Xem không hiểu!
Ngoại trừ một ít người ra, không có ai hiểu đây là tình huống gì, tại sao Thôi Tập Nhận lại có biểu hiện ôn hòa như vậy, tại sao Trưởng Tôn Vô Kỵ lại xuất hiện ở đây, tại sao tiểu tử nông gia kia có thể đứng ở giữa Trưởng Tôn Vô Kỵ và Thôi Tập Nhận?
Hết thảy hết thảy giống như ngắm hoa trong sương.
Nhưng ba nhân vật then chốt lại xem như chưa có gì phát sinh, Trưởng Tôn Vô Kỵ và Thôi Tập Nhận vừa đi lên lầu vừa nói cái gì đó, kỳ thật câu nói vừa nãy cũng không phải lời khách sáo của Trưởng Tôn Vô Kỵ, quả thật ông ta có vài vấn đề muốn thảo luận với Thôi Tập Nhận, bởi vì rất nhiều kinh văn đều bị Thôi gia nắm trong tay, ông ta đều chưa từng xem qua, mà Thôi Tập Nhận từ nhỏ đã thiên phú hơn người, có bản lĩnh nhìn qua là không quên, những kinh thư đó sớm đã thuộc lòng rồi.
Còn Hàn Nghệ thì lại đi thẳng đến hậu đài.
"A?"
Hàn Nghệ vừa mới đi qua một chỗ rẽ ở hậu đài chợt thấy một người ngồi xổm phía trước, suýt nữa đã dọa hắn sợ chết khiếp, nhìn lại thì chính là Lưu Nga: "Lưu tỷ, sao tỷ lại ngồi ở đây?"
Bởi vì đây không phải thanh lâu trước đây nữa, vì vậy Hàn Nghệ cảm thấy cần phải thay đổi cách xưng hô, gọi giả mẫu, giả mẫu thật khó nghe, người một nhà hà tất gọi như vậy.
Lưu Nga mặt đẫm mồ hôi, thở hổn hển, ngẩn ngơ nhìn Hàn Nghệ, làm cho người ta có cảm giác giống như vừa mới hành sự xong.
Hàn Nghệ nhìn chung quanh, cũng không thấy hán tử cao to lực lưỡng nào, lại nói: "Lưu tỷ, Lưu tỷ, cô vẫn ổn chứ?"
Trong cổ họng Lưu Nga đột nhiên phát ra một tiếng "ầm ầm", lại ngẩn người ra: "Quốc Cữu Công, Quốc Cữu Công thực sự đã đến."
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Đúng vậy!"
"Ngươi không sợ một chút nào sao?"
"Không phải là chúng ta mong đợi được thấy sao, có gì mà sợ."
"Đây... ta... ngươi..."
Lưu Nga lắp ba lắp bắp, Hàn Nghệ hoàn toàn không hiểu nàng đang nói gì, nghi ngờ nói: "Rốt cuộc cô muốn nói gì?"
Lưu Nga nói một cách khó nhọc: "Ta... ta muốn nói là, chúng ta chẳng qua là bách tính ti tiện mà thôi, bọn họ tùy tiện cử động đầu ngón tay, chúng ta đều có thể sẽ chết không có chỗ chôn."
Lúc đầu khi nàng nghe thấy kế hoạch của Hàn Nghệ, tuy rất khiếp sợ và cũng vô cùng lo lắng, nhưng cũng không phải là quá sợ hãi. Có thể lúc nãy khi nhìn thấy Thôi Tập Nhận tìm đến cửa, Trưởng Tôn Vô Kỵ xuất hiện, nàng mới cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết, bởi vì nàng là người biết thực tình, nàng hiểu hàm ý này là gì, nếu đổi lại là nàng làm, không chừng sẽ quỳ xuống mà nói chuyện mất.
Bởi vì bọn họ quá nhỏ bé, mắc kẹt giữa hai thế lực lớn, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.
Chẳng lẽ cô ta sợ đến mức như vậy, Hàn Nghệ cười nói: "Cô có sợ hay không, chúng ta cũng không thể thoát thân nữa, hiện giờ chúng ta chỉ có một con đường có thể đi, nếu tỷ tiếp tục ngồi ở đây mà dẫn đến không diễn tốt màn kịch này, chúng ta cũng thật sự có khả năng chết không có chỗ chôn."
