"Thế nào? Ăn có ngon không?"
Dương Phi Tuyết lòng đầy chờ mong nhìn Hàn Nghệ
Có chút hương vị của salad hoa quả, nhưng đây đều là thứ thuần tự nhiên, hương vị vẫn có khác biệt lớn, đặc biệt còn được ướp lạnh qua, ăn càng sảng khoái hơn. Hàn Nghệ gật đầu cười nói: "Vô cùng thơm và ngon miệng, các cô cũng ăn đi."
Dương Phi Tuyết nói: "Các ngươi cứ ăn đi, lần trước ta đến nhà Mẫu Đơn tỷ ăn rất nhiều rồi."
"Vậy sao?"
Hàn Nghệ buồn bực nói: "Vì sao không gọi ta?"
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Vì sao phải gọi ngươi?"
Hàn Nghệ chính trực nghiêm chỉnh nói: "Đương nhiên là đi khảo sát nha. Cô không phải là muốn đến chỗ ta bày quán sao, à không, là mở tiệm trái cây sao, ta đương nhiên phải đi coi hoa quả nhà cô thế nào rồi, lỡ như có một ít hàng hư thối thì chẳng phải là phá hoại thanh danh hẻm bBắc nhà ta sao?"
Ta phá hoại thanh danh hẻm Bắc nhà ngươi á? Nguyên Mẫu Đơn nói: "Vậy ta không mở là được."
Trái cây của Nguyên gia bọn họ là đệ nhất Đại Đường, còn sợ bán không được sao. Chợ Đông, chợ Tây đều có tiệm trái cây của nhà họ, tiệm trái cây của Nguyên gia mở ở hẻm Bắc nhà ngươi, đó là vinh hạnh của ngươi.
"À cái đó thì không cần, ta chỉ tùy tiện nói mà thôi, ta vô cùng tin tưởng vào trái cây của Nguyên gia các cô, cô tuyệt đối đừng hành động cảm tính, còn không, hay là chúng ta ký hợp đồng trước."
Hàn Nghệ bị doạ một cái đã xẹp lép, muốn bao nhiêu xấu hổ thì có bấy nhiêu xấu hổ. Không có cách nào, kẻ lũng đoạn tài nguyên là trâu bò thế đó. Nếu Nguyên gia đến đây mở cửa hàng thì sẽ nâng cao đẳng cấp hẻm bắc. Ngoài họ ra, những nhà bán trái cây còn lại trông có vẻ nhỏ bé lắm.
Nguyên Mẫu Đơn mấp máy môi, nói: "Thay vì nói những lời vô nghĩa này,còn không bằng nói ta nghe xem, cửa hàng hoa quả của ta khi nào thì mới xong?"
Hàn Nghệ nói: "Chuyện này e là phải đợi ta từ Vạn Niên Cung về rồi mới nói được."
Dương Phi Tuyết vừa nghe đến Vạn Niên Cung, lập tức hưng phấn nói: "Hàn Nghệ, thật sự chúc mừng ngươi, có thể biểu diễn kịch nói cho bệ hạ chính là vinh quang lớn lao nha."
Cái gì mà vinh quang lớn lao, vinh quang có thể dùng để ăn không. Tên khốn kiếp Lý Nghĩa Phủ kia nói nhảm cả nửa ngày cũng không nói đến chuyện giá cả, phỏng chừng lại là biểu diễn miễn phí, hơn nữa, lỡ như diễn hỏng, thật sự là cửu tử nhất sinh nha.
Hàn Nghệ nghĩ một đằng nói một nẻo: "Đúng thế, đúng thế, à, Dương cô nương, cô có đi không?"
Dương Phi Tuyết lắc đầu nói: "Nhị bá ta có có công vụ trong người nên không đi được. Mà cho dù ông ấy có đi, ta cũng không có tư cách đi theo, có điều Mẫu Đơn tỷ sẽ đi."
Hàn Nghệ nhìn Nguyên Mẫu Đơn nói: "Vậy sao?"
Nguyên Mẫu Đơn gật đầu nói: "Nhà ta có một vườn trái cây ở đó, lần này bệ hạ đi Vạn Niên Cung, trái cây, rau xanh đều là do Nguyên gia ta phụ trách."
