Cha đưa ta tiến cung diện thánh.
Chúng ta đến Thanh Tư Viên, nơi mà hoàngđế xử lý việc triều chính, đại thái giám Trương Đức cười to như phật DiLặc, cúi đầu hành lễ với cha ta: “Hoàng thượng đang bàn việc với quầnthần ở bên trong, xin Vương gia và quận chúa chờ một lát.”
Cha ta lúc này liền nhíu mày.
Điều này ta có thể hiểu. Nếu đổi lại lànăm xưa, dù rằng hoàng đế đang nằm trên giường phi tử, khi nghe thấy cha ta đến, sợ là cũng phải lập tức thay y phục nghênh đón. So với trướcđây có khác biệt đến vậy, trong lòng cha ta khó tránh có chút khôngthoải mái.
Chẳng qua là do ông không nghĩ xem, hiệntại hoàng đế đã lớn đến thế nào, không phải là thiếu niên tuổi còn đôimươi, sao có thể vẫn ngoan ngoãn nghe lời ông như ngày trước. Cha tacùng tiên đế tình như huynh đệ, nhưng cũng không phải là huynh đệ ruộtthịt. Ở hoàng gia, ngay đến huynh đệ ruột còn tàn sát lẫn nhau đến máuchảy đầu rơi mà không hề chớp mắt.
Hoàng đế Tiêu Chính, thân mẫu là Trương Lệ phi, bà mất sau khi nhi tử đăng cơ được một năm, khi đó mới được phong Thái hậu.
Trương thái hậu vốn là nữ nhân nhà quanviên địa phương, tư sắc xinh đẹp đoan chính nên được tuyển vào cung làmcung nữ, khi đó người đang được sủng ái là Lưu quý phi, một hôm vô tìnhnhìn thấy, thế là ngay sau đó bà được chuyển sang Thượng Y cục để giặtquần áo.
Có lẽ vì số mệnh đã định. Cho dù Trươngthị có giặt quần áo suốt ba năm thì dung nhan vẫn xinh đẹp như trước.Cung nhân đồng cảm với Trương thị nên tìm cơ hội tâu lên tiên đế, nóirằng ở Thượng Y cục có cung nữ tuyệt sắc. Từ đó, Trương thị nhận đượcsủng ái, phong vị ngày càng cao.
Sở dĩ ta rất quen thuộc với chuyện này là vì, giai thoại về Trương thái hậu đã được dân gian cải biến thành kinhkịch, đặt tên là “Trân châu minh”, khắp đường lớn đều diễn vở này. Hơnnữa, người viết kịch còn thêu dệt thêm một hồi cẩu huyết, nói cái gì màkhi tiên đế cải trang đi vi hành đã tình cờ gặp Trương thái hậu, từ đóthì nhất kiến chung tình, tặng Trương thị trân chân làm tin, thề rằng sẽ lấy nàng. Sau đó Trương thị vào cung tìm phu quân, nhận hết mọi tra tấn từ Lưu quý phi, dù thế vẫn luôn kiên trung bất khuất. Cuối cùng đươngnhiên là hoàng đế mỹ nhân đoàn viên, quần chúng bên dưới trầm trồ khenngợi.
Đoạn “Trân châu minh” này từng một thờiđược diễn đi diễn lại khắp Đông Tề, mỗi trà lâu, kịch quán đều có diễnqua. Đến cả ta, cũng bị bắt ép xem một lần. Nếu không phải vì Trươngnương tử được hóa trang vô cùng xinh đẹp, nhất định ta đã quay đầu chạylấy người.
Chỉ có điều, hí kinh luôn phóng tác quánhiều, chủ yếu cũng là muốn tâng bốc hoàng đế. Nói rằng, mẫu thân hoàngđế năm đó bị Lưu quý phi tra tấn không ít, sau khi đăng cơ nhất địnhphải trả thù, không kể đến việc tịch thu gia sản Lưu gia, mà còn viếtkịch bản đến nỗi muốn hủy hoại thanh danh nhà người ta.
Ta cũng nghĩ, nếu hoàng đế thật sự cólòng dạ nhỏ nhen như vậy, vậy lúc trước, khi cha ta tâu lên tiên đế tiến cử hắn làm Thái tử, sao còn nói hắn có tính tình trung thực thẳng thắnlại nhân hậu hiền từ?
Thật không biết là do cha ta hồ đồ, hay là do hoàng đế diễn tuồng quá tốt.
Cứ như vậy mà suy nghĩ miên man, cha tathì càng lúc càng hậm hực, hai chúng ta uống cạn hai ấm trà, Trương Đứcmới quay lại, nói rằng hoàng đế đã xong việc, có thể gặp chúng ta.