Lưu Ngan nghe vậy chấn động, vội đứng lên nói: "Bây giờ ta nên làm gì?"
Đúng rồi, hình như nàng cũng không có việc gì để làm. Hàn Nghệ sửng sốt, nói: "Hay là cô cứ ngồi đi."
Nói xong, hắn liền đi đến hậu đài, để lại Lưu Nga mặt mày ngơ ngác.
Đi đến hậu đài chỉ thấy trong đó có mấy cương thi, không, nên nói là người giống như cương thi.
Chỉ thấy Mộng Nhi bọn họ ai nấy cũng đều cứng đờ ở đó, toàn thân trên dưới ngoại trừ mồ hôi đang chảy, còn lại đều là bất động. Tố chất tâm lý a! Hàn Nghệ khẽ thở dài, nói: "Mộng Nhi, mọi người mau chuẩn bị một chút, sắp bắt đầu diễn rồi."
"Tiểu Nghệ...cạch...cạch...cạch!"
Mộng Nhi mở miệng, trên cơ bản chỉ nghe thấy tiếng răng va vào nhau.
Xem ra chỉ có sử dụng tuyệt chiêu rồi. Hàn Nghệ cười nói: "Nhất định mọi người rất tò mò về tất cả những gì xảy ra vừa nãy phải không, được, bây giờ ta sẽ nói hết với mọi người. Vừa nói hắn vừa ngoắc ngón tay."
Mộng Nhi bọn họ vội vàng ghé tai qua.
Hàn Nghệ nhỏ giọng nói: "Kỳ thật ta là người của Quốc Cữu Công."
"Cái gì?"
Mộng Nhi kinh hô một tiếng: "Huynh nói huynh là người của..."
Hàn Nghệ đưa ngón tay lên miệng "suỵt" một tiếng: "Cơ mật! Tuyệt đối cơ mật! Nếu ai nói ra, người đó có thể... mọi người hiểu chứ."
Mộng Nhi trợn tròn hai mắt nhìn Hàn Nghệ, sợ tới mức gật đầu cái rụp.
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Tất cả đều đã an bài xong rồi, hơn nữa quốc cữu công còn nói, chỉ cần các người diễn tốt màn này, vinh hoa phú quý không cần nói đến, mọi người cũng không cần phải nhìn sắc mặt người khác mà làm việc nữa."
Mộng Đình khá nhỏ, vừa nghe câu này đã lập tức hưng phấn nói: "Thật chứ?"
"Biệt hiệu của Hàn Nghệ ta, các người đều biết rồi chứ."
Chúng nữ đồng loạt lắc đầu.
"Chính là "Không gạt già trẻ" a!"
Hàn Nghệ không vui nói một câu, trong lòng bổ sung, là từ trái nghĩa.
Mộng Nhi nói: "Nhưng Thôi công tử..."
Hàn Nghệ không đợi nàng nói xong, liền nói: "Muội nói xem Thôi công tử lớn, hay là quốc cữu công lớn."
"Tất nhiên là Quốc Cữu Công."
"Vậy còn phải nói sao."
Hàn Nghệ dang hai tay ra, cười nói: "Được rồi, mọi người uống chút nước, thư giãn một chút, qua hôm nay, danh tiếng của mọi người nhất định vượt qua tứ đại hoa khôi của Hoa Nguyệt Lâu gì đó, mọi người xem bên dưới đều là mấy người gì đó ngồi, đây chính là một cơ hội tuyệt hảo để nổi tiếng."
Trải qua một phen ba hoa của Hàn Nghệ, Mộng Nhi bọn họ cũng coi như đã ổn định tâm trạng, nếu như đây đều là Trưởng Tôn Vô Kỵ âm thầm chỉ thị, các cô đương nhiên không cần sợ hãi, hiện giờ ai cũng biết Trưởng Tôn Vô Kỵ một tay che trời, đến hoàng thượng cũng thấp hơn ông ta một bậc, chúng ta là người của quốc cữu công, ai dám động đến chúng ta, sức mạnh trong lòng tăng gấp bội.
Sau khi chuẩn bị hết thảy, màn sân khấu lại kéo ra lần nữa.
