bộ dáng tiểu thư, ngược lại bay ra bộ dáng tùy thời chạy mất. Tần Mục đoán mình đóng cửa lại, nữ nhân kia khẳng định sẽ rời khỏi, nhưng mà hành vi của nàng làm cho Tần Mục hiếu kỳ. Hắn mở cửa, nói ra:

- Vào đi.

Sắc mặt cô gái này ngẩng ngơ, đầu của nàng cúi xuống, sau đó cẩn thận từng li từng tí đi tới. Tần Mục cố ý nghiêng người qua, chỉ lưu đủ không gian cho nàng ta đi vào. Tay của cô nàng che bụng dưới của mình, tránh tiếp xúc với Tần Mục, làm cho nội tâm Tần Mục càng xác định cô nàng vì tiền cho nên mới đi tới bước đường này, bằng không thì nàng chắc chắn sẽ mượn cơ hội này nằm trong ngực của hắn.

Sau khi cô nàng đi vào trong phòng, Tần Mục cảm giác có chút quái dị, liền để bụng, mở rộng cửa ra nhìn ra lối nhỏ bên ngoài phòng, cũng không có đóng cửa lại.

Tần Mục lúc này đi vào châm điếu thuốc, nhìn qua cô nàng đang sợ hãi, chỉa chỉa giường nói ra:

- Ngồi xuống nói đi.

Nói xong chính mình liền ngồi lên ghế, cách cô nàng ba mét.

Cô nàng nghe Tần Mục mời ngồi, khẩn trương ngồi lên giường, trong lúc còn dùng sức túm lấy tà sườn xám, không cho cặp đùi tuyết trắng lộ ra quá nhiều.

Dù là như thế nhưng cặp đùi trắng nõn của nàng vẫn làm Tần Mục khô họng, sau khi được rượu kích thích nên nội tâm rục rịch. Trong nội tâm âm thầm thở dài một hơi, rất lâu không có chạm qua nữ nhân, thậm chí ngay cả một chút hấp dẫn cũng không chịu được, Tần Mục hít một điếu thuốc, rót chén nước hỏi:

- Uống nước không?

Nữ nhân vội vàng lắc đầu, cúi đầu thấp xuống.

Tần Mục cười một cái, hắn bắt chéo chân lại, bộ dáng nhàn nhã tự tại, nhưng mà đột nhiên đề cao âm thanh quát lên:

- Nơi đi, ai bảo cô tới!

Nữ nhân này vốn tâm thần bất định, đột nhiên nghe được Tần Mục hét lớn, thân thể mềm nhũn té lăn trên đất. Nàng luống cuống tay chân chống giường đứng lên, bối rối lắc đầu, thề thốt phủ nhận.

Tần Mục chậm rãi dụi tàn thuốc, tay rất ổn. Nữ nhân nhìn lén động tác của Tần Mục, trong nội tâm càng hoảng loạn lên.

Tần Mục lại hút thuốc tiếp, bộ dáng nặng nền, nội tâm cô nàng càng nặng. Nàng càng xiết chặt tay vào nhau, hô hấp của cô nàng càng dồn dập, đợi đến lúc Tần Mục nhìn qua thì nàng như mất hết lực đạo, ngồi im trên giường.

Nhìn biểu hiện của cô nàng, Tần Mục càng kiên định suy nghĩ trong lòng, chậm rãi hỏi:

- Cô tên gì?

Bờ môi Nữ nhân run rẩy vài cái, nhỏ giọng nói ra:

- Lưu Đan.

Lưu Đan? Cái tên không tệ. Tần Mục tiếp tục trầm mặc lại.

Cô gái bị Tần Mục làm tâm loạn như ma, càng không ngừng ngẩng đầu nhìn qua ngoài cửa, Tần Mục chéo hai chân lại tiếp, lại nhìn qua cô nàng tươi cười, nói:

- Dường như cô đang chờ người!

- Không, không có.

Lưu Đan bối rối lắc đầu phủ nhận.

