"Tối qua, cảm ơn cậu đã hát cho tớ nghe."
Qua ngày hôm qua, Tần Niệm cũng không dùng từ như trước nữa, nghe đã thân mật hơn, có thể mở lòng thể hiện cảm xúc bí mật của mình: "Rất êm tai, nhưng mà lúc đó tớ quá buồn ngủ nên đã ngủ mất."
Cố Từ ngồi thẳng người, cuống quýt chỉ vào cô: "Cậu, cậu đừng có nói chuyện này ra bên ngoài đó."
"Sao thế?"
Cảm xúc hóa tứ chi của cậu lây nhiễm tới cho Tần Niệm, những để ý dưới đáy lòng cũng tự giác bị dời đi.
Cô cũng theo đó mà đè thấp tiếng nói, học theo ngữ khí của cậu, "Vừa lúc thứ sáu phải biểu diễn một tiết mục, lớp chúng ta còn thiếu một tiết mục hát đó, cậu đi đi, bảo đảm sẽ trở thành hoa thơm cỏ lạ, khiếp sợ bốn phương, tất cả sẽ rất vui vẻ!"
Bên tai cậu phiếm hồng, tiếp thu lời khen ngợi không đàng hoàng muộn màng của cô, cười: "Đừng đi, tớ không thích như vậy."
Tần Niệm ghé mắt, không thích như vậy? Như cái gì? Hát cho người khác nghe sao?
Ngày hôm qua là trường hợp đặc biệt, sau đó liền không thể nghe được nữa sao?
Tần Niệm có chút tiếc nuối, nhưng vẫn tôn trọng sở thích của cậu: "Vậy được rồi, nghe cậu, tớ sẽ không nói."
"Trưa nay cậu có về nhà ăm cơm không?" Đề tài lại lần nữa quay lại vấn đề này.
Cố Từ nhìn qua đây, đôi mắt trong suốt, giống như có thể nhìn thấu nội tâm của cô.
Tần Niệm rất do dự, tính cách cô ngoan ngoãn, bất giác đã làm ra một chuyện khiến ba mẹ lo lắng. Đêm ngày hôm qua, cảm xúc của cô rất tệ, là lần đầu tiên cô thể hiện ra mình không muốn rời xa ba mẹ, nhưng thứ nhận lại được lại là lời nói dối cùng sự trách cứ. Cho nên cô vừa thương tâm, phẫn nộ lại sợ hãi, nghĩ ba mẹ có lẽ thật sự sẽ không để ý tới cô nữa.
"Tớ không biết."
Cố Từ là một đứa trẻ hư. Cậu muốn nói cho Tần Niệm biết, trẻ con biết khóc, biết gây chuyện thì mới có kẹo ăn, những đứa nhỏ luôn nhẫn nhịn thì sẽ chỉ càng khiến ba mẹ tập mãi thành quen, cảm thấy nó đã đủ độc lập, dần dần sẽ không chú ý nữa.
Tính cách con người đều thế, bất luận là quan hệ gì đi chăng nữa.
Ngày hôm qua lúc cậu trò chuyện với Tần Niệm, cô không hề gọi điện thúc giục mẹ mình thêm lần nào, chỉ có kiên nhẫn chờ, chờ hơn nửa giờ, lại thêm một giờ nữa.
Chờ đến khi ngủ mất, mẹ cô cũng không về nhà.
Tính cách cô nhân nhượng và ẩn nhẫn chiếm đa số, rất dễ nhận thiệt thòi.
"Nếu mẹ cậu nói dối cậu, thì cậu sẽ làm thế nào?"
Tần Niệm cần một chút dũng khí để có thể duy trì sự phản nghịch ít ỏi trong tâm mình, lớn mật phát tiết bất mãn của bản thân.
Cố Từ sửng sốt một chút.
"Tớ không còn mẹ nữa." Cho nên, không có nếu.
Nghe câu trả lời bình thản như vậy, Tần Niệm kinh ngạc mở to mắt.
Sau ba giây ngây người, cô hậu tri hậu giác giật mình phát hiện biểu tình của mình quá lố, cho nên xấu hổ sờ sờ cái mũi.
Khó trách, lúc Cố Yến kể về quá khứ của Cố Từ, cô cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Thì ra là bởi vì, anh ấy chưa từng đề cập tới mẹ của bọn họ.
"Thực xin lỗi..." Tần Niệm cẩn thận liếc cậu. Là cô không biết gì hết, nói sai rồi.
"Không sao." Cố Từ mím môi, "Lúc tớ bốn tuổi, bà ấy chết vì bệnh, kỳ thật..." Cậu dừng một chút, "Tớ cũng không nhớ rõ bà ấy như thế nào nữa."
Cậu nhất định không biết, thời điểm nói ra những lời này, biểu tình trên mặt cậu như thế nào.
Vẻ quật cường, ngây ngô che lấp đi tất cả cảm xúc, nhưng khiến người khác nhìn một cái liền hiểu.
Bốn tuổi.
Là thời điểm Cố Yến nói cậu bắt đầu bất đồng với người trong nhà.
Thì ra là như vậy.
Tần Niệm bỗng nhiên có xúc động muốn ôm cậu.
Cố Từ không nói thêm gì nữa, Tần Niệm cũng không biết nên an ủi thế nào.
Nhìn cậu trong chốc lát, bỗng nhiên đứng lên, vỗ vỗ vạt áo: "Trưa nay tớ mời cậu ăn bánh bao nhé."
Cô cực lực đề cử: "Bánh bao nhỏ trước cổng trường đặc biệt ngon, coi như cảm ơn vì ngày hôm qua cậu đã tiếp chuyện với tớ."