Cha ta ngồi chờ suốt nửa canh giờ, tâm tình rất không tốt, hừ lạnh một chút, liền nghiêm mặt đi nhanh ra ngoài.
Ta bước vội theo chân ông, vẫn không quên nhét cho Trương Đức vài nén bạc, cười nói: “Làm phiền Trương công công.”
Trương Đức nhận bạc cất vào trong ngựcáo, liền đáp: “Quận chúa khách sáo rồi. Hoàng thượng vừa mới dùng trà,tâm tình cũng vừa tốt. Người cứ vào gặp.”
Ta liếc mắt nhìn cha, xem ra ông cũng nghe thấy, lại hừ hạnh một tiếng.
Đừng hầm hừ mãi thế, người khác lại nghĩ cha đang cảm lạnh.
Hôm nay trong điện đốt hương sen, trongchậu đồng lớn đặt một khối băng đá, bên trên đặt một quả dưa hấu. TiêuChính mặc thường phục màu lam, ngồi ở cửa sổ thưởng trà. Còn có mấy quan viên đứng ở bên cạnh chờ lệnh.
Ta nhìn qua liền thấy Phong Tranh nghiêm nghị đứng trong số đó. Hắn thấy ta tới, khẽ gật đầu.
Hai cha con chúng ta hành lễ với hoàng đế, nghe thấy hoàng đế đặt chén trà xuống, nhẹ nói: “Đứng lên đi.”
Giọng nói của hoàng đế vẫn luôn trầm thấp vững vàng.
Sau khi đứng lên, ta cũng luôn yên lặngcúi đầu đứng phía sau. Cha ta lấy bảo ấn ra, Trương Đức nâng chiếc khayđến, sau đó đưa đến trước mặt hoàng đế.
Hoàng đế nhìn qua một lúc, xem ra cũngkhông nhìn ra cái gì, liền quay đầu nói với một viên quan còn trẻ đangđứng bên cạnh: “Liêu tri huyện, ngươi biết nhìn đồ cổ, ngươi tới giúptrẫm xem qua.”
Nam tử trẻ tuổi kia liền đáp: “Tuân lệnh.”
Ta nghe giọng này quen tai, khẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Một nam tử trẻ tuổi từ phía sau bước ra,thân hình cao gầy trắng nõn, mặt mày thanh tú, gọi là cái gì mà Liêu Trí Viễn. Người này không phải là tri huyện ở Dịch Thông đây sao? Sao lạivào cung thế này, còn chạy đến bên cạnh hoàng đế nữa chứ?
Ta nhìn thấy quan phục trên người hắn. Ai nha! Là Lại Bộ Thị Lang nha! Tiểu Liêu phát đạt rồi.
Liêu Trí Viễn cung kính nhận bảo ấn, cùng mấy vị quan viên khác đến phòng bên cạnh cẩn thận đánh giá.
Hoàng đế cùng cha ta đứng ở đây nóichuyện mà tâm tư đều đặt ở căn phòng cách vách. Lão cha của ta cũng thật là không biết nhìn sắc mặt, còn nghiêm túc nhắc đến việc thay đổi quâncanh phòng trong mùa thu này với hoàng đế. Hoàng đế thờ ơ mỉm cười, chỉnói để sau này bàn đến cũng không muộn.
Rốt cuộc cha ta cũng không nhịn được,liền lớn tiếng nói: “Bệ hạ, việc này người đã kéo dài hơn nửa tháng. Đổi quân là việc lớn, giám định bảo ấn là việc nhỏ, xin bệ hạ đã phân rõnặng nhẹ.”
Ta run đến nỗi đầu đầy mồ hôi, cả gangiật nhẹ tay áo của cha ta. Ông đã giận đến nỗi không kiềm được, cũngkhông quan tâm đến ta.
Lúc này, tầm mắt của hoàng đế mới chuyển đến trên người ta, mỉm cười nói: “Lần này khiến quận chúa khổ cực.”
Hoàng đế lớn lên rất giống Trương tháihậu, làn da trắng như tuyết, đôi con ngươi thanh khiết như mặt hồ, tuấnmỹ thanh cao. Dung mạo như vậy, kết hợp với giọng nói không có cảm xúc,dù miệng cười nhưng trong lòng lại không cười, tổng thể tạo ra một cảmgiác hơi quái dị.
Ta được hắn khen ngợi, lập tức bước lênmột bước, khiêm tốn nói: “Bệ hạ quá khen, Thụy Vân vì bệ hạ cống hiếnsức lực, vốn là bổn phận.”
Hoàng đế nói: “Trẫm nghe Phong Tranh nói, ta biết chặng đường này các ngươi trải qua không dễ dàng, có lúc lạirất nguy hiểm. Ngươi là nữ nhi, nhưng lại có dũng có mưu, rất đáng đượcphong thưởng.”
