Tuy rằng Hàn Nghệ không nói câu nào, nhưng nụ cười của hắn đã nói lên tất cả.
Ba người Trịnh, Lư, Vương đều cảm thấy mừng rỡ không thôi.
Dù sao lệnh cấm tiêu này đã tồn tại mấy trăm năm rồi, muốn thay đổi, không có người nào dám nói là nắm chắc tuyệt đối cả.
Nhưng kết quả chính là đến nhẹ nhàng như vậy.
Mà sở dĩ có thể nhẹ nhàng thế, toàn bộ là vì Hàn Nghệ chọn thời cơ dâng tấu thật sự quá hoàn mỹ, quả thực có thể nói là tận dụng mọi thứ.
Kỳ thật nới lỏng lệnh cấm tiêu thật sự sẽ tổn hại đến lợi ích của những đại thần kia sao?
Phỏng chừng là không có.
Lại phải nói tiếp, có khả năng là làm tổn hại đến lợi ích thống trị của Lý Trị.
Nhưng vấn đề là, hiện tại Lý Trị hoàn toàn không có cảm giác của người thống trị, y phải tranh đoạt quyền lực với quyền thần, mà không phải là tranh giành với dân chúng, đây mới là lợi ích trước mắt của y. Ở phương diện khác, việc hối lộ Trưởng Tôn Vô Kỵ không thành, đã trở thành trò cười cho mọi người, y cần phải làm ra chuyện gì đó, thì mới có thể che giấu chuyện này đi. Mặt khác, y đang tuổi trẻ khí thịnh, bức thiết muốn có một chút đặc sắc của riêng mình khi chấp chính, nếu không, thì ai sẽ nhớ vị Hoàng đế này nữa.
Lão tử của y là Lý Thế Dân chính là kẻ cực kỳ chú trọng hình tượng của mình, muốn lưu danh muôn đời, Lý Trị đương nhiên cũng phải thế nha.
Còn có một điểm chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ vừa mới làm cho Hoàng đế mất mặt, có được ắt có mất, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không dám khiến mặt mũi của Hoàng đế mang đi quét rác nữa, nên thái độ cũng không còn cường ngạnh, còn đám lâu la còn lại, thì lại không phải là đối thủ của Hàn Nghệ.
Dưới bối cảnh như vậy, bản tấu chương này của Hàn Nghệ mới lấy được thành công chưa từng có.
Vì sao Hàn Nghệ lại vội vã dâng bản tấu này lên, dù sao thì lệnh cấm tiêu cũng đã tồn tại lâu như vậy rồi, ngươi còn cần nóng lòng nhất thời sao?
Kỳ thật cũng chính là vì điểm này. Nếu Lý Trị nắm quyền, bên ngoài không có cường địch, quốc gia lại yên ổn, y sẽ đặt lực chú ý lên người dân chúng, nói như vậy, việc nới lỏng lệnh cấm tiêu cơ hồ là chuyện không thể xảy ra.
Bọn Trịnh Thiện Hành khẩn trương hỏi lại quá trình với Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ cũng không có giấu diếm, nói cho bọn họ từ đầu tới cuối.
Bọn họ cũng thật không ngờ rằng, việc nới lỏng lệnh giới nghiêm vào ban đêm lại nhấc lên quan hệ với việc thổ địa bị thôn tính và việc khuyến khích nông tang nữa. Nhưng lời Hàn Nghệ nói xác thực cũng có đạo lý, chỉ có điều quan hệ nhân quả trong đó cực kỳ phức tạp, bọn họ tuy thông minh, nhưng tạm thời cũng khó có thể tiêu hóa. Tất cả đều không tránh khỏi rơi vào trầm tư.
Chốc lát trôi qua, Vương Huyền Đạo cười nói: "Sự tài hoa của Hàn tiểu ca, thật sự là sâu không thấy đáy nha."
