Tiêu Lam cùng một bạn nữ khác đi mua nước giúp Mộc Khả Hân, cả hai đang cười nói vui vẻ, bỗng dưng có một nhóm người vây quanh khiến hai người sợ hãi, Tiêu Lam nhìn thấy Lâm Thanh Dao liền chột dạ hoảng loạng.
" Bạn học, bọn tớ muốn nói chuyện riêng với bạn học Tiêu một chút, phiền cậu tránh mặt đi một lúc."
" Đ..được."
" Ôi cậu vừa dễ thương vừa hiểu chuyện thế này."
Bạn nữ được Lục Giản khen ngợi liền đỏ mặt quay người bỏ đi trước, Tiêu Lam cứng đờ người muốn co chân bỏ chạy liền bị Tả Đồng và Dịch Dương chặn lại. Bảy người đều bao quanh Tiêu Lam ở giữa, muốn trốn cũng không trốn được.
" C..các....người muốn gì?"
" Nói chuyện."
" Chúng ta là bạn cùng trường với nhau, với lại ba người bọn tớ cùng lớp với cậu, nên thoải mái chút đi."
Tả Đồng vừa nói vừa chỉ vào Hạ Duật và Lục Giản, nhưng với những ánh mắt như thế này khiến Tiêu Lam rất áp lực, chột dạ hoảng sợ, cả người đều rung bần bật. Vì ở đây không tiện, còn có những bạn khác đi qua lại nên Lục Giản và Tả Đồng hai người hai bên áp chế hai bên cánh tay lôi Tiêu Lam đi mặc kệ cậu ta có vùng vẫy. Nhưng sức của hai thanh niên sao cậu ta có thể đấu lại được chứ, miễn cưỡng để bọn họ xách đi.
Mọi người đưa Tiêu Lam đến một chỗ ít người qua lại, ép cậu ta vào tường rồi vay quanh như vay quanh con mồi. Biết bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, Tiêu Lam rụt cổ không dám thở mạnh, càng nhìn ánh mắt của Lâm Thanh Dao cậu ta càng chột dạ hơn.
" Bạn học Tiêu, cậu có biết tội không nói sự thật sẽ có kết cục thảm như thế nào không?"
" Bạn học Tiêu, cậu chưa biết rõ chân tướng cũng không nhìn thấy tôi đẩy Mộc Khả Hân, tại sao cậu lại khẳng định đó là tôi."
" Bạn học Tiêu, cuộc đời cậu còn dài, tương lai sáng rạn nhưng vì chuyện nói dối mà bị đuổi học danh giá này đúng là uổng phí thanh xuân."
" Bạn học Tiêu, sau khi cậu bị đuổi cả gia đình dòng họ láng giềng sẽ dùng ánh mắt khinh thường nhìn cậu."
" Bạn học Tiêu, nếu cậu không nói sự thật e rằng sau này khi ra ngoài xã hội cậu nghĩ cậu sẽ làm được gì, bằng cấp không có, tính người cũng không, ai sẽ thuê cậu làm. Còn nữa cậu nghĩ Lâm gia sẽ để yên cho cậu ung dung thế sao? Bị đuổi học cũng là phần nhỏ, cậu nên cân nhắc đi!"
" Bạn học Tiêu, đừng vì người không xứng đáng mà bỏ dỡ cả một đời thanh xuân."
" Bạn học Tiêu, tôi biết cậu thông minh sẽ hiểu những gì bọn tôi nói."
Mỗi người thay phiên nhau sử dụng tướng khích chiêu đánh đòn tâm lý, con người của Tiêu Lam không phải là người tốt cũng không phải người có tính tình xấu, có lẽ là tác động của người xung quanh mới sinh ra tính cách sợ hãi nhút nhát thế này.
Quả nhiên dùng chiêu này có tác dụng, từng câu mỗi người nói đều được Tiêu Lam tiếp thu vào đầu óc, cậu ta sợ hãi bật khóc. Mọi người biết cá đã cắn câu nên nhanh chóng tản ra để cho cậu ta có không gian hơn.
" Hức...tôi nói, tất cả là do Mộc Khả Hân lên kế hoạch và nhờ sự giúp đỡ của tôi. Tôi chỉ có cậu ấy là bạn của mình, nên thấy cậu ấy đau khổ vì tình yêu tôi không nỡ nên đã giúp cậu ấy. Tôi không nghĩ mọi chuyện lại thành thế này. Lúc trước tôi có khuyên ngăn vì chuyện đó liên quan đến tính mạng, nhưng cậu đều không nghe còn hăm doạ tôi sẽ không kết bạn với tôi nữa, huhu! Tôi thật sự không cố ý hãm hại cậu đâu Dao Dao. Tôi xin lỗi."
Tô Thi Thi đã ghi âm lại những lời mà Tiêu Lam nói, khi nhận được lời mong muốn mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, bởi vì đúng những gì bọn họ suy đoán. Là một kế hoạch được sắp đặt.
Thấy Tiêu Lam không ngừng nói xin lỗi nên Lâm Thanh Dao cũng quyết định bỏ qua, dù gì cũng là bạn học trong trường, cô cũng không hủy hoại tương lai người khác được.
Buổi trưa này nhà trường sẽ tổ chức họp hai bên nhà Lâm - Mộc để giải quyết vấn đề của bọn trẻ. Lâm Thanh Dao cũng được gọi vào phòng để họp. Cô vừa vào đã nhận ngay ánh mắt sắc lạnh của ba mẹ Mộc, ba Lâm còn chưa tới nên cuộc họp chưa bắt đầu. Vì còn trong giờ học nên mấy người khác không đến bên cạnh cô được, cô hơi sợ hãi không dám nhìn thẳng về phía đối diện. Trước khi vào trận, Tô Thi Thi đã đem đoạn ghi âm cho cô giữ.
" Nhìn mặt mũi xinh đẹp thế kia, tính cách sao lại tàn độc đến thế?"
" Bởi người ta nói đừng nhìn bề ngoài mà bắt hình dong."
" Rốt cuộc Hân Hân nhà bác có lỗi gì mà con lại ra tay như thế?"
" Phụ huynh hãy bình tĩnh lại, đợi phụ huynh Dao Dao đến rồi chúng ta sẽ nói chuyện. Hai người không nên công kích một đứa trẻ như thế khi không có bằng chứng xác thực là em ấy làm? Lời nói của hai người sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển tư duy của bọn trẻ."
" Không phải các bạn học sinh khác đều thấy sao? còn chứng cứ gì chứ?"
" Hiệu trưởng Kỷ mong ông sẽ phân xét bình đẳng không thiên vị bên nào cả."
" Chuyện này hai người cứ yên tâm, còn chuyện bằng chứng hai người đưa ra được rồi hãy nói, người chưa đến đông đủ mong người giữ im lặng còn không tôi sẽ không thể tiếp tục giữ hai người trong phòng."
" Ông..."
Mẹ Mộc còn muốn lên tiếng phản bác liền bị ba Mộc ngăn cản, bà tức giận liếc cô như muốn nuốt tươi sống cô vậy. Mộc Khả Hân ngồi trên xe lăng ung dung nhìn Lâm Thanh Dao, thấy cô bị ép mà không dám ngẩng đầu lên, trong lòng vô cùng đắc ý. Nhìn xem cuối cùng cô ta cũng dẫm đạp được cô rồi!