Tai ta dựng đứng cả lên, chỉ nghe hoàngđế cao giọng nói: “Thưởng cho Thụy Vân quận chúa trăm lượng hoàng kim,ngọc như ý một chiếc, chân châu một hộp, nghê thường vũ y một bộ.”
Ta cùng cha ta lập tức quỳ xuống, dập đầu tạ ơn.
Hoàng đế hình như rất cao hứng. Ta nghĩ hắn thấy cha ta khấu đầu với hắn, cho nên mới cao hứng.
Sau một hồi bàn luận, cuối cùng Liêu TríViễn cũng đi ra. Nét mặt tươi cười, cúi người chắp tay, bẩm với hoàngđế: “Chúc mừng bệ hạ, bảo ấn kia là thật.”
Ta mừng rỡ, tâm tư rốt cuộc cũng nhẹ hẳn.
Hoàng đế tuy rằng cao hứng, nhưng nét mặt vẫn bình thản như cũ. Hắn gật đầu, nói với cha ta: “Lần này có thể tìmquốc bảo trở về, giải quyết xong tâm nguyện cuối cùng của phụ hoàng,Ngụy Vương cũng có ít nhiều công lao. Trẫm còn phải cảm tạ ngài.”
Cha ta lại cố tình tự chuốc khổ vào mình, nói: “Thần chúc mừng bệ hạ đã tìm được quốc bảo! Vậy nếu như việc quốcbảo đã xong, chuyện cúng tế sau này đã có quốc sư lo liệu, xin bệ hạ hãy để tâm đến việc thay đổi quân phòng trong mùa thu này.”
Trong lòng ta kêu khổ không thôi.
Cha ta thường ngày giáo huấn người khácđã thành quen, hoàng đế hiện tại có còn là đứa trẻ năm nào, lúc nào cũng đi theo ông gọi một tiếng Thái phó nữa đâu?
Khóe miệng hoàng đế khẽ cong cong, không nhìn ra buồn vui, chỉ nói: “Được được. Ngụy vương nói rất đúng.”
Ta thấy bọn họ bắt đầu bàn bạc chính sự, liền cáo từ rời đi.
Mới vừa ra khỏi Thanh Tư Viện, nghe thấy phía sau có tiếng gọi: “Thụy Vân quận chúa xin dừng bước.”
Ta quay đầu, thấy Liêu Trí Viễn cũng đi theo ta ra ngoài.
Hắn vốn đã có khí khái nhã nhặn, lúctrước khi làm Huyện lệnh, nhìn qua có chút văn nhã yếu ớt. Lúc này lạiđang mặc bộ quan phục của Lại Bộ, trước ngực thêu một con bạch hổ, uythế hiển hách, quan phục lại may rất vừa người, đúng là thêm vài phầnrắn rỏi.
Ta nghĩ thầm, lần này thăng quan, khíchất quả nhiên không thể coi thường. Lại nhớ đến lần trước lúc chúng tatừ biệt, hình như ta không để lại cho hắn ấn tượng tốt cho lắm, khôngkhỏi có chút hổ thẹn, cho nên vội vàng bày ra dáng vẻ đoan trang, nétmặt tươi cười.
Liêu Trí Viễn đến gần, chắp tay hành lễ: “Hạ quan đường đột, mong quận chúa thứ lỗi.”
Ta cười nói: “Liêu đại nhân không cầnkhách khí. Lại nói, ngài thăng quan khi nào, ta chưa được biết nên cũngkhông có cơ hội chúc mừng ngài.”
“Hạ quan được đề bạt vào Lại Bộ Thị Langvào đầu tháng tư, thật là may mắn không ngờ. Ngược lại quận chúa người,dù là nữ nhi nhưng lại không hề thua kém nam nhân, thật khiến hạ quankính nể.”
Ta vừa ngạc nhiên vừa buồn cười. Ngườinày vốn dĩ đối với ta rất lãnh đạm thờ ơ, sau khi đi một vòng trở về lại thay đổi thái độ, chủ động tìm đến tâng bốc thế này.
Ta nói: “Được Liêu đại nhân ca ngợi như vậy, ta nghe thấy thật sợ hãi?”
Liêu Trí Viễn ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt trong suốt, “Khiến quận chúa chê cười.”
Ta khoát tay ý bảo không sao, chậm rãi đi cùng hắn ra cửa cung.
Ta vừa đi vừa hỏi chuyện hắn: “Hiện tại Liêu đại nhân định cư ở kinh thành?”
“Bẩm quận chúa, đúng vậy.”