Bởi vì nàng còn trẻ thì đã trở thành quả phụ, cũng không có tình cảm gì với Độc Cô gia, do vậy lại trở về Nguyên gia. Tuy rằng chuyện tái giá ở Đường triều không hiếm, đặc biệt là quý tộc, nhưng nàng tựa hồ không có ý nghĩ này, vẫn luôn ở nhà hỗ trợ chuyện buôn bán, cũng có thể nói là một cá mập trong thương giới Đại Đường.
Đủ khí khái nha! Hàn Nghệ ha hả nói: "Vậy nhất định cô kiếm được không ít rồi?"
Nguyên Mẫu Đơn trừng mắt.
Hàn Nghệ lập tức nói: "Coi như ta chưa hỏi." Trong lòng lại nghĩ, ngay cả Hoàng đế cũng ăn trái cây nhà bọn họ, đây mới là quý tộc nha. Hơn nữa Nguyên gia bọn họ nổi tiếng nhờ buôn bán, đây cũng là nơi đột phá vô cùng tốt, nếu liên kết với Nguyên gia bọn họ, đối với ta mà nói thật sự là rất quý giá nha.
Nguyên Mẫu Đơn thấy Hàn Nghệ đảo mắt liên tục, bất thình lình hỏi: "Ngươi lại đang có chủ ý xấu xa gì đấy?"
"Ta đang định..."
Hàn Nghệ đột nhiên phản ứng lại, cười nói: "Ta là người chính trực như vậy, làm đều buôn bán lỗ vốn, cô xem, cùng là lũng đoạn, nhưng giá vé của ta chỉ có một văn tiền, máy dệt vải Tinh Tinh của ta không chỉ rẻ, hơn nữa còn cho trả góp theo kỳ, còn có thương nhân nào chính trực hơn ta sao?"
Dương Phi Tuyết gật đầu nói: "Cũng đúng, Hàn Nghệ tuy đôi lúc hay có mấy cái ý đồ xấu, nhưng con người hắn không có xấu đâu."
Vẫn là Dương cô nương hiểu ta, Hàn Nghệ lập tức nói: "Đúng trọng tâm đấy."
Nguyên Mẫu Đơn làm sao không nghe ra ý châm biếm của hắn chứ, cười nói: "Cho nên ngươi sẽ tăng thêm tiền thuê, định kiếm lại từ chỗ chúng ta sao?"
"Đương nhiên....không phải, tiền thuê của hẻm Bắc chúng ta tuy không thể nói là rẻ nhất, dù sao thì lượng người chỗ chúng ta nhiều, làm ăn tốt, hơn nữa còn có ngày phụ nữ, cao một chút cũng là bình thường."
Hàn Nghệ xấu hổ cười, đầu óc bà nội này lanh lẹ đấy, xem ra làm ăn với nàng ta cũng không phải là chuyện nhẹ nhàng nha!
Nguyên Mẫu Đơn khẽ cười nói: "Đến lúc đó hẵng bàn."
Bàn thì bàn, ta còn sợ không lừa được cô sao, thật là... Hàn Nghệ bĩu môi, bốc một quả anh đào ném vào miệng, cắn từng miếng từng miếng, đồ lạnh ăn thật thích.
Dương Phi Tuyết đột nhiên nhớ tới gì đó, nói: "Đúng rồi, Hàn Nghệ, vừa rồi ta nghe Vi gia tỷ tỷ nói, hôm trước Tiểu Mông xem tiểu phẩm cười đến hôn mê phải không?"
Hàn Nghệ nhớ lại tình trạng thê thảm của Tiểu Mông hôm đó, tự mình bật cười thành tiếng trước, nói: "Tiểu Mông không có kể với cô sao?"
Dương Phi Tuyết lắc đầu.
Chuyện xấu hổ cỡ này, Dương Mông Hạo làm sao có thể nói ra chứ.
"Tiểu Mông cũng thật là, cười mà cũng có thể cười đến hôn mê."
Dương Phi Tuyết vốn cũng muốn cười, nhưng nghĩ lại, dù sao cũng là đường đệ của mình, làm vậy hình như có chút không ổn, thế là mấp máy môi, nén lại nụ cười, lại nói: "Còn nữa, gần đây mọi người đều đang nói về trò đố mẹo gì đó, hơn nữa còn nói là ngươi phát minh, có phải không?"
Hàn Nghệ gật đầu.
Dương Phi Tuyết hứng khởi nói: "Vậy ngươi ra một đề để ta và Mẫu Đơn tỷ thử đi."