Trịnh Thiện Hành, Lư Sư Quái cũng đều lần lượt gật đầu.
Hàn Nghệ ở trên điện chỉ nói vài câu này, nhưng họ cảm thấy đây là một vấn đề phi thường có chiều sâu, cũng không phải chỉ bằng mấy câu là nói rõ ràng được. Bên trong còn có rất nhiều thứ có thể đào móc đấy.
Dựa vào những lời này, bọn họ lại cảm giác mình chỉ nhìn thấy một góc của núi băng Hàn Nghệ thôi.
Trịnh Thiện Hành đột nhiên thở dài: "Nhưng bệ hạ phê chuẩn là một chuyện, mấu chốt vẫn là người chấp hành, kỳ thật rất nhiều chính sách đều là sau khi truyền mệnh lệnh, nhưng vì chấp hành không tận sức, mà bị bức bách hủy bỏ đấy."
Vương Huyền Đạo hỏi: "Đúng rồi, ngươi còn chưa nói chuyện này giao cho ai đâu?"
Lư Sư Quái hơi có vẻ lo lắng hỏi: "Không phải là giao cho ngươi đi?"
Hàn Nghệ lắc đầu bảo: "Các ngươi đoán thử xem."
Đoán?
Này có chút ý tứ.
Vương Huyền Đạo hơi hơi nhíu mày, bảo: "Người phù hợp nhất để chọn, vẫn là Quốc cữu công. Nhưng ta phỏng đoán Quốc cữu công sẽ không nhận, nếu như Quốc cữu công không nhận, vậy thì những đại thần khác sẽ càng không dám nhận rồi."
Lư Sư Quái gật đầu nói: "Việc nới lỏng lệnh giới nghiêm vào ban đêm là chưa từng xảy ra, về sau quả thật khó đoán trước được, hơn nữa làm việc này cũng không kiếm được lợi lộc gì, nên không ai sẽ bằng lòng nhận việc này cả."
Hàn Nghệ cười nói: "Gợi ý cho các ngươi một chút, bệ hạ cũng không có trưng cầu ý kiến của các đại thần, mà là trực tiếp chỉ tên đấy."
"Trực tiếp chỉ tên sao?"
Trịnh Thiện Hành nhíu mày, bảo: "Ta thấy việc này dù không giao cho Quốc cữu công, vậy thì cũng chỉ có thể giao cho người có quan hệ mật thiết với Quốc cữu công thôi, chẳng lẽ là Hữu Phó Xạ?"
Hàn Nghệ lắc đầu.
"Vậy thì là Thị lang Hàn Viện?"
Hàn Nghệ vẫn cứ lắc đầu.
"Trung thư môn Hạ Lai Tế?"
Hàn Nghệ vẫn tiếp tục lắc đầu.
Ở đây nếu là người khác, phỏng chừng đã trực tiếp hỏi luôn, nhưng bọn Vương Huyền Đạo lại tương đối thích trò này, nên thế nào cũng muốn đoán được, cho nên không khỏi vắt hết óc.
Hàn Nghệ vốn định nói luôn cho bọn họ biết, nhưng thấy bọn họ đầu nhập như vậy, thành ra cũng không biết có nên nói cho bọn họ hay không. Vì thế lại nói: "Người này cũng có chút quan hệ với các ngươi đấy."
"Có chút quan hệ với chúng ta ư?"
"Một chút chút."
"Một chút chút?"
Ba người nghĩ thầm rằng, vậy thì khẳng định không phải trưởng bối của bọn họ rồi.
Trịnh Thiện Hành đột nhiên cười ha ha, bảo: "Ta biết là ai rồi."
Vương Huyền Đạo, Lư Sư Quái đều nhìn về phía y.
Trịnh Thiện Hành nói: "Phụ thân của Trưởng Tôn, Thư giám Trưởng Tôn Xung."
Hàn Nghệ cười nói: "Trịnh công tử quả nhiên rất thông minh."
