Bên phía rừng cây không có lắp ánh sáng, ánh đèn ở con đường gần đó thì cũng ở sau bóng cây hàng đầu tiên.
Nhưng nếu không muốn camera soi được thì phải đi sâu vào bên trong một chút.
Cố Từ giữ yên lặng kéo người vào trong rừng cây.
Mắt thấy ánh sáng tối dần đi, tiếng người cũng xa hơn, Tần Niệm bỗng nhiên cảnh giác, bước chân dừng lại, ý muốn túm anh trở về: "Này? Làm gì thế? Đi vào trong này có chút hãi nha..."
Cố Từ nghe vậy, ngẩn người, cũng không có tiếp tục đi vào trong nữa.
Quay người lại, đem cô kéo tới phía sau gốc cây, tránh đi camera theo dõi, cúi đầu ẩn nhẫn nhìn cô một lúc lâu.
Trầm trọng, một tay bóp bóp mặt cô, nói ra lời thỉnh cầu: "Có thể cho anh bóp chút được không?"
"..."
Nghe cái lời này đi, sao trông giống mấy tên biến thái thế?
Lòng bàn tay Cố Từ nhẹ nhàng xoa nắn hai bên gương mặt của cô, xúc cảm tinh tế quen thuộc trở về, làm cho nội tâm anh cũng hóa thành vũng nước, tình thương của cha cũng bùng nổ.
Hai tay nâng mặt cô lên: "Chỉ một chút thôi."
"..."
Cũng khó nói, cái đam mê quỷ quái này của Cố Từ đã có từ rất lâu rồi, cứ thích thân mật mà xoa xoa mặt cô, còn có lỗ tai, đôi khi còn thích bóp cả tay.
Càng quỷ quái hơn chính là, bình thường anh cũng không thích tiếp xúc tứ chi với người khác, thậm chí còn có chút bài xích. Chỉ có đối với một mình cô là tốt hơn một chút, nhưng cũng không hẳn là dính người, hơn phân nửa chỉ là nhất thời hứng thú có thể đột nghiêm nghiêm túc sờ sờ cô vài cái, chính cô cũng không biết anh đang nghĩ cái gì nữa.
Sắc mặt Tần Niệm bất lực, móc ra tờ giấy ướt đưa cho anh, nhỏ giọng nói: "Anh nhẹ chút."
Cố Từ được cho phép, vui vui vẻ vẻ nhận lấy khăn ướt cẩn thận lau tay, giống như là nghi thức thành kính khi chuẩn bị thưởng thức mỹ vị vậy.
Tần Niệm mặt không biểu cảm đứng đó, hai mắt đăm đằm nhìn anh, dự định bị động thừa nhận lễ rửa tội đầy bão tố.
Chờ anh cười tươi ghé sát vào, vừa duỗi tay chính là xoa nắn một trận.
Da thịt chạm nhau, Tần Niệm bỗng nhiên phát hiện tay anh thật lớn, một bàn tay là có thể hoàn chỉnh che phủ cả mặt cô lại. Móng tay được cắt sạch sẽ gọn gàng, xương ngón tay thon dài rất đẹp.
Anh tựa hồ cũng phát hiện ra điểm này, cảm khái: "Mặt em thật nhỏ."
Tần Niệm khiêm tốn mím môi: "Em cũng cảm thấy thế."
Cố Từ: "Ha ha ha phải không?"
Anh đụng vào cũng không vội vàng, lòng bàn tay mang theo độ ấm vừa phải.
Nếu một hai phải hình dung thì chính là có cảm giác bị coi như mèo mà vuốt ve, tất cả ý niệm trong đầu đều biến mất, chỉ có thể thả lỏng hưởng thụ loại cảm giác thân mật này, rất thích thú.
Mấy năm chia xa này, cô với Cố Từ tuy rằng không gặp lại, nhưng lại chưa từng cắt đứt liên hệ.
Những chuyện xảy ra bên cô, cô đều sẽ kể hết cho anh nghe, giống như đối xử với anh trai đi xa nhà, ngẫu nhiên phát tiết oán giận, nhiều hơn chính là nói những chuyện vui vẻ.
Anh cũng nguyện ý kiên nhẫn lắng nghe, cũng nhớ rất kỹ.
Cô có mấy đứa bạn thân, gia đình hoàn cảnh tính cách thế nào, chỉ cần cô nói qua, anh đều nhớ rất rõ.
Có lần Tần Niệm không cẩn thận thêm anh vào nhóm lớp của mình, cách hai ngày liền thấy, người này cùng các bạn học của cô nói chuyện đến khí thế ngất trời, thậm chí còn cùng nhau thảo luận thống nhất trang phục thiết kế của lớp.
Chờ Tần Niệm vội vàng xóa anh ra khỏi nhóm thì còn có bạn học hỏi cô, nói vị bạn học đóng góp ý kiến kia là bạn nào, sao tự dưng lại rời khỏi nhóm lớp?