Há miệng mắc quai, Hàn Nghệ cũng không phải nghĩ không ra, ngẫm một lát, nói: "Vậy được, ta ra một đề." Ngừng một lát, hắn nói: "Nếu Khổng thánh nhân còn sống, thế giới này sẽ có gì khác?"
"Khổng thánh nhân còn sống?"
Dương Phi Tuyết ngẩn người, nghĩ một lát, nói: "Đại Đường ta sẽ cường thịnh hơn."
Hàn Nghệ lắc đầu.
Tiểu Dã ngửa cái đầu nhỏ lên, như thoáng nghĩ ra gì đó, nói: "Khổng thánh nhân còn sống thì có khác gì chứ, không phải chỉ có thêm một người thôi sao."
Hàn Nghệ vỗ vai Tiểu Dã, nói: "Không tồi nha, tiểu tử, đáp án chính là thêm một người."
Tiểu Dã ngẩn người, vừa rồi nó chỉ thuận miệng nói ra, lại không ngờ đoán trúng.
Dương Phi Tuyết cười khúc khích, nói: "Thú vị, thú vị, ngươi lạira thêm một đề nữa đi."
Hàn Nghệ suy nghĩ một lát, lại nói: "Tại sao mùa thu chim nhạn lại phải bay về phương Nam?"
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Đây là thường thức, chim nhạn phải bay về phương Nam tránh rét."
Dương Phi Tuyết gật gật đầu.
Hàn Nghệ nhìn về phía Tiểu Dã, Tiểu Dã cũng gật đầu.
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Sai!"
Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt, rũ mi trầm ngâm.
Dương Phi Tuyết thì hơi nghiêng đầu tự hỏi.
Nhưng suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra một đáp án hợp lý.
Dương Phi Tuyết lắc đầu nói: "Đoán không ra, ngươi nói mau, đáp án là gì?"
Hàn Nghệ nhìn về phía Nguyên Mẫu Đơn, thấy Nguyên Mẫu Đơn không nói gì, mới nói: "Bởi vì nếu đi thì quá chậm nha!"
Ba người đều sửng sốt, Dương Phi Tuyết bỗng nhiên bật cười khanh khách.
Tiểu Dã cũng cười ha ha.
Nguyên Mẫu Đơn mặc dù không khoa trương như hai người, nhưng cũng không khỏi mím môi cười, dường như hiểu ra bí quyết trong đó, tự mình lẩm bẩm nói: "Thì ra là thế."
"Oa! Náo nhiệt như vậy nha!"
Chợt nghe thấy bên ngoài vang lên thanh âm trong trẻo.
Bốn người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ngoài cửa viện có một đại mỹ nhân đứng đó, gió thổi tóc mai, mày liễu nhàn nhạt, làn da nhẵn mịn như mảnh ngọc dịu dàng, bờ môi hồng mang theo nụ cười nghiền ngẫm càng thêm kiều diễm, sợi tóc hai bên má theo gió đu đưa quét vào mặt càng thêm mấy phần phong tình mê người, thân mặc váy dài màu lục nhạt, thắt lưng không buộc chặt, đẹp không tỳ vết.
Đúng là Tiêu Vô Y!
Hàn Nghệ đầu tiên là vui vẻ, bởi vì bọn họ đã thương lượng xong từ sớm, để có thể gặp nhau nhiều hơn, nhất định phải làm quen với nhau lần nữa, chỉ là hắn không ngờ Tiêu Vô Y lại chọn hôm nay đến đây, nhưng sau đó là cả kinh, Dương Phi Tuyết từng gặp qua Tiêu Vô Y, hơn nữa Dương Phi Tuyết ngây thơ khờ khạo, rất có thể sẽ nói ra, trong lòng không khỏi sốt ruột, làm sao đây?
Tiêu Vô Y ngoài cửa đột nhiên nói: "Ta có thể vào không."
Nếu không cho nàng vào, ta chẳng phải xong đời sao, Hàn Nghệ vội đứng lên nói: "Mời vào, mời vào."
Tiêu Vô Y đi đến, ánh mắt lại nhìn về phía Nguyên Mẫu Đơn, mỉm cười nói: "Trước đó tiểu muội ở bên ngoài nghe thấy Mẫu Đơn tỷ đến đây, nhưng không thấy đâu, là một nữ tỳ của Phượng Phi Lâu nói cho muội biết tỷ ở đây, muội đặc biệt đến đây hỏi thăm Mẫu Đơn tỷ."
