Ngày hôm sau, Cố Từ nhìn thấy Tần Niệm ở trường, cô vẫn như cũ cười đến ngọt ngào, cách rất xa vẫn chào hỏi với cậu.
Bộ dáng của cô vô cùng rộng rãi, Cố Từ nhớ tới bóng dáng rời đi đêm qua của cô, lại không có cách nào tin được thật sự trong lòng cô không có khúc mắc.
Thứ sáu tuần trước, lớp vừa vặn điều chỉnh chỗ ngồi, hai người ngồi khá xa nhau, nếu như không phải cố tình đi tới thì căn bản không có cơ hội nói chuyện.
Tần Niệm hết thảy vẫn như cũ tan học cùng nhóm chị em nhỏ của mình về nhà, trên đường đi qua vườn rau nhà mình trồng còn thuận tay hái một rổ, tính buổi tối về nhà nấu cơm sẽ dùng tới.
Bà nội từ cuối tuần đã về quê, muốn ở quê chơi mấy ngày. Mẹ cô nấu ăn tương đối không câu nệ tiểu tiết, gia vị cho vào thực sự không vừa miệng, cũng sẽ không chuẩn bị riêng. Tần Niệm thích