- Vô dụng. Cho dù bọn họ có tới cũng không làm gì được tôi. Biết rõ ta vì sao tôi mở cửa ra không?

Tần Mục đứng lên đi ra cửa, nhanh chóng nhìn ra bên ngoài, chợt nghe cách đó không xa có tiếng đóng cửa, cảm thấy có so đo. Hắn xoay người cười nói:

- Tiểu xiếc của các người ngay từ đầu tôi đã xem thấu rồi.

Hắn lại ngồi lên ghế lần nữa, hai mắt sáng ngời nhìn qua Lưu Đan nói ra:

- Tần Mục tôi làm quan tới bây giờ, tôi thật sự đắc tội không ít người, nhưng mà có thể xử dụng thủ đoạn hèn hạ thế này, đoán chừng cũng chỉ có đám người của Miếu Trấn mà thôi.

Tần Mục nói chuyện ngữ điệu rất bình thản, nhưng mà hắn vừa nói xong Lưu Đan giống như bóng da bị xẹp, nàng không còn chút khí lực nào cả.

- Nói đi, nếu như có ẩn tình, tôi sẽ không báo cục công an bắt các người.

Tần Mục chậm rì rì nói ra. Hắn vừa mới có quyền lợi quản lý cục công thương của Miếu Trấn, đã có người ra tay với hắn, xem ra nhất cử nhất động của mình vẫn nằm trong mắt người khác, hai tháng yên lặng cũng không khiến đám người kia buông lỏng chút nào.

Lưu Đan nghe xong lời này, thân thể có một chút khí lực, lập tức quỳ gối bên cạnh giường, không ngừng dập đầu với Tần Mục

Tần Mục không thích người ta quỳ lạy hắn, hắn cảm thấy đây là xã hội mới, không nên xuất hiện loại nghi thức ba quỳ chín lạy này. Thấy Lưu Đan dập đầu nghe com cốp, liền vội vàng đứng lên, khom người nâng Lưu Đan lên.

Đúng vào lúc này cửa ra vào đột nhiên có mấy nam nhân khỏe mạnh xông vào, trong tay cầm theo côn quấn khăn lông trắng. Tần Mục còn chưa kịp ngẩng đầu đã bị đánh vào đầu, thân thể lắc lư vài cái, ngất đi.

Đợi đến lúc Tần Mục tỉnh dậy thì đập vào mắt chính là nóc nhà màu trắng, vách tường cũng màu trắng, một lọ chất lỏng trên phía trên bên phải mình, từng giọt nước rơi xuống. Trên đầu Tần Mục truyền ra cảm giác đau đớn, bờ môi của hắn động vài cái, cảm thấy bờ môi khô khốc, nhỏ giọng nói ra:

- Nước...

Sau đó trầm trọng nhắm mắt lại.

Cảm giác mát lạnh truyền vào môi, Tần Mục cố gắng động miệng vài cái, một ít nước mát lạnh chui vào bụng làm cho Tần Mục thoải mái rên rỉ một tiếng, sau đó nhắm mắt ngủ thật say.

Lúc này Tần Mục ngủ phi thường an tâm, thẳng tới khi bên tai truyền tới tiếng kêu mông lung, hắn mới chậm rãi địa mở mắt, một nam một nữ mặc đồng phục cảnh sát đi tới bên giường hắn, một nữ cảnh sát cầm theo công văn và tiền giấy đi tới.

Tần Mục đưa tay lên sờ đầu, trên đầu bị băng bó dày, toàn thân có cảm giác mệt rã rời. Hắn cường chống ngồi dậy, nam cảnh sát xem xét nói ra:

- Tần phó bí thư, chúng tôi chỉ tới tìm hiểu tình huống của anh, anh không cần ngồi dậy.

Tần Mục cố gắng cười cười, cũng không có thử ngồi dậy, nằm trên giường nói nhỏ:

- Các người hỏi đi.