Nguyên Mẫu Đơn cũng đứng dậy, mỉm cười nói: "Ta không nhận nổi."
Tiêu Vô Y nói: "Tỷ là nhị tỷ của muội, sao lại không nhận nổi chứ."
Nguyên Mẫu Đơn mỉm cười, nói: "Muội về khi nào vậy?"
"Mấy ngày rồi."
"Về thì tốt rồi."
Nguyên Mẫu Đơn gật đầu, nhưng cũng không nói nhiều.
Hai người các nàng quen nhau, Hàn Nghệ đã đoán được từ lâu, nhưng thấy chỉ giao lưu mấy câu ngắn ngủi, hình như giữa hai người có chút mâu thuẫn, có điều lúc này cũng không có thời gian nghĩ những chuyện này, quan trọng là Dương Phi Tuyết ở đây.
Nào biết vẻ mặt Dương Phi Tuyết kinh ngạc nói: "Mẫu Đơn tỷ, vị này là?"
Tình huống gì đây? Hàn Nghệ nhìn mà ngơ ngẩn.
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Vị này là trưởng nữ của Tống Công, Vân Thành quận chúa." Nói rồi lại chỉ Dương Phi Tuyết nói: "Vị này là bát nữ nhi của Thứ Sử Dương Châu Dương Tư Nột."
Dương Phi Tuyết vội đứng lên nhẹ nhàng thi lễ nói: "Phi Tuyết bái kiến Vân Thành quận chúa."
Tuy nàng là quý tộc, nhưng so với Tiêu Vô Y thì không chỉ kém một bậc nha!
Tiêu Vô Y cười nói: "Phi Tuyết muội muội cần gì đa lễ, muội cứ gọi ta là Vô Y tỷ đi. Tiêu gia chúng ta và Dương gia các muội cũng coi như là thế giao." Nói rồi nàng lại nhìn Hàn Nghệ, cười nói: "Hàn tiểu ca, đã lâu không gặp."
Hàn Nghệ xuất thân là lừa gạt, lập tức chắp tay nói: "Hàn Nghệ bái kiến Vân Thành quận chúa."
Bởi vì lần trước ở Phượng Phi Lâu, hắn đã nhìn thấy Tiêu Vô Y. Khi đó Nguyên Liệt Hổ cũng ở đó, Nguyên Mẫu Đơn có lẽ cũng biết, nếu vờ như không biết ngược lại sẽ khiến người ta sinh nghi.
"Hàn tiểu ca không hổ là bạn của phụ nữ, ngồi trong nhà mà cũng có mỹ nữ vờn quanh." Tiêu Vô Y trong nụ cười có gai nói.
Muội nàng ấy, ta có thể kiện nàng đe dọa không. Lão tử bị dọa nha. Hàn Nghệ nói: "Hư danh mà thôi, Vân Thành quận chúa quá khen."
Trong mắt Dương Phi Tuyết lóe lên ý cười.
Nguyên Mẫu Đơn cười khổ nói: "Vô Y, muội thật sự không chút thay đổi nào."
Tiêu Vô Y nhướng mày nhỏ lên, nói: "Tại sao muội phải thay đổi?"
Nguyên Mẫu Đơn mỉm cười, không lên tiếng.
Xem ra hai người các nàng thật sự không hợp nha, thật sự là hỏng bét mà! Hàn Nghệ thấy bầu không khí lúng túng, thế là nói: "Vân Thành quận chúa mời ngồi, mời ngồi."
Tiểu Dã nhanh chóng đứng lên đi ra sau lưng Hàn Nghệ. Nếu là người khác, nó chắc chắn sẽ không nhường, nhưng nó biết vị này là đại tẩu, nhất định phải nhường.
Tiêu Vô Y liếc nhìn Tiểu Dã, gật đầu nói cám ơn, sau đó ngồi xuống.
Ánh mắt Hàn Nghệ nhanh chóng quét qua ba vị mỹ nhân trước mặt, đây vốn là phúc tề nhân nha, khổ là quan hệ âm thầm vô cùng vi diệu, làm cho hắn giống như ngồi trên đống than, ngồi đó toát mồ hôi.