Cô đây là quyết định không về nhà?
Cố Từ sâu sắc có cảm giác ngoài ý muốn mà nhướng mày, còn chưa kịp nói gì, Tần Niệm đã lúng ta lúng túng bổ sung: "Ăn rồi về."
Cố Từ trợn trắng mắt, nhẹ nhàng cười nhạt.
"Tần Niệm, sao cậu có thể ngoan như vậy?"
Tần Niệm từ trong giọng nói của cậu phát giác ra được câu này đại khái là không phải đang khen cô, ngập ngừng hai tiếng cũng không biết phải cãi lại thế nào.
Có lẽ là một câu mẹ cậu không còn nữa đã lôi cô ra khỏi bế tắc. So với việc hoàn toàn biến mất thì những mâu thuẫn bất đắc dĩ trong cuộc sống hằng ngày có vẻ cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Ít nhất thì, cô còn có thể tức giận với mẹ.
Cuối cùng liền đỏ mặt kéo tay Cố Từ, thúc giục cậu đứng dậy: "Chúng ta đi ăn sớm chút đi, không thì tý nữa tan học sẽ đông lắm."
***
Nói là đi sớm, kỳ thật cũng chỉ sớm hơn 5 phút so với giờ tan học bình thường, vì lúc này mới được chấp nhận cho ra khỏi trường.
Giá cả ở trấn nhỏ khá rẻ, lúc ấy sạp bán đồ ăn vặt đều là mấy đồ dao động từ hai đến năm đồng tiền.
Tần Niệm rút ra "số tiền lớn" mười đồng, dũng cảm mua hai cái bánh bao thịt và một chén cháo đậu xanh.
Điều kiện trong nhà cô không tốt, cơ hồ là không thể thường xuyên ăn mấy thứ đồ ăn ngoài hàng quán như thế này, tiền tiêu vặt của cô đều dùng để mua vở và bút vẽ, ngay cả que cay mà các bạn học khác hay ăn cô cũng không có ăn qua được mấy lần.
Càng hiếm được ăn, cô càng cảm thấy ngon. Tần Niệm ăn thực sự ngon miệng, cười tủm tỉm, chấm nước sốt, ăn hai ba miếng là xong một cái bánh bao, tựa hồ tạm thời cũng quên đi những phiền não đó.
Nhưng rất nhanh, cô liền cười không nổi.
Bảo vệ nhà Cố Từ thấy cậu chậm chạp không về, vừa lúc tìm được chỗ này.
Cô ăn no uống đủ, một lát sau lại ngã vào trong khốn cảnh, ngơ ngác nhìn Cố Từ, có chút hoảng.
Cô về muộn, mẹ sẽ đi tìm cô sao? Sẽ sợ cô xảy ra chuyện gì mà khẩn trương không thôi chứ?
Thấy cô thế mà lại ăn cơm ở ngoài xong mới về, "phản nghịch" như thế, sẽ mắng cô sao?
Cố Từ nói qua tình huống với bảo vệ, bảo ông ta đi trước.
Sau đó, Tần Niệm hiển nhiên không có hứng thú ăn nữa.
Lúc này Cố Từ cũng không nhịn được nữa, chọc cái má nhét đầy bánh bao của cô, cũng không muốn xúi giục cô làm chuyện xấu. Đừng có chuyện xấu không thành lại đem bản thân hù chết trước: "Ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì chúng ta về sớm thôi."
Bậc thang đã được bắc sẵn, Tần Niệm theo đó mà leo xuống.
Cô mang cái bụng no căng về nhà, tức giận lúc trước đã không còn, ngược lại là sợ mẹ sẽ tức giận đánh cô, cho nên bước chân càng nhanh hơn.
Cố Từ tức giận: "Mới vừa ăn xong, chậm một chút, cẩn thận không đau dạ dày đó."
Tần Niệm nghe thế liền chạy chậm lại, nhưng trong lòng sốt ruột, như thế nào cũng không tốt.
Cố Từ chậc một tiếng: "Ngốc thật."
Xem ra cô là đứa trẻ không thể giận dai nổi, giận dỗi phản nghịch một bữa cơm là hết tức giận luôn rồi.
Tần Niệm lạch bạch chạy lên lầu, Cố Từ cũng đi theo.
Cậu vốn là thấy bộ dáng lo lắng hãi hùng của Tần Niệm, sợ mẹ cô thật sự sẽ trả đũa, nhân lúc cô về muộn mà mắng cô. Thật vất vả Tần Niệm mới không tức giận nữa, trái lại bị mắng sẽ không còn đáng giá. Chi bằng có người ngoài như cậu ở đây, có thể giảm bớt những mâu thuẫn đó.
Nhưng không đoán được rằng, cửa mở ra, trong nhà thế nhưng lại chẳng có ai.
Trên bàn đặt hộp KFC được đóng gói, đồ bên trong đã nguội lạnh.
Bên cạnh có đặt một tờ giấy: "Mẹ mua cho con cánh gà rán mà con thích ăn nhất nè, Niệm Niệm ngoan nha, ăn xong thì tới trường học ~ Mẹ yêu con."
Chính giữa phòng khách trống rỗng đặt một cái bàn gỗ nhỏ, góc cạnh bốn phía sắc bén.
Rõ ràng là mùa hè mà trong phòng lại vô cùng lạnh lẽo.
Không có đồ ăn nóng hổi, không có tiếng người.
Chỉ có lạnh lẽo, và thứ đồ ăn nhanh mà cô muốn ăn nhất.