Nam cảnh sát giới thiệu mình tên là Tiết Tử Cường, nữ cảnh sát tên là Trương Vi, sau đó bắt đầu hỏi. Hắn vốn hỏi thăm hành tung trong ngày của Tần Mục, sau đó lại hỏi một ít tình huống, cuối cùng thông tri Tần Mục có người tố cáo hắn cưỡng gian, đơn kiện đã được đưa lên. Bọn họ tới nơi này hỏi thăm chuyện Tần Mục bị tổn thương, mặc khác các đồng chí viện kiểm soát cũng tìm hiểu một ít tình huống.

Tần Mục gật gật đầu, hắn tỉnh táo lại nhìn thấy cảnh sát đã hiểu một ít tình huống, đối phương không có khả năng không có hậu chiêu, nhưng mà Tần Mục không nghĩ tới thủ đoạn này lại bỉ ổi như vậy. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu suy tư đối sách sau đó.

Thời điểm này hội nghị huyện ủy có chút u ám, ngón tay Quý Thu gõ lên mặt bán, giọng nói như chuông đồng.

- Các đồng chí, cảnh giác ah, cảnh giác ah. Hiện tại thời đại tiến bộ, xã hội đang phát triển, luôn luôn có viên đạn bọc đường ăn mòn, cán bộ chúng ta không chịu nổi dụ hoặc. Không nên cho rằng dẫn đầu địa phương phát triển thì muốn làm gì thì làm, pháp luật quốc gia đều bình đẳng với mọi người! Đừng tưởng rằng chính mình có chút công lao thì trong mắt không xem vương pháp ra gì, đó là sai lầm, còn làm ra nhiễu loạn lớn.

Đám thường ủy cúi đầu không nói gì, Bạch Quang Lượng nâng chung trà lên thở dài, từ từ uống trà.

Quý Thu nói xong lời này ngẩng đầu nhìn qua văn bản tài liệu trong tay, hai tay ôm quyền đặt lên mặt bàn, chậm rãi nói:

- Hiện tại chúng ta nên thảo luận một chút, phó bí thư đảng ủy trấn Miếu Trấn Tần Mục có vấn đề, tôi đề nghị lập tức huỷ bỏ chức vị phó bí thư đảng ủy trấn của Tần Mục. Hiện tại mọi người giơ tay biểu quyết.

Nếu như giơ tay biểu quyết, vị trí của Tần Mục xong rồi. Bạch Quang Lượng đặt chén trà xuống, chậm rãi nói:

- Tôi cảm thấy chuyện này nên nói sau đi, chuyện bây giờ còn chưa tra rõ ràng, chúng ta nên yên lặng theo dõi kỳ biến.

Bạch Quang Lượng nói ra lời này thì đám thường ủy nhìn qua Quý Thu. Sắc mặt Quý Thu trầm xuống, khẩu khí có chút nghiêm khắc nói ra:

- Chủ tịch huyện Bạch ah, tôi thừa nhận tiểu gia hỏa Tần Mục này có nhiều công lao, mò được đường cải cách. Nhưng mà lãnh đạo chúng ta có trách nhiệm của mình, không thể vì tài năng mà che chở cho hắn, bao che hắn, đây không phải là bảo vệ, đó là dung túng. Anh xem đi, hiện tại Tần Mục đã bị người ta kiện lên tòa án, thể diện những người làm cán bộ chúng ta đặt vào đâu?

Hắn đang ẩn hình phê bình Bạch Quang Lượng nhìn người không rõ, khẩu khí còn ẩn chứa ý hả hê bên trong.

Bạch Quang Lượng càng nhíu mày hơn, cúi đầu nâng chung trà lên.

- Tôi cũng cảm thấy chuyện này nên bàn lại sau đi.

Vào lúc đó bí thư ban thanh tra kỷ luật Khổng Kiến Quốc mở miệng, hắn không có xem sắc mặt của Quý Thu, hắn lật tư liệu trước mặt, nói:

- Chuyện chưa tra rõ ràng. Chúng ta không thể buông tha người xấu, cũng không thể oan uổng bất cứ đồng chí nào. Năng lực công tác của Tiểu Tần tôi rất khẳng định, hơn nữa tôi đã nói qua vài câu với anh ta rồi, anh ta không phải người có khả năng làm ra chuyện này. Đương nhiên, cái nhìn của tôi không ảnh hưởng tới cái nhìn của mọi người, nhưng mà sự thật vẫn cần chúng ta đi điêu tra, chuyện này vất vả các đồng chí tòa án và công an rồi.