Tiêu Vô Y ngược lại thản nhiên tự đắc, cười nói: "Vừa rồi các ngươi đang nói gì vậy, hình như rất vui."
Dương Phi Tuyết nói: "À, là Hàn Nghệ ra câu đố mẹo, rất thú vị."
"Câu đố mẹo?"
Tiêu Vô Y nghiêng mắt nhìn Hàn Nghệ, nói: "Không biết ta có may mắn được kiến thức câu đố thông minh của Hàn tiểu ca không?"
Nàng đã nói thế rồi, ta có thể không ra sao. Hàn Nghệ cười nói: "Vân Thành quận chúa quá lời rồi, chỉ là câu đố thông minh, không đáng nhắc đến." Ngừng một lát, hắn trầm ngâm một chút, nói: "Chính giữa Vạn Niên Cung là gì?"
"Chính giữa Vạn Niên Cung là gì?"
Dương Phi Tuyết buồn bực nói: "Câu hỏi gì lạ vậy, ta còn chưa đến đó."
Tiêu Vô Y cau chặt hàng mày đen, dường như cũng không có đầu mối.
Nguyên Mẫu Đơn nghĩ một lát, đột nhiên mỉm cười, nói: "Vạn Niên Cung, chính giữa là 'Niên'."
Nữ nhân này không ngốc nha! Nhanh vậy đã nắm bắt được ảo diệu trong đó. Hàn Nghệ gật đầu nói: "Mẫu Đơn nương tử nói đúng, chính là 'Niên'."
Dương Phi Tuyết ngẩn người, bật cười khanh khách.
"Đây là câu đố mẹo gì chứ, rõ ràng là đầu cơ trục lợi." Tiêu Vô Y khẽ hừ một tiếng.
Ra đề cũng là nàng muốn, đáp không trúng lại thành đầu cơ trục lợi, nàng thật sự là bá đạo mà. Hàn Nghệ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đầu cơ trục lợi cô cũng không đáp được, còn không biết xấu hổ mà nói."
Tiêu Vô Y trầm mày nói: "Ngươi nói cái gì?"
Hàn Nghệ lúng túng nói: "Không có gì, không có gì."
Tiêu Vô Y hình như tức giận không ít, ngực lại phập phồng nhấp nhô, nói: "Chỉ là câu đố mẹo, sao ta có thể không đáp được, ngươi ra thêm câu nữa."
Đây không phải là giọng điệu dùng để hỏi, mà là giọng điệu dùng để ra lệnh nha.
Ra thì ra. Hàn Nghệ nói: "Mẹ của Tiểu Minh có ba nhi tử, đứa lớn tên là Đại Minh, đứa thứ hai là Nhị Minh, đứa thứ ba tên gì?"
Dương Phi Tuyết trầm ngâm một lát, nói: "Ta biết, chính là Tiểu Minh."
Hàn Nghệ cười gật đầu.
Dương Phi Tuyết vui mừng không thôi, nói: "Cuối cùng đáp trúng một đề rồi."
Nguyên Mẫu Đơn liếc mắt nhìn Tiêu Vô Y, mỉm cười lắc đầu.
"Phi Tuyết muội muội thật sự là thông minh sắc sảo nha!" Tiêu Vô Y mỉm cười nói, tuy là vẫn duy trì nụ cười khẽ bình tĩnh, nhưng trong mắt bắt đầu nổi lên hàn quang rồi, đặc biệt khóe mắt còn hướng về phía Hàn Nghệ.
Dương Phi Tuyết cười hì hì, rất đắc ý, ngoài miệng lại nói: "Muội còn thua xa Vô Y tỷ và Mẫu Đơn tỷ."
Nhưng lại không biết câu nói kia càng đâm vào chỗ đau của Tiêu Vô Y, ở đây chỉ có mình nàng chưa đáp trúng câu nào.
Hàn Nghệ nhìn thấy cả, nghĩ bụng, vậy không được, tốt xấu gì nàng cũng là lão bà, không lý nào khiến lão bà của ta mất mặt được, phải cho chút ám chỉ mới được, ho nhẹ một tiếng, nói: "Dùng dưa hấu và hồ lô đánh vào đầu, cái nào đau hơn?"
Hàn Nghệ nghiêng mắt nhìn Tiêu Vô Y, một tay gãi huyệt thái dương, còn lén gật đầu mấy cái.