Vương Huyền Đạo, Lư Sư Quái bỗng nhiên hiểu ra.
"Người này thật đúng là một lựa chọn tốt a."
"Bởi vậy có thể thấy được, ngày hôm nay bệ hạ quyết muốn cho việc này thành công, bằng không không có khả năng ngay cả chọn người đều đã sớm nghĩ kỹ."
Hàn Nghệ hiếu kỳ hỏi: "Các ngươi có biết nhiều về Trưởng Tôn Xung không?"
Ba người ngơ ngác nhìn nhau, đột nhiên bật cười ha ha.
Hàn Nghệ kinh ngạc hỏi: "Các ngươi cười cái gì?"
Trịnh Thiện Hành nói: "Cha nào con nấy a!"
Lư Sư Quái khoái tay một cái bảo: "Cũng không thể nói như vậy, đối với việc nghiên cứu học vấn, Trưởng Tôn còn không có mê mẩn bằng Trưởng Tôn thúc thúc đâu."
Vương Huyền Đạo thấy vẻ mặt Hàn Nghệ vẫn còn hoang mang, vì thế giải thích: "Tính cách của Trưởng Tôn thúc thúc hoàn toàn tương phản với Quốc cữu công, từ nhỏ Trưởng Tôn thúc thúc đã thích đọc sách, tính cách lại bình dị gần gũi, thúc ấy chẳng những là trưởng tử của Quốc cữu công, hơn nữa còn là phò mã do Thái Tông Thánh Thượng ngự tứ, nhưng thúc ấy chưa bao giờ ỷ thế hiếp người, tính cách ôn hòa, quan trọng nhất là không có chút dã tâm nào, bởi vậy nên mới làm chức quan nhàn tản là Bí thư giám này, bằng không dựa vào năng lực của Quốc cữu công, thì dù thế nào Trưởng Tôn thúc thúc cũng sẽ không làm chức Bí thư giám không có nửa điểm thực quyền này đâu."
Hàn Nghệ gật gật đầu, thầm nghĩ, hóa ra là như vậy, khó trách ta nghe Vô Y nói, vị Trưởng Tôn Diên kia cực kỳ thích đọc sách, hóa ra đây là di truyền a!
Trịnh Thiện Hành nói: "Trưởng Tôn thúc thúc tuy rằng thông tuệ, nhưng không để tâm vào việc này, thực sự không thích hợp để xử lý chuyện này."
Vương Huyền Đạo khẽ cười bảo: "Điều ngươi nói ta cũng đều biết, bệ hạ lại không biết, Quốc cữu công sẽ không biết sao? Như vậy còn không bằng giao luôn cho Quốc cữu công đi, xem ra bệ hạ tốn không ít tâm tâm suy nghĩ chuyện chọn người này nha."
Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày: "Quốc cữu công?"
Vương Huyền Đạo cau mày hỏi: "Chẳng lẽ ngươi có cái nhìn khác?"
Sợ là không đơn giản như vậy, quan trường chính là quan trường, phía sau một người được chọn, vẫn lại cất dấu những gút mắc quyền lực. Hàn Nghệ ồ một tiếng: "Không có, không có…"
Thôi gia.
"Oánh Oánh, đại ca dẫn muội đi ra bên ngoài một chút nha."
"Không đi."
"Vậy thì đại ca luyện chữ cùng muội."
"Tài thư pháp của đại ca rất cao siêu, Oánh Oánh không học được, Oánh Oánh muốn tìm người cùng luyện chữ, thì cũng sẽ đi tìm nhị tỷ. Đại ca, hiện tại Oánh Oánh nghĩ muốn đọc sách một mình."
"Được rồi, vậy đại ca về phòng trước vậy."
Thôi Tập Nhận đi ra, khe khẽ thở dài, trở về phòng mình.
"Đại công tử, đại lão gia bảo ngài đi qua một chuyến."