Cùng với việc màn sân khấu mở ra tiếng xì xào bàn luận trong lầu lập tức ngưng bặt.
Màn diễn hôm nay cũng là trọng đầu hí ( một loại kịch), chính là Hùng Phi thi trạng nguyên, đương nhiên, quá trình này tuyệt không phải thuận buồm xuôi gió, bởi vì Hùng Phi đã rất lâu rồi không ôn tập, chuẩn bị không đủ, hơn nữa trong ngày thi, ba huynh đệ Thôi gia lại lén làm chuyện xấu, ngăn cản Hùng Phi tham dự khoa thi. Kết quả, Hùng Phi đã đến muộn, sau khi khổ sở cầu xin, quan viên kiểm tra ở cửa liền ra một câu đối "Nhàn nhân miễn tiến hiền nhân tiến", lại nói nếu ngươi đối đúng vế dưới, ta sẽ cho ngươi vào.
Hùng Phi này trầm ngâm hồi lâu, đối lại "Đạo giả mạc lai đạo giả lai."
Khán giả dưới đài chẳng hiểu gì, bao gồm cả các đại tài tử như Trưởng Tôn Vô Kỵ, Thôi Tập Nhận. Hóa ra thời kỳ đầu Đường này vẫn chưa có câu đối, cho nên tất cả mọi người xem đều không hiểu, các ngươi đây là đang làm tửu lệnh sao? Cũng không giống lắm a!
Bởi vì đây là câu đối đồng âm, ngươi hoặc là viết ra, đọc ra, quả thực cũng rất khó lý giải, đặc biệt người ngồi bên dưới đều là một đám thất học không hiểu câu đối, cho nên Hàn Nghệ cũng suy nghĩ đến điểm này, vì thế đã tăng thêm tình tiết giải thích.
Qua một hồi giải thích qua lại của hai người, khán giả dưới đài lập tức hiểu ra, lập tức trầm trồ khen ngợi không ngớt, đồng thời cũng cảm thấy rất mới lạ, thứ đồ chơi này đúng là thú vị a!
Mặc dù trong thanh lâu hiện giờ không thiếu người làm thơ, nhưng việc này không ảnh hưởng lẫn nhau, cũng là thiếu đi một hương vị như vậy, còn đối câu đối này thì có tác động qua lại, thú vị hơn so với làm thơ, nhưng nhìn từ phương diện thú vị, chắc chắn là đối câu đối chiến thắng một bậc, hơn nữa còn dung nhập vào trong câu chuyện, đúng là tuyệt không thể tả nổi.
Đến ngay cả Trưởng Tôn Vô Kỵ sau khi xem cũng phải hô lên: "Tuyệt vời! Tuyệt vời!"
Một câu đối vô cùng đơn giản đã khiến các khán giả quên đi tất cả những chuyện xảy ra lúc nãy, hoàn toàn bước vào trong nội dung màn biểu diễn.
Đồng thời, Mộng Nhi các cô ở trên đài cũng đã thật sự nhập vai dưới sự cổ vũ của mọi người.
Nhưng khó khăn vẫn chưa qua, Hùng Phi mặc dù đã vào cửa lớn, nhưng vẫn còn cửa ải của quan chủ khảo, quan chủ khảo lại hỏi Hùng Phi tại sao đến muộn?
Bởi vì Hùng Phi là người bị hại, liền không trả lời được, cứ ấp a ấp úng.
Khán giả dưới đài xem cũng sốt ruột, bởi vì bọn họ biết nguyên do, nhưng đồng thời bọn họn cũng rất mong đợi, Hùng Phi sẽ xoay chuyển tình thế như thế nào.
Hùng Phi không khiến mọi người thất vọng, Hàn Nghệ vẫn là am hiểu sâu sắc đối với thủ pháp nghệ thuật rào trước đón sau, chỉ thấy Hùng Phi do Mộng Nhi đóng đột nhiên than một tiếng: "Trời xanh, đường thênh thang, Ta còn chưa đến được, Thẹn vì lớp trẻ xứ Trường An, Đấu chó, chọi gà lê lật cược. Huê gươm nhịp hát tiếng bi hoài, Áo lết sân rồng, tỏ ý ai! Hàn Tín, Hoài Âm bao kẻ mỉa, Giả Sinh, quan Hán lắm ganh tài. Người chẳng thấy: Lúc trước vua Yên trọng Quách Ngỗi, Cong lưng, chổi quét chẳng hổ nài. Kịch Tân, Nhạc Nghị vì ơn chúa, Nguyện khắc mật gan quyết trổ tài. Xương trắng Chiêu Vương vùi cỏ dại, Ai người quét dọn Hoàng Kim Đài?