Tần Niệm: "..." Tớ nói anh ấy không có học lớp chúng ta, cậu tin không?
Cho nên rất thần kì là, lúc gặp mặt, vốn tưởng rằng hai người sẽ có cảm giác xa lạ thế nhưng điều đó lại không hề tồn tại.
Thật giống như anh vẫn luôn ở bên cạnh cô vậy.
Hiện tại là thật sự ở cạnh.
Sau khi gặp lại, nhân tâm vui mừng cùng thân mật phủ lên, đụng chạm lẫn nhau liền có chút ủy khuất, nhưng cũng vô cùng thoải mái.
Tần Niệm nhắm mắt, có chút buồn ngủ...
Bên tai, Cố Từ nhẹ nhàng ồ lên một tiếng.
"Em trang điểm à? Cái này gọi là cái gì, đeo lens?"
Tần Niệm mơ màng nói không có nha.
"Anh nhìn đi ~" Con mắt hơi híp lại của cô vội vàng mở lớn chỉ cho anh xem.
Lúc cô giải thích, có lẽ là vì muốn chứng minh cho nên mặt hơi hướng về phía trước.
Mà lúc này anh đang nghiêng người xuống, khoảng cách giữa hai người chợt kéo gần, gần đến mức anh chỉ cần cúi đầu là có thể thấy rõ lông tơ thật nhỏ trên mặt cô cùng với bộ dáng ngoan ngoãn ngốc nghếch kia.
Cố Từ cố hết sức mới nhịn được cười, đang muốn nói cô ngốc.
Gió thổi ngang qua.
Trong một khắc, anh bỗng ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người cô.
Có chút ngọt, có chút mềm, hương vị ê răng nói không nên lời.
Trong lúc hoảng hốt, tư duy thoáng chốc đình trệ.
Cô hồn nhiên chưa phát hiện ra.
Sau khi chứng minh xong, cô lùi đầu về, thỏa mãn nói: "Phải không, em không có đeo cái gì đâu, bị bắt được là trừ điểm của lớp đó!"
Cố Từ nhìn cô, lắc đầu bật cười, "Sao em vẫn ngoan như vậy chứ."
Tần Niệm híp mắt: "Em sẽ coi như là anh đang khen em!"
Ý cười kia dừng ở trong đáy lòng anh, giống như một viên đường rơi vào trong ly cafe ấm áp, tách một cái hoàn toàn nhấn chìm, chớp mắt đã biến mất, lưu lại ngọt ngào triền miên.
***
Tần Niệm không ở ký túc xá, lý do là không quá thích ứng được với nhà tắm KTX "thẳng thắn thành khẩn gặp nhau*" của phương Bắc, cái khảo nghiệm tâm lý này, cô sống chết không thể vượt qua được.
*Ý là tắm chung với nhau đấy
Vốn nghĩ tới lúc đó mình ra ngoài thuê phòng tắm là được, nhưng ba mẹ cảm thấy một cô gái như cô cứ chạy ra khách sạn thì chỉ sợ là sẽ không an toàn, vì thế liền tìm một căn chung cư gần trường cho cô, lại mời bảo mẫu tới đó mỗi cuối tuần để làm cơm, quét tước vệ sinh.
Cố Từ đưa Tần Niệm đến cửa chung cư, chỉ tò mò nhìn vào trong vài cái, cũng không có đi vào.
"Nhà em không có ai à?"
Tần Niệm để cặp sách vào trong nhà, "Dạ, dì bảo mẫu cuối tuần mới tới đây."
"Vậy em ở một mình không sợ sao?" Anh đột nhiên nghiêm túc.
"Có chút." Tần Niệm xấu hổ gãi gãi mặt: "Nhưng em cũng không thể theo ba mẹ cả đời được."
Hơn nữa... dường như ba mẹ cũng chưa từng hỏi cô, một mình cô sống ở thủ đô có sợ hay là không.
Đại khái là cảm thấy từ nhỏ cô đã tự lập hiếu thắng, cũng sẽ không có nhiều rắc rối như vậy đi.
Cố Từ trầm mặc một lát, nhìn xung quanh trái phải: "Mấy hộ cạnh nhà em đều có người sao?"
"Em mới chuyển tới đây, không rõ lắm..."
"Ừm, vậy anh đi hỏi một chút."
Tần Niệm đi rót nước cho anh, "Anh hỏi cái gì thế?"
"Một cô gái như em sống một mình không an toàn." Anh nói, "Anh sẽ nhanh chóng dọn qua đây, ở cùng với em."
Nhẹ nhàng bâng quơ, phảng phất là nên như thế.
Mũi Tần Niệm chua xót.
Kỳ thật cô căn bản không tính là hiếu thắng, ít nhất thì không giống với cái loại hiếu thắng cái gì cũng muốn nỗ lực phấn đấu như ba mẹ.
Cô thích đem mỗi một chuyện hoàn thành tốt nhất trong khả năng cho phép, mà cả quá trình đều không cần sự giúp đỡ của người khác.
