Ba ngày sau, Hoàng Phủ Duật vẫn là đi rồi.
Hắn ngồi ở trên lưng ngựa, uy thế thật dũng mãnh.
Bạt Thác Vô Nhược khoác áo rộng thùng thình, lẫn trong đám người, nhìn theo hắn ngẩng đầu xuất lĩnh mấy vạn đại binh rời đi.
Thân ảnh dần dần nhỏ đi, nhỏ đi, lại nhỏ đi, nhỏ bé đến rốt cuộc nhìn không thấy nữa.
Khi Hoàng Phủ Duật rời đi, trong lòng phảng phất như thiếu mất một khối, ẩn ẩn nhói đau.
Thực tịch mịch.
Nghĩ muốn rơi lệ, lại phát hiện căn bản khóc không được.
Một ngày, rồi hai ngày trôi qua, hiện giờ đã qua mười ngày, Bạt Thác Vô Nhược không có biện pháp thích ứng.
Cho dù tiết trời đã ấm lại, ban đêm sẽ không lạnh đến phát run, nhưng thiếu nhiệt độ cơ thể Hoàng Phủ Duật, mỗi đêm khuya, y luôn vì lạnh mà bừng tỉnh.
Hai chân phát đau, không có ai có thể thay y xoa bóp.
Thiếu thanh âm của hắn, y cảm thấy không quen.
Hoàng cung này, làm cho y cảm thấy xa lạ.
Từ sau ngày thứ ba hắn rời đi, tay trái hoàn toàn mất đi tri giác.
Cơn đau ở ngực tái phát ngày một thường xuyên.
Thân thể bắt đầu phát ra cảnh báo.
Sợ hãi, đã không đủ để biểu đạt tâm tình Bạt Thác Vô Nhược lúc này.
Hoàng Phủ Duật, ngươi rốt cuộc thời điểm nào mới chịu trở về?
Ta rất nhớ ngươi.
Ngực đau quá.
Trải qua mấy ngày liền giục ngựa, cuối cùng hơn mười ngày sau, cũng tiếp cận biên giới Da Luật Quốc, lúc này mới hạ trại.
Sau khi sai khiến Quỷ ảnh tới địch quốc trước thăm dò quân tình, hắn cùng Giang Tướng quân ở lại trong doanh trướng thương thảo hướng tiến công.
Trên bàn bày ra bản vẽ sơ bộ, trung niên nam tử một bên chỉ vào bản đồ, vừa nói, “Hoàng Thượng, cổng thành của Da Luật Quốc giống như vi thần dự liệu, ba mặt sườn của cổng thành ta phái một vạn binh tới gần, thêm mấy vạn binh đánh thẳng vào mặt thành, bao vây toàn bộ kinh thành Da Luật Quốc. Chỉ cần nhanh tay lấy được thủ cấp hoàng đế Da Luật Quốc, sẽ không nhất thiết phải công hạ toàn bộ thành trì.” Hắn chỉ vào những kí hiệu trên bản đồ.
Hoàng Phủ Duật vừa nghe vừa gật đầu.
“Cả thái tử cũng phải giải quyết, tránh cho sau này gặp phải những phiền toái không cần thiết.”
Sau một lúc thương thảo, Hoàng Phủ Duật cùng Giang Tướng quân cuối cùng cũng thống nhất ý kiến, hơn nữa Quỷ ảnh được phái đến Da Luật quốc tham thứ quân tình lúc này cũng đã trở về, báo lại rằng Da Luật quốc chưa phát hiện bọn họ hạ trại ở biên cảnh, cổng thành và hoàng cung cảnh giới rời rạc, việc này làm cho quyết tâm công thành của Hoàng Phủ Duật càng thêm kiên định.
Hai người nhất trí quyết định ngày mốt tiến công.
Trước hết cho Giang Tướng quân quay về doanh địa nghỉ tạm, chỉ lưu lại một mình Quỷ ảnh trong doanh trướng.
“Có tin tức Mị ảnh không?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, thuộc hạ đã liên lạc được với Mị ảnh.”
“Khi nào hắn sẽ đuổi tới nơi này?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, Mị ảnh lúc này còn ở Viêm Di quốc, nếu đến chỗ này, theo cước trình của hắn chỉ sợ còn phải đến năm ngày.”
Hoàng Phủ Duật cúi đầu suy nghĩ một chút, “Quên đi, ngươi bảo hắn không cần tới nơi này, đến hoàng cung đi, âm thầm bảo hộ Bạt Thác Vô Nhược.”
“Vâng” Quỷ ảnh chắp tay rời đi, Hoàng Phủ Duật đột nhiên gọi hắn lại.
“Từ từ.”
Hắn dừng lại, lộ ra biểu tình khó hiểu .
“Mị ảnh thất tung một năm này, rốt cuộc đi đâu?” Hắn thoáng nhíu mày, trăm giả thuyết đều không có lời giải.
Mị ảnh là một thuộc hạ trung thành tận tâm, điểm ấy không cần hoài nghi. Nhưng năm trước vào ngày xuân tiết, hắn lại đột nhiên mất đi tin tức, mặc kệ hắn có thổi cái còi thế nào, cũng không thấy Mị ảnh xuất hiện, chuyện này ngay cả huynh đệ như Quỷ ảnh cũng không rõ.
Lặng lẽ biến mất một năm.
Mị ảnh tám tuổi thì đã ở bên cạnh hắn, hiện giờ cũng đã được mười năm.
Trong mười năm, Mị ảnh chú ý an nguy của hắn còn hơn cả ngự binh, khi thích khách tập kích, Mị ảnh đến sớm nhất so với bất kỳ kẻ nào, xuống tay lưu loát nhanh nhẹn.
Mị ảnh là một thuộc hạ trung thành, nếu đã được hắn coi là chủ tử, cho dù hy sinh sinh mệnh cũng phải bảo hộ bằng được.
Điểm ấy, Hoàng Phủ Duật đương nhiên hiểu rõ. Bởi vậy khi Mị ảnh thất tung thất tích, hắn phi thường nghi hoặc cùng lo lắng, sợ Mị ảnh không phải là cố ý rời bỏ hắn, mà là bên ngoài đã gặp chuyện ngoài ý muốn.
Hiện giờ nghe thấy Mị ảnh bình an không việc gì, làm cho Hoàng Phủ Duật nhất thời trong tâm dỡ xuống được một tảng đá lớn.
Không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn là tốt rồi.
Mười năm ở chung, hắn cùng Mị ảnh đã không còn là quan hệ chủ tớ bình thường, hắn cùng Mị ảnh, Quỷ ảnh hai người đã có mối ràng buộc nói không nên lời.
Quỷ ảnh cúi đầu, trốn tránh tầm mắt như đuốc của Hoàng Phủ Duật, “Thuộc hạ không biết.”
“Nga, ra là vậy. Ngươi có thể đi xuống.”
“…… Vâng”