Đường khó đi, về hỡi ai....
Để chiều làm về tìm dịch lại đoạn này
Thơ này vừa ra, dưới đài lặng ngắt như tờ!
"Thơ hay! Thơ hay!"
Lần này Trưởng Tôn Vô Kỵ ngồi không tên, đứng dậy hô lớn.
Bởi vì hôm nay có tài tử của không ít đại gia tộc đến đây, đều là người hiểu thơ, đều lần lượt khen hay, trực tiếp đẩy bầu không khí lên cao.
Thời đại này vẫn ưa chuộng lối chơi chữ!
Đây chính là thơ của Tiên thơ Lý Bạch, nó có thể không hay sao, hơn nữa tên nó chính là "Hành lộ nan".
Ý nghĩa trung tâm chính là úc bất đắc chí, đường đời rộng lớn như vậy, duy chỉ có ta không có đường ra, ta không ăn chơi hưởng lạc cùng con cái nhà giàu, cũng không ở nhà ăn năn hối hận hiện giờ Yến Chiêu Vương đã chết lâu rồi, còn có ai có thể trọng dụng hiền sĩ giống như ông ta nữa? Thế lộ gian nan, ta đành phải quay về a!
Đây không phải là giải thích, còn hơn cả giải thích a.
Hình tượng đại tài tử này của Hùng Phi lập tức đi vào lòng người, xây dựng hình tượng tương đối hoàn mỹ, không chỉ khôn khéo, trí tuệ cũng vô cùng tuyệt vời, ngoại trừ địa vị hèn mọn, những thứ còn lại đều là hoàn mỹ, ai cũng muốn làm Hùng Phi.
Hùng Phi ngâm xong liền đi, kết quả quan viên kia vội vàng kêu người ngăn y lại, cho phép y dự thi.
Màn này thật là sảng khoái, đặc biệt là những con cháu hàn môn được đưa vào làm nhân vật chính kia, xem đến kích động dị thường, có mấy tên nhạy cảm đã khóc rồi, nội dung kịch này không phải chính là cảnh trong mơ của ta sao?
Kết quả của cuộc thi chắc chắn là trạng nguyên.
Hùng Phi mang hàm tước trạng nguyên, lại đi đến Thôi gia lần nữa.
Các khán giả xem đến đây, vô cùng phấn khích, sợ cái màn màu đỏ kia hạ xuống, bởi vì hai lần trước đều là như vậy.
Nhưng lần này đã không hạ xuống.
Huynh đệ họ Thôi do Tang Mộc bọn họ đóng đã lên sân khấu.
Kỳ thật đây mới là trọng đầu hí.
Ba huynh đệ họ Thôi lại đề xuất yêu cầu lần nữa, tiền, sính lễ nhất định là một vạn quan tiền.
Đồng thời nhân vật mới đã xuất hiện, chính là con cháu quý tộc do Mộng Dao đóng vai, họ Tào, không ở trong bốn đại gia tộc Thôi, Lư, Trịnh, Vương, kỳ thật ý nghĩa rất rõ ràng, chính là nhằm vào Thôi gia.
Vai diễn Tào công tử của Mộng Dao liền ném ra một món tiền lớn cho Thôi gia muốn cưới Thôi Tinh Tinh về.
Yêu sống chết, không có tình yêu tay ba, sao có yêu đến mức sống chết.
Xem đến đây, Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn còn như mặt nước bình lặng, duy chỉ có trong ánh mắt lộ ra vài phần vui mừng, xem đến đây, màn diễn này coi như đã nhìn ta một chút ý vị rồi.
Thôi Tập Nhận cũng là yên tĩnh như mặt nước giếng, hoàn toàn tập trung sự chú ý lên sân khấu, khóe miệng mang theo một nụ cười như có như không.
Ba huynh đệ họ Thôi lại đề xuất một yêu cầu, trong vòng một tháng nếu như Hùng Phi không lấy ra một vạn quan thì Thôi Tinh Tinh sẽ được gả cho Tào công tử.
Khán giả không chịu nổi nữa, chửi mắng chối chết, hận đến nghiến răng nghiến lợi, bởi vì bọn họ đã nhập tâm vào màn diễn rồi, thậm chí có mấy con cháu sĩ tộc cũng chửi lên, nhất thời không có nghĩ đến, đây kỳ thực chính là đang châm biếm những sĩ tộc bọn họ mua bán hôn nhân.
Sự tinh túy của châm biếm, chính là khiến người ta tiếp nhận trong mơ hồ.
- Thiện Hành, màn diễn này đúng là hay thật, ngươi nói xem?
Nguyên Liệt Hổ nhìn Trịnh Thiện Hành với vẻ mặt cười xấu xa.
Trịnh Thiện Hành lạnh lùng nói: "Ngươi đi chỗ khác đi, đừng ở đây giậu đổ bìm leo."
Nguyên Liệt Hổ cười ha hả nói: "Chuyện này có bất công, chẳng lẽ không cho người ta nói sao."
Trịnh Thiện Hành nói: "Thằng ranh này có phải là thật lòng muốn cãi nhau không."
Nguyên Liệt Hổ lắc đầu nói: "Ta không có ý này, chỉ là ta cho rằng ngươi nghĩ giống ta."
Trịnh Thiện Hành hừ một tiếng: "Nếu ngươi còn nói như vậy, sau này ta nhìn thấy ngươi, ta sẽ lui về ba trăm dặm."
"Đừng đừng đừng."
Nguyên Liệt Hổ cười ha hả nói: "Ta chỉ đùa chút thôi, ngươi đừng tưởng thật a, dù sao chúng ta cũng chơi với nhau từ nhỏ đến lớn."
Vương Huyền Đạo ở trên lầu hai tròng mắt thâm thúy, cũng không ai biết y đang nghĩ gì.
Diễn đến đây, vải đỏ chậm rãi hạ xuống!
Việc này tất nhiên khán giả cũ hiểu, nhưng những Thái tử đảng hôm nay mới đến thì chẳng hiểu một chút nào, Nguyên Liệt Hổ xem đang lúc nghiện, vội vàng đứng lên, giơ tay nói: "Chuyện... chuyện này là sao? Mau kéo ra, đừng để vải hạ xuống."
Không ít khách quen nghe vậy không kìm nổi bật cười.
Nhưng đồng thời cũng có không ít Thái tử đảng nhao nhao lên, đang xem nghiền, sao lại hạ vải xuống.
Dương Mông Hạo lập tức nói: "Biểu ca chớ có sốt ruột, tiểu đệ đi xem thử. Đây chính là cơ hội nịnh nọt tuyệt hảo."
Đúng lúc này, Hàn Nghệ đi ra, hướng đến đám Thái tử đảng đang kêu gào, nói: "Các vị, các vị, sắc trời không còn sớm, hôm nay chỉ diễn đến đây, nếu các vị vẫn muốn xem tiếp, ngày mai có thể lại đến, cũng vào giờ này."
Hắn nói đến đây, không ít người đều gào lên: "Địa điểm giống nhau! Giá tiền giống nhau!"
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Mọi người có thể hiểu, Hàn Nghệ thật sự rất cảm kích."
Nhưng đáp lại hắn không phải là những từ ngữ khiêm tốn, mà là một trận huyên náo ùn ùn kéo đến.
Hàn Nghệ đã quen với kiểu huyên náo này, vẫn đang hưởng thụ trong đó.
Dương Mông Hạo nói: "Hàn Nghệ, vẫn còn rất sớm a, diễn tiếp đi."
Tên ngu ngốc này, cũng không biết giúp ta, còn ở đây dỡ đài của ta. Hàn Nghệ chắp tay nói: "Xin lỗi, Dương công tử, chúng ta cũng chỉ tập đến đoạn này, cho dù chúng ta muốn diễn cũng không diễn được, xin thứ lỗi, xin lỗi."
Mọi người vừa nghe là biết không diễn rồi.