Cô thích sự ấm áp của người khác, hoặc là sự quan tâm đó hơn là khát vọng "chiến thắng", cho nên từ lúc bắt đầu, Tần Niệm đã không muốn tới thủ đô. Cô là bị bắt tới đây, lại bị ép phải tiếp nhận thành phố xa lạ này khiến cô thấp thỏm cùng bất lực, ở trong một thế giới lớn, đưa mắt nhìn chẳng thấy ai quen.
Này đại khái chính là lý do mà ngày đầu tiên tới, cô đã gấp không chờ nổi phải đi tìm Cố Từ.
Cô sợ nha.
Mà anh dễ dàng đã nhận ra sự bất an của cô, không cần lắm lời, liền chủ động che chở cô.
Thật may mắn.
Bởi vì có anh ở đây.
Tần Niệm đi qua nắm lấy ống tay áo anh, thấp đầu, cảm động nói: "Cố Từ, anh quá tốt rồi ~"
Cố Từ cười sờ sờ vành tai cô, thở dài nói: "Nuôi con gái mà, cũng phải nhọc lòng chút."
"..."
Anh làm em cảm động nhiều thêm một giây thôi cũng không được sao?
***
Tiết tự đọc sáng sớm bắt đầu lúc 7 giờ.
Tần Niệm cơ hồ là sát giờ mới tới, bởi vì gần đây cô nhận được rất nhiều sự chú ý của mọi người.
Cái tình huống này có thể dự kiến trước, rốt cuộc thì bài viết trên Tieba hôm đó đã bạo đỏ cả ngày hôm ấy, cô sớm đã chuẩn bị tốt tâm lý. Rũ mắt trực tiếp đi về chỗ ngồi của mình, nghĩ thầm bọn họ đều là cải trắng, bọn họ đều là cải trắng.
Ngồi xuống, mở cặp sách ra, mặt không đổi sắc lật sách bắt đầu tự đọc sáng sớm, liền mạch lưu loát.
Năm phút sau, Hách Phạn vò đầu bứt tai, thật sự là nhịn không nổi.
Co đầu rụt cổ liếc mắt nhìn học ủy đang gào thét bài "Thục Đạo Nan", ngữ khí mười phần, lấy đầu ngón tay chọc chọc Tần Niệm, nhỏ giọng: "Này, tối hôm qua là sao thế? Tớ đều thấy được... cậu với Cố Từ, thật sự là thanh mai trúc mã sao..."
Tối qua, cô ấy sợ tâm tình Tần Niệm chịu ảnh hưởng cho nên liền xung phong nhận việc nói tan học sẽ mời cô đi uống trà sữa.
Hai người tạm biệt ở tiệm trà sữa, Hách Phạn tới trạm xe bus chờ xe, lên xe liền chọn chỗ ngay sát cửa sổ ngồi.
Ma xui quỷ khiến quay đầu lại, liền nhìn thấy Cố Từ chạy về phía Tần Niệm, trên mặt mang ý cười, chủ động duỗi tay giữ chặt ba lô của cô.
Hở? Hách Phạn duỗi dài cổ.
Hai người bọn họ thật sự quen biết?
Ngay, lúc, này.
Xe lăn bánh.
Hách Phạn: Mẹ kiếp!! Tất cả đều là một mosaic thô tục*!
*Ý ở đây là cô nàng đang nói toàn những câu thô tục
Cô liều mạng dán sát vào cửa kính để nhìn, cũng không thể nhìn đến diễn biến tiếp theo, tức giận đến mức đấm ngực dậm chân.
Bát quái mới vừa hừng hực bốc cháy cứ như vậy đã bị nghẹn ở trong lòng, nghẹn cả một đêm, thiếu chút nữa là nghẹn chết một thiếu nữ đang sống sờ sờ.
Vốn còn có thể lên Tieba ăn dưa, kết quả cô nàng vừa về tới nhà liền mở điện thoại lên, nhưng bài viết kia đã biến mất rồi.
Không chỉ cái bài viết có ý tứ bôi đen Tần Niệm mà tất cả bài viết liên quan tới cô đều bị xóa, một chút dấu vết cũng không để lại.
Dựa theo cô ấy tự bổ não, thường thì như trong kịch bản, Cố Từ sẽ công khai làm sáng tỏ, nói Tần Niệm là thanh mai trúc mã của anh, mọi người liền hiểu rõ mọi việc, a, thì ra người ta vốn dĩ chính là bạn bè, sau đó vấn đề sẽ được giải quyết hoàn mỹ.
Kết quả đối sách của anh còn tuyệt vời hơn, trực tiếp không cho người ta nhắc tới Tần Niệm nữa.
Một chữ cũng không cho.
Cái gì mà xoay ngược lại cắn người chứ, cái gì mà yêu thương không dứt chỉ chọn hoa khôi, bổn thiếu gia đều không cần, câm miệng là xong hết thôi.