Ban thanh tra kỷ luật Khổng Kiến Quốc rất ít khi mở miệng nói chuyện trong hội nghị, hắn lúc này đứng ra bảo vệ cho Tần Mục, trong giọng nói ẩn chứa ý này rất đậm. Đám thường ủy tập trung nhìn qua Quý Thu, chờ đợi hắn ra quyết định.

Tần Mục nằm viện mấy ngày, người trong viện kiểm sát chạy tới, người của cục công an huyện chạy tới, Tần Mục đều nói rõ tình hình của ngày hôm đó, nhưng mà hoài nghi về Lưu Đan hắn vẫn nhớ trong lòng.

Lưu Đại Hữu cùng Trương Thúy cũng tới thăm hắn, từ trong miệng Lưu Đại Hữu Tần Mục biết rõ huyện ủy mở hội nghị muốn phế bỏ chức vụ phó bí thư đảng ủy trấn của hắn, Bạch Quang Lượng cùng Khổng Kiến Quốc đứng ra nói giúp hắn, nếu không hắn trở thành dân chúng thấp cổ bé họng rồi.

Trương Thúy có con mắt sâu sắc, trong ánh mắt nhìn ra Tần Mục có chuyện, mà Tần Mục muốn nói chuyện riêng với Lưu Đại Hữu, nàng một nữ nhân ở đây không thích hợp, liền lấy cớ công việc bận rộn lưu lão Lưu lại.

Tần Mục lúc này nói ra hoài nghi về Lưu Đan cho Lưu Đại Hữu nghe. Lưu Đại Hữu nghe xong biểu hiện trên mặt nở rộ như tắm trong gió xuân, hoa lá nở rộ. Hắn nói cho Tần Mục nghe Lưu Đan không phải người khác, chính là hôn thê của tên người thân nhà Tôn Hữu Lợi bị bắt lúc trước, nghe nói lão nhân trong nhà nàng bị bệnh nên thiếu nợ nhiều, cho nên cũng không có lập gia đình với tên đó ngay. Tuy nhiên bệnh của cha mẹ Lưu Đan rất nặng không có chữa trị, cho nên chuyện kết hôn cũng hoãn lịa. Nếu không phải tên đó gặp chuyện không may, tháng mười một là tới ngày thành hôn. Lưu Đại Hữu còn khen Lưu Đan là cô gái khéo tay của Miếu Trấn, bộ dáng xinh đẹp, trong Miếu Trấn có không ít người khen nàng.

Tần Mục nghe Lưu Đại Hữu nói ra lời này có ý hướng dẫn cho hắn rõ ràng, hắn trầm tư suy nghĩ. Hắn cân nhắc quan hệ lợi hại trong đó, bảo Lưu Đại Hữu hỗ trợ tra rõ một chút những ngày này ai đi lại gần với Lưu Đan, hắn cảm giác Lưu Đan làm như vậy không phải cam tâm tình nguyện. Lưu Đại Hữu vỗ ngực cam đoan không qua ba ngày người nào gặp Lưu Đan, nói lời gì cũng sẽ bị điều tra ra.

Không tới ba ngày sau, Lưu Đại Hữu đã kích động nói cho Tần Mục nghe, hắn tra được được một ít manh mối rồi. Tên thân thích của Tôn Hữu Lợi tên gọi là Tôn Đại Thành, có mấy hảo huynh đệ. Lúc xảy ra chuyện Tần Mục lúc trước, những người kia nhiều lần đi vào cửa hàng bán lẻ của Lưu Đan ven đường ở Miếu Trấn, sau mấy ngày xảy ra chuyện thì những người kia cũng không có ở Miếu Trấn.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv