Hàn Nghệ và đám người Trịnh Thiện Hành rất ít thảo luận chuyện liên quan đến chính trị, hơn nữa hắn cũng lần đầu gặp mặt Lư Sư Quái, mọi người cũng không phải thân cho lắm, chuyện có thể nói thật sự không nhiều, hơn phân nửa đều là chuyện làm ăn, hơn nữa kế tiếp còn diễn《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》, cho nên ba người cũng không nói chuyện với nhau lâu, là lại quay về trong lâu.
Lúc này,《 Bán gậy 2》cũng đã kết thúc, trong lâu là một mảnh hô hô ha ha, gần như không ai không cười, cười đến run người, cho đến bây giờ vẫn còn có người đang cười ha ha. Không cần nghĩ cũng biết, bọn họ nhất định đang ngẫm lại tiểu phẩm vừa rồi, nhưng cái này không sao cả, thích là được rồi.
"Hàn tiểu ca, Hàn tiểu ca, ngươi mau ra đây."
Nguyên Liệt Hổ quá cao, Hàn Nghệ đã tránh một bên rồi mà gã vẫn có thể liếc mắt một cái là nhìn thấy Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ cũng không còn cách nào cả, chỉ có thể đi ra.
Nguyên Liệt Hổ nhảy tới, nói: "Cái trò đố mẹo gì đó kia là do ai nghĩ ra đó?"
Không ít người cũng bu lại.
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Bất tài rồi, chính là tại hạ."
"Vậy sao?"
Nguyên Liệt Hổ kinh ngạc nói: "Câu đố mẹo của ngươi thật thú vị, so với mấy thứ thơ văn gì đó còn thú vị hơn nhiều, ngươi ra một đề nữa để bọn ta đoán đi."
Mọi người đều sôi nổi phụ họa, bảo Hàn Nghệ ra thêm một đề.
Hàn Nghệ thấy bọn họ vẫn chưa đã thèm, nghĩ bụng không ra một đề thì e rằng khó thoát thân, nói: "Như vậy đi, ta ra một đề, nếu ai đáp được thì lần sau không cần xếp hàng, có thể được ưu tiên vào trước, mọi người thấy thế nào?"
"Được! Ý này hay đấy! Ngươi ra đề nhanh đi."
Nguyên Liệt Hổ phỏng chừng còn chưa nghe rõ ràng, đừng nói là xếp hàng, bảo gã đưa tiền gã cũng sẽ không chút do dự nào.
Hàn Nghệ hơi trầm ngâm nói: "Tại sao con ếch có thể nhảy cao hơn cái cây?"
Vừa nói ra, bốn phía đều trầm mặc.
Dương Mông Hạo nói: "Sao có thể chứ, ếch sao có thể nhảy cao hơn cái cây được."
Nguyên Liệt Hổ đảo đôi mắt như mắt trâu kia, nói: "Ta biết rồi."
Mọi người đều nhìn về phía gã.
Nguyên Liệt Hổ ha ha nói: "Bởi vì cái cây rất thấp, đúng không?"
Con mẹ ngươi, nếu đơn giản như vậy thì còn có thể gọi là đố mẹo sao, Hàn Nghệ lắc đầu.
"Đồ con lợn!"
Chợt nghe thấy một tiếng mắng nhàn nhạt.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Vương Huyền Đạo đang đứng bên cạnh.
Nguyên Liệt Hổ cả giận nói: "Tên quy nhân nhà ngươi nếu lợi hại, vậy thì ngươi tới đáp đi."
Vương Huyền Đạo hơi liếc mắt nhìn gã, nói: "Bởi vì cái cây không biết nhảy, ếch dĩ nhiên là nhảy cao hơn cái cây, heo nhảy cũng cao hơn cái cây."
Mọi người vừa nghe lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nhìn về phía Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Đúng là như thế."
"Ta biết ngay là như vậy mà, chỉ tiếc bị Huyền Đạo ca ca giành trước rồi." Dương Mông Hạo lập tức nói.
"Ai ui! Đơn giản như vậy mà ta lại không nghĩ ra, lẽ nào ta thật sự không thông minh bằng quy nhân kia?" Nguyên Liệt Hổ lấy tay che mặt, cúi đầu giậm chân, rõ ràng là cực kỳ ảo não.
Không phải chỉ là một câu đố mẹo thôi sao, ngươi cần gì phải thế. Ngươi cứ như vậy thì sau này ta không dám chơi nữa đâu nha. Hàn Nghệ thấy vẻ mặt Nguyên Liệt Hổ khoa trương như vậy, trong lòng bỗng thấy áy náy!
Vương Huyền Đạo thản nhiên nói: "Ngươi ngáo như vậy, sao có thể nghĩ ra."
"Hửm?"
Hàn Nghệ kinh ngạc nhìn Vương Huyền Đạo, chẳng lẽ tiểu tử này cũng là người xuyên không. Không thể nha, à, ta nghĩ ra rồi, vừa rồi trong tiểu phẩm có nói đến đoạn này, thằng này thật lợi hại, học đi đôi với hành nha. Được rồi, thôi bỏ, ta lại muốn chửi bậy rồi.
Mọi người cũng nhao nhao nhìn về Vương Huyền Đạo.
Nguyên Liệt Hổ đột nhiên bước về phía Vương Huyền Đạo, trừng to hai mắt nói: "Ngươi nói cái gì?"
Vương Huyền Đạo cũng không sợ gã, nói: "Ta nói ngươi ngáo như vậy, làm sao có thể nghĩ ra được."
"Phụt phụt!"
Không ít người đều lần lượt bật cười ra tiếng.
"Huyền Đạo, câu này của ngươi hay đấy!"
Vi Quý cười ha ha nói.
"Hử?"
Nguyên Liệt Hổ lại trừng hai mắt, vừa đảo quanh, tay to lên bỗng nhấc lên.
Đậu má! Hàn Nghệ lại bị kẹp cái rụp thật sự rất muốn chửi má nó. Ngửa đầu nhìn, chỉ thấy vẻ mặt Nguyên Liệt Hổ âm trầm, hàn quang sắc trong mắt bắn về phía Hàn Nghệ, lại dùng cái giọng âm trầm nói: "Hàn Nghệ, để chứng minh ta không ngáo, ngươi phải ra một đề nữa."
Sặc! Như vậy cũng được à, sao ngươi không đi chết đi! Hàn Nghệ ra sức đẩy tay ra.
"Đừng có trốn!"
Bàn tay to của Nguyên Liệt Hổ đột nhiên lại kẹp lại.
"Chậm đã!"
Hàn Nghệ vội nhấc tay, nói: "Được rồi! Ta ra thêm một đề."
Nguyên Liệt Hổ lập tức chuyển giận thành vui, nói: "Nói mau, nói mau."
Hàn Nghệ đảo mắt, nhanh chóng nói: "1 cộng 1 trong tình huống nào thì bằng 3?"
Nguyên Liệt Hổ lập tức nói: "Trong tình huống tính sai."
"Bingo! Đấy, ngươi xem, ngươi tuyệt đối không ngáo."
Hàn Nghệ nhanh chóng nói.
Nguyên Liệt Hổ sửng sốt, tự mình lẩm bẩm nói: "Không đúng nha, câu này vừa rồi có nói trong tiểu phẩm rồi."
Đúng là thằng Tiểu Béo phiên bản cao lớn uy mãnh mà.
"Ha ha!"
Đám người bên cạnh làm sao còn nhịn được, bật cười ha ha.
"Quá ngáo." Vương Huyền Đạo lắc đầu thở dài, chợt thấy một bóng người vụt qua trước mặt, vội nhỏ giọng nói: "Lần sau ta sẽ không xếp hàng."
"Nhất định."
Bóng đen kia để lại một câu rồi biến mất.
Nguyên Liệt Hổ nghe thấy tiếng cười của mọi người, lập tức phản ứng lại, giận tím mặt nói: "Hay cho tên Hàn Nghệ nhà ngươi, lại dám trêu đùa ta. Hửm? Tiểu tử kia đâu? Má nó, ngươi cho rằng ngươi chạy được sao."
Nói xong, gã liền ra vẻ đuổi theo.
Bỗng nhiên có một người đứng trước mặt gã, buồn cười nhìn gã nói: "Được rồi, được rồi, chỉ là trò tiêu khiển thôi, ngươi hà tất phải coi là thật."
Chính là Lư Sư Quái.
Nguyên Liệt Hổ vội nói: "Sư Quái, ngươi không biết đấy thôi, tiểu tử kia quá khốn nạn, ta sẽ không tha cho hắn."
Lời tuy nói thế, nhưng Nguyên Liệt Hổ cũng không có đuổi theo.
"Phù!"
Hàn Nghệ chạy ra sau đài, khẽ thở dốc, chỉ nghe thấy tiếng ục ục ục ục giống như heo đang ăn, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tiểu Mập một mình ngồi trên ghế võng nhỏ, căng bụng ra, bưng một chén lớn chứa đầy cơm, trong cơm còn có trứng gà, thịt khô, còn có rau, Tiểu Béo coi như không có ai, há to miệng ăn.
Mà Đỗ Tổ Hoa, Từ Du Du lại ngồi đối diện, ngây ngốc nhìn Tiểu Béo.
Hàn Nghệ sinh lòng tò mò, đi qua, vỗ Đỗ Tổ Hoa nói: "Hoa Tử, ta chuẩn bị cơm cho các ngươi rồi mà."
Đỗ Tổ Hoa ngẩn ra, gật đầu.
Hàn Nghệ nói: "Chẳng lẽ các ngươi đều đã ăn xong?"
Đỗ Tổ Hoa và Từ Du Du đều lần lượt lắc đầu.
Hàn Nghệ nói: "Vậy sao các ngươi không ăn, lại chỉ nhìn Tiểu Béo ăn?"
Đỗ Tổ Hoa cười ha ha nói: "Đệ và Du Du tạm thời ăn không vô, nhưng sau khi nhìn thấy Tiểu Béo ăn, bọn đệ rất muốn ăn, cũng ăn nhiều hơn một chút."
Tư Du Du cũng cười trộm gật đầu.
"Hóa ra nhìn Tiểu Béo ăn cơm còn có tác dụng này nha!"
Hàn Nghệ cười ha ha, lại liếc nhìn Tiểu Mập, chỉ thấy Tiểu Béo đang vùi đầu ăn, không hề phát hiện Hàn Nghệ đến đây."
Thật lâu sau, Hùng Đệ mới thở phù một hơi, bỏ chén xuống, thật sự là không chừa một hột cơm nào nha.
"Thật là ngon mà."
Hùng Đệ lại uống một ly nước, lau mồ hôi trên trán, vẫn còn chưa thỏa mãn.
Hàn Nghệ nói: "Có cần thêm một chén không."
"Được nha, được!"
Hùng Đệ nói xong, đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: "Hàn đại ca, huynh đến khi nào thế?"
Hàn Nghệ đen mặt nói: "Một canh giờ trước."
Hùng Đệ sửng sốt, cười ha ha nói: "Hàn đại ca, huynh lừa đệ."
Hàn Nghệ buồn bực nói: "Ta nói này Tiểu Béo, thật sự không phải đại ca keo kiệt, cách ăn của đệ như vậy, thể nào cũng càng ngày càng mập nha!"
Hùng Đệ ủy khuất nói: "Nhưng đệ đói bụng."
"Ai ui! Trời ơi!"
Hàn Nghệ vỗ trán, nói: "Ta mặc kệ đệ thế nào, dù sao thì đệ cũng không thể tiếp tục béo nữa, xem ra ta phải tăng cường tập luyện cho đệ."
"Phải tăng cường sao?"
Hùng Đệ liều mạng chớp mắt rơi lệ.