Vừa mới đến trước cửa phòng, một người hầu liền đi tới. Đại lão gia trong miệng gã cũng không phải là phụ thân của Thôi Tập Nhận, mà là đại bá của Thôi Tập Nhận, Thôi Nghĩa Trung
Lúc này Thôi Tập Nhận vừa tới hậu đường, Thôi Nghĩa Trung đã kể lại một lần chuyện lâm triều hôm nay với Thôi Tập Nhận.
"Tập Nhận, ngươi xem trong chuyện này đến tột cùng ẩn giấu âm mưu gì?"
Thôi Nghĩa Trung đầy mặt hoang mang hỏi.
Thôi Tập Nhận thuận theo trầm tư một lát, hỏi: "Đại bá, vì sao ngài lại cảm thấy trong chuyện này có âm mưu?"
Thôi Nghĩa Trung nói: "Nguyên bản tất cả mọi người đều đàm luận chuyện hậu cung, đột nhiên tên tiểu tử Hàn Nghệ kia lại dâng lên một bản tấu mạc danh kỳ diệu, hơn nữa bệ hạ còn nhiều lần thiên vị cho Hàn Nghệ. Nói không chừng việc này là do bệ hạ sai khiến Hàn Nghệ dâng tấu đấy, nên trong chuyện này khẳng định có âm mưu."
Thôi Tập Nhận cười nói: "Đại bá quá lo lắng rồi, ta thấy bệ hạ chẳng qua là muốn mượn việc này để che dấu việc của hậu cung, khiến các đại thần đừng cứ nhìn chằm chằm vào hậu cung thôi, phía sau bản tấu này khẳng định không có âm mưu, ngược lại là chính bản tấu này đáng giá để suy ngẫm sâu xa đấy."
Thôi Nghĩa Trung hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy chuyện này là tốt hay xấu?"
Thôi Tập Nhận nói: "Còn phải xem có thể thành công hay không, nếu là thành công, vậy thì đối với ai cũng là chuyện tốt, ít nhất buổi tối đi ra ngoài không cần phải lo lắng hãi hùng nữa, nhưng nếu thất bại, thì bản thân việc này sẽ không lại có bất cứ ý nghĩ gì nữa, đến lúc đấy phải nói khác. Phải rồi, không biết bệ hạ giao nhiệm vụ này cho ai? Chẳng lẽ là Hàn Nghệ?"
Thôi Nghĩa Trung lắc đầu nói: "Trưởng Tôn Xung và Trình Xử Lượng."
"Bọn họ?"
Thôi Tập Nhận nhíu nhíu mày.
Thôi Nghĩa Trung nói: "Ta đây đã nhìn ra, Quốc cữu công mặc dù ở trên triều gật đầu, nhưng là khá không tình nguyện đấy, bệ hạ giao cho Trưởng Tôn Xung, đợn giản là giao cho Quốc cữu công, bằng không thì việc này thật sự rất khó hoàn thành được."
Thôi Tập Nhận liếc nhìn đại bá, lại suy tư một lát, nói: "Ta thấy chưa chắc đâu."
Thôi Nghĩa Trung lập tức chuyển tới hai đạo ánh mắt hỏi ý kiến.
Thôi Tập Nhận cười giải thích: "Quốc cữu công tuy rằng vị cực nhân thần. Cũng phi thường thông minh, nhưng việc này chưa chắc ông ta đã có biện pháp tốt, có người so với ông ta càng thêm thích hợp đấy."
"Ai?"
"Hàn Nghệ."
…..
Phủ Phò Mã.
Trưởng Tôn Xung đi tới đi lui ở trong phòng, đầy mặt ưu sầu.
Chốc lát trôi qua, một nam nhân trung niên ăn mặc giống quản gia đi đến, nói: "Phò mã gia, bên kia nói Đại lão gia vẫn chưa trở về."
"Vẫn chưa về?" Trưởng Tôn Xung cau mày, nói: "Trường Phúc, chuẩn bị xe, ta muốn vào cung."
Còn chưa dứt lời, đã gặp được Trưởng Tôn Diên từ bên ngoài đi tới.
Trưởng Tôn Diên tiến lên dò hỏi: "Phụ thân, không phải là người vừa mới từ triều trở về sao, tại sao lại phải vào cung?"
Trưởng Tôn Xung vẻ mặt ưu sầu, kể lại việc lúc lâm triều cho Trưởng Tôn Diên. Càng nói càng ủy khuất: "Diên nhi, lúc ấy Hàn Nghệ kia nói, phụ thân đều không có nghe cẩn thận, bây giờ cái gì cũng không rõ, hơn nữa ta chỉ là một Bí thư giám, việc này giao cho ai, cũng không có lý nào giao cho ta nha. Ta đây phải nói rõ ràng với bệ hạ, thỉnh cầu bệ hạ đổi người đi."
Trưởng Tôn Diên vừa nghe, vội nói: "Phụ thân đừng vội sốt ruột, việc này người đi tìm bệ hạ, bệ hạ nhất định sẽ không đáp ứng đâu, việc này ngoại trừ phụ thân ra, thì không người nào làm được."
Trưởng Tôn Xung bảo: "Phụ thân còn không biết rõ bản thân mình sao, việc này phụ thân thật đúng là không làm được." Nói xong, ông ta lại bảo: "Đáng tiếc ông nội của con vừa rồi không có về phủ, thật sự là cực kỳ làm người ta phiền não nha."
Trưởng Tôn Diên hơi trầm ngâm, nói: "Ông nội có khả năng giúp đỡ thì cũng đã giúp rồi."
Trưởng Tôn Xung hoang mang nói: "Ta đây còn chưa gặp mặt ông nội của con mà, ông ấy muốn giúp ta thế nào được, chớ không phải là con nhìn thấy ông nội rồi chứ?"
Trưởng Tôn Diên lắc đầu.
Trưởng Tôn Xung nói: "Vậy thì lời này của con là có ý gì?"
Trưởng Tôn Diên cười nói: "Có ông nội, thì sẽ không người nào dám làm khó dễ từ giữa cả, cái này còn chưa tính là giúp phụ thân rồi sao?"
Trưởng Tôn Xung thở dài: "Hiện tại phụ thân làm gì còn sức đâu mà suy xét có ai làm khó dễ từ giữa chứ, cho dù không ai quấy rối, thì phụ thân cũng làm không xong việc này, mấu chốt là phụ thân cũng không biết bắt tay làm từ đâu đây."
Trưởng Tôn Diên nói: "Ta đoán chừng ông nội cũng không có biện pháp tốt gì, nếu phụ thân tin tưởng con, thì con ngược lại là có thể đề cử một người với phụ thân, người này nhất định có biện pháp."
"Ai?"
"Việc này ai buộc chuông thì phải do người đó cởi a!"
Trưởng Tôn Xung nói: "Không phải con đang nói Hàn Nghệ đó chứ?"
Trưởng Tôn Diên gật đầu, bảo: "Việc này tới quá đột nhiên, hơn nữa lệnh giới nghiêm vào ban đêm lại có từ xưa, nới lỏng lệnh giới nghiêm có thể phát sinh chuyện gì, sợ là không ai có thể dự tính đến cả, phụ thân không rõ ràng, ông nội cũng chưa chắc sẽ biết rõ, nhưng việc này là do Hàn Nghệ nói ra, trong triều chỉ có hắn là chuẩn bị đầy đủ nhất."
Trưởng Tôn Xung như thoáng có chút suy nghĩ: "Con nói cũng không phải không có lý."
Trưởng Tôn Diên nói: "Phụ thân, nếu không thế này đi, con đi trước tìm Hàn Nghệ thử một chút."
Trưởng Tôn Xung nói: "Như thế cũng tốt."