“Ở đây cũng không có ai, Liêu đại nhân không cần giữ lễ như vậy.” Ta hào phóng nói, “Bây giờ đại nhân đang ở đâu?”
Liêu Trí Viễn hơi thả lỏng một chút, liền đáp: “Hạ quan ở tại phố Tứ Hải thuộc thành tây, xung quanh phần lớn đều là nhà quan viên.”
Ta biết phố Tứ Hải, nơi đó có không ít quan viên và văn nhân cư ngụ.
“Phu nhân có cùng ngài lên kinh không?”
Liêu Trí Viễn dừng lại một lúc, sau lại nói: “Hạ quan còn chưa thành thân.”
“Thế à.” Ta gượng cười một tiếng, “Vậy đã thích nghi với cuộc sống ở kinh thành chưa?”
“Vật giá có hơi đắt, ngoài ra thì đều tốt.”
Ta ha ha cười. Xem ra tên Liêu Trí Viễn này cũng thực ngay thẳng.
“Kinh thành tuy rằng ồn ào, nhưng lại cónhiều chỗ rất được. Miếu thành hoàng ở thành đông, miếu phu tử, chợ đêm ở thành nam, ao sen, tất cả đều là nơi đáng đến. Đặc biệt vào mùa thu,bên ngoài thành có một ngọn núi lá đỏ, là nơi những văn nhân như ngươirất thích. Mỗi năm khi đến mùa thu, khách nhân đến ngắm lá đỏ rất nhiều, đường lên núi gần như chật kín người.”
Liêu Trí Viễn cười nói: “Hạ quan cũng đãnghe qua ở kinh thành có một ngọn núi lá đỏ nổi tiếng. Nghe nói vào thời điểm đó, Tự Miếu trà quán ở trên núi liền kín hết chỗ, phải mất mườikim mới mua được một chỗ nghe thuyết pháp.”
Ta cười, “Đó đều là người bên ngoài tìmđến xem náo nhiệt, chỉ có tốn kém. Ta biết rõ con đường ở đó, nếu đivòng từ phía sau núi, có rất ít người, chẳng những có thể ngắm lá đỏ,còn có một quán trà nhỏ để nghỉ chân. Nếu mùa thu năm nay, Liêu đại nhân có thời gian thì có thể đi cùng ta và bằng hữu.”
Liêu Trí Viễn hơi kinh ngạc nhìn ta. Lúcnày ta mới kịp phản ứng, đỏ mặt nói thêm: “Đương nhiên là giấu chata…Đại nhân đừng nói với cha ta.”
Liêu Trí Viễn vội nói: “Hạ quan cũng không phải người không biết phải trái.”
Ta mỉm cười, thở dài một tiếng: “Nếu ta là nam tử thì tốt rồi, muốn đi đâu thì đi đó, cũng không sợ bị lễ giáo quản thúc.”
Liêu Trí Viễn kính cẩn cúi đầu nói, “Quận chúa, thân là nữ tử, thật ra không có gì là không tốt. Ngài mặc dù lànữ nhi, nhưng hạ quan lại cảm thấy người rất có khí khái hào sảng, đamưu túc trí, so với phần lớn nam nhân thì xuất sắc hơn nhiều.”
Ta được ca ngợi đến nỗi khoan khoái cảngười, ngay cả chuyện bị cha ta trách mắng dường như cũng trở thành hưkhông. Tuy rằng, ta không biết vì sao hắn lại bỗng nhiên thay đổi nhưvậy, nhưng dù sao thấy hắn cũng là người nói chuyện cẩn thận, thái độđúng mực, nghe hắn tăng bốc lại cảm thấy càng thêm vui mừng.
Ra khỏi cửa cung, xe ngựa Vương phủ đã đứng chờ sẵn. Liêu gia cũng có một chiếc xe ngựa mộc mạc dừng ở bên cạnh.
Liêu Trí Viễn tiễn ta lên xe ngựa trước.
Ta vừa ngồi xuống, suy nghĩ một lúc liền vén màn gọi một tiếng: “Liêu đại nhân.”
Liêu Trí Viễn lập tức khom người về phía ta, động tác tao nhã vô cùng.
Ta cười nói: “Lúc trước khi ở Dịch Thông, ta còn nghĩ ngươi là người đáng ghét. Thế nhưng lần này gặp lại, cảmgiác ngươi cũng không tệ. Gặp lại ngươi, ta rất vui. Ngươi nhớ bảotrọng.”
Liêu Trí Viễn ngẩng đầu nhìn ta, hai mắtsáng ngời như sao, giật mình khẽ hạ ánh mắt, lại cúi mình cung tiễn. Xengựa rời đi thật xa, ta quay đầu lại nhìn, nghĩ rằng vẫn thấy hắn cònduy trì tư thế như vậy.