Tiêu Vô Y đúng là có lòng giờ trò lừa gạt, nhưng nàng đã quen tranh đấu với Hàn Nghệ rồi, không nghĩ rằng Hàn Nghệ sẽ ám chỉ cho nàng. Nàng gần như đang nhớ lại khoảng thời gian ở Dương Châu, hoàn toàn không ngờ rằng nàng đã trở thành thê tử của Hàn Nghệ, nên đương nhiên là không giống nha! Vẫn đang cúi đầu nghĩ.
Nguyên Mẫu Đơn ngồi đối diện, vừa lúc liếc mắt nhìn thấy, nói: "Cái đầu đau hơn."
Tiêu Vô Y phản ứng lại ngay, ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy tư thế của Hàn Nghệ, lại liếc nhìn Nguyên Mẫu Đơn, lửa giận thiêu đốt trong mắt.
Lần này thật sự là hiểu lầm cực lớn nha, ta muốn ám chỉ với nàng mà, nàng không nhìn còn trách ta. Trong lòng Hàn Nghệ kêu khổ không ngừng, ngoài miệng lại nói: "Mẫu Đơn nương tử thật thông minh, không sai, đáp án là đầu đau hơn. Éc!"
Đột nhiên hắn hít mạnh một hơi.
Dương Phi Tuyết nói: "Ngươi làm sao vậy?"
Hàn Nghệ bày ra nụ cười, nói: "Không sao, không sao, ngồi lâu chân hơi tê thôi."
Nói xong hắn còn vờ như đưa tay xoa bắp đùi, thầm mắng, bà nương thật đủ tàn nhẫn mà.
Dương Phi Tuyết đang lúc cao hứng, cũng không chú ý nhiều, nói: "Ngươi ra thêm một đề đi!"
Còn ra, muốn mạng đó. Hàn Nghệ cũng khó nha.
Tiêu Vô Y đột nhiên cười nói: "Thật sự cũng có chút thú vị, ngươi ra thêm một đề nữa đi."
Lần này nàng lại bỏ qua.
Nàng thôi đi, đáp không trúng lại trách ta, ta thật khó làm người mà! Hàn Nghệ cũng phải suy nghĩ thật kỹ, không thể tùy tiện làm loạn, hắn đột nhiên đảo mắt, nói: "Có một chữ, ai ai cũng đọc sai. Xin hỏi là chữ gì?"
Thừa dịp Dương Phi Tuyết, Nguyên Mẫu Đơn trầm ngâm, bàn tay xoa đùi của Hàn Nghệ đột nhiên lặng lẽ đặt lên đùi Tiêu Vô Y, thật sự là đầy đặn nha.
Tiêu Vô Y trợn hai mắt, nhưng sau đó lại chuyển giận thành vui, mỉm cười nói: "Ta biết rồi, là chữ 'Sai'."
Dương Phi Tuyết ồ một tiếng, đột nhiên bừng tỉnh, có chút hối hận nói: "Đúng nha, là chữ 'Sai'."
Tiêu Vô Y cười nói: "Ta đã nói không có gì khó mà, vừa rồi chỉ là ta chưa nắm được bí quyết thôi."
Không sai, không sai, bí quyết chính là để cho ra sờ, trong lòng Hàn Nghệ vui vẻ, giờ phút này hắn yêu chết câu hỏi mẹo rồi, thật sự là quá kích thích mà.
Dương Phi Tuyết lại ngây thơ, chỉ cảm thấy thú vị, nói: "Bây giờ muội đáp trúng một câu, Vân Thành quận chúa đáp trúng một câu, Mẫu Đơn tỷ đáp trúng hai câu, chúng ta coi ai có thể đáp trúng ba câu trước, được không?"
Tiêu Vô Y tự tin nói: "Chủ ý này không tệ. Nói rồi, nàng hơi khiêu khích liếc nhìn Nguyên Mẫu Đơn."
Nguyên Mẫu Đơn gật đầu nói: "Như vậy rất tốt."
Hàn Nghệ lại mang vẻ mặt khó xử nói: "Ba câu à!"
Dương Phi Tuyết nói: "Chẳng lẽ quá nhiều sao? Vậy ngươi nghĩ ra mấy câu thì mấy câu vậy."
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Đương nhiên không phải, ta chỉ cảm thấy ba câu quá ít rồi, bằng không thì ba mươi câu, thế nào?"