Hàn Nghệ nói: "Đừng chớp, cho dù đệ có gào khóc thì cũng không thể thương lượng."
Tiểu Dã đột nhiên đi qua, vỗ vai Tiểu Mập, cười nói: "Tiểu Béo, đại ca cũng chỉ muốn tốt cho huynh thôi, đệ cùng chạy với huynh là được."
Hùng Đệ ra sức "ừ" một tiếng.
Sức mạnh tình bạn quả nhiên vĩ đại nha.
Hàn Nghệ không khỏi cảm khái một tiếng, nhìn trái nhìn phải, đột nhiên nói: "Đúng rồi, sao lại không thấy Lưu tỷ."
Còn chưa dứt lời, chợt nghe phía sau truyền đến giọng nói: "Hàn tiểu ca, ta ở đây."
"Ai ui!"
Hàn Nghệ bị hù nhảy dựng, xoay người lại, chỉ thấy Lưu Nga đứng sau lưng hăn, đây là người gì vậy hả! Nói: "Lưu tỷ, xin tỷ đó, lần sau đừng xuất hiện sau lưng ta."
Lưu Nga oan uổng nói: "Ta vừa mới quay về."
Hàn Nghệ bất đắc dĩ lắc đầu, lại hỏi: "Tỷ đi đâu vậy?"
Lưu Nga nói: "Là như vầy, vừa rồi có mấy thương nhân đến hỏi ta chuyện đến hẻm bắc mở cửa hàng."
"Vậy sao?"
Hàn Nghệ sửng sốt, sau đó nói: "Đi, ra hậu viện nói."
Hai người đi đến hậu viện, Hàn Nghệ hỏi: "Bàn bạc thế nào?"
Lưu Nga lắc đầu nói: "Những thương nhân này đều bán những thứ liên quan đến nữ nhân, không chút liên quan gì đến nam nhân, hơn nữa bọn họ còn nói, chỉ mở vào ngày nữ nhân, hỏi ta tiền thuê có thể giảm một nửa không, ta đương nhiên là nói không thể."
"Như vậy à!"
Hàn Nghệ gật đầu.
Lưu Nga nói: "Hàn tiểu ca, ngươi không biết đâu, từ sau khi mở ngày nữ nhân, thương nhân đến chỗ chúng ta đều có liên quan đến ngày nữ nhân, những thương nhân có liên quan đến nam nhân đều không đến chỗ chúng ta. Ta thấy đều là do nhiều người gây họa, ngày nam nhân nhiều người như vậy, cửa hiệu làm sao mà mở được."
Hàn Nghệ nói: "Ta đang định nói cho tỷ về chuyện này, ta định thúc đẩy chế độ bán vé."
"Chế độ bán vé?"
Lưu Nga sửng sốt.
Hàn Nghệ gật đầu, nói đơn giản cho Lưu Nga biết về chế độ bán vé.
Lưu Nga nghe được thì vui vẻ nói: "Đây cũng là một cách hay." Nói đến đây, nàng ngừng một lát, lại nói: "Nhưng làm vé thế nào, lỡ như có người khác bắt chước theo, thì chúng ta phải làm sao?"
Hàn Nghệ cười nói: "Việc này tỷ đừng lo, ta tự có cách."
"Vậy ngươi chuẩn bị khi nào thì bắt đầu?"
"Việc này phải đợi sau khi chúng ta từ Vạn Niên Cung về rồi nói."
Nói đến Vạn Niên Cung, Lưu Nga chợt có vẻ lo lắng nói: "Hàn tiểu ca, bây giờ thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta có phải nên chuẩn bị rồi không."
Hàn Nghệ ừ một tiếng: "Ta tính sau khi ngày nam nhân tiếp theo kết thúc thì tạm ngừng ngày nam nhân, chỉ mở ngày nữ nhân, để các nàng Mộng Nhi luyện tập thật tốt, cũng nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng cho dù thế nào, ngày phụ nữ nhất định phải tiếp tục duy trì.