“Ngươi là Bạt Thác Vô Nhược?” Hắn hướng về phía cửa sổ đi thêm vài bước.
“Không cần lại đây.”
Người nọ kinh sợ hô một câu.
Vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc, tâm Hoàng Phủ Duật lúc này mới thoáng trấn an.
Quả nhiên là Bạt Thác Vô Nhược.
Hình như không nghe thấy y mở miệng nói chuyện, hay là y cố ý mắt điếc tai ngơ, Hoàng Phủ Duật lại hướng cửa sổ tới gần vài bước.
“Đừng lại đây.”
Âm thanh vừa yếu đuối vừa sợ hãi trả lời Hoàng Phủ Duật.
“Tại sao?”
“Không cần lại đây…… Không cần lại đây.” Ngữ điệu hư nhuyễn, mang chút khẩn cầu, vẫn mang đầy sợ hãi.
Hắn dừng lại, “Hảo, trẫm không đi nữa, nhưng ngươi lại đây.”
Đã lâu như thế không gặp y, nguyên bản đã nghĩ sẽ gặp ngay y, hiện giờ mất thời gian một ngày mới tìm được người, giờ phút này Hoàng Phủ Duật phi thường, phi thường muốn nhìn thấy khuôn mặt Bạt Thác Vô Nhược.
“…… Không cần.”
Lời nói cự tuyệt yếu ớt từ chỗ tối truyền đến.
“Ngươi nói cái gì?”
“Không cần…… Ta không muốn qua đó.”
“Ngươi không đến, vậy trẫm đi qua đó.” Nói xong, hắn hướng về phía Bạt Thác Vô Nhược.
“Không! Không cần lại đây!” Y hô to.
Nhẫn nại đến cực hạn, tính tình Hoàng Phủ Duật cuối cùng bùng nổ. “Bạt Thác Vô Nhược, ngươi đang làm cái gì?”
Hắn tiến lên, chỉ thấy Bạt Thác Vô Nhược hai tay che lổ tai của mình, miệng không ngừng nói: “Không cần…… Ta không thích nghe…… Không nghe, không nghe……”
Y rốt cuộc đang làm gì vậy?
Nắm lấy hai cổ tay y.
Bạt Thác Vô Nhược trong mắt tràn ngập bất lực, giống một tiểu hài tử bị vứt bỏ khiến người ta thương xót.
“Đừng đuổi ta đi…… ta không có chỗ để đi…… Van xin ngươi đừng đuổi ta đi……”
“Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?” Hoàng Phủ Duật đối với lời nói của y cảm thấy khó hiểu.
“Ta biết…… Ta biết ngươi tìm đến ta là vì muốn đem ta đuổi đi, van xin ngươi…… đừng đuổi ta, ta sẽ ra khỏi Hoa Sinh điện, nhưng ta van cầu ngươi, đừng đuổi ta, ta không muốn, không muốn……”
Từ sau khi đến Viêm Di quốc cho tới bây giờ, y luôn không ngừng cầu xin hắn.
Vì tình yêu của hắn, vì đứa nhỏ, vì…… rất nhiều chuyện, hạ mình, không để ý tự tôn cầu xin hắn.
Y rốt cuộc cầu xin cái gì? Chỉ cần y không dùng ánh mắt rưng rưng nhìn hắn, chỉ cần y không lộ ra bộ dáng ủy khuất đáng thương, y muốn cái gì, hắn đều cho y.
Y nói y muốn hắn yêu?
Hảo, y cần, y muốn, Hoàng Phủ Duật liền cho y.
Hắn chỉ hy vọng, Bạt Thác Vô Nhược có thể vui vẻ, khoái hoạt, hắn chỉ mong muốn điều này.
Cả đời này của y, luôn không ngừng vì người khác suy nghĩ, khi nào thì sống cho mình?
Mười tám tuổi trước kia, bị ốm đau tra tấn, sau khi gặp hắn, thời gian còn lại là vì khẩn cầu hắn yêu mà thống khổ.
Một người nam nhân như vậy, thành thật mà nói, quá mức đáng thương, cũng quá thật đáng buồn.
Đem tình yêu coi quá nặng, lần đầu tiên yêu một người, lại phải trả một cái giá đắc như thế.
Hoàng Phủ Duật không thích y có bộ dáng này, không có tự tôn, chỉ có thể dựa vào người khác mà sống.
Hắn lạnh lùng nhìn y, đột nhiên ngay lúc ấy cảm thấy bất lực, tình cảm như đè ép làm hắn thở không nổi, tình yêu của Bạt Thác Vô Nhược, làm cho hắn chùn bước.
“Không được khóc, trẫm không có ý đuổi ngươi đi.”
“Thật sự?”
“Ngươi có thể hay không kiên cường một chút?”
“Như thế nào mới được xem là kiên cường?”
“Chờ ngươi học được cách gặp chuyện không khóc.”
“Kia nếu ta kiên cường thì sao?”
“Đến lúc đó, trẫm sẽ cho ngươi thứ ngươi muốn.”
Y âm thầm nhấm nuốt trong chốc lát, lại nói: “Ngay cả tình yêu của ngươi cũng được sao?”
“Đúng vậy, ngay cả tình yêu của trẫm.”
Nhìn chăm chú vẻ mặt của hắn, tựa hồ đang tìm kiếm xem lời nói của hắn có thể tin cậy được không, giây lát, Bạt Thác Vô Nhược gật đầu, “Hảo, ta đây đã biết.”
“Như vậy…… Ta không phải là còn có thể tiếp tục ở lại Hoa Sinh điện?”
“Tại sao ngươi lại cho rằng ngươi không thể ở lại nơi đó?” Hắn hỏi lại.
“Bởi vì ── Dung phi không phải mang thai sao?”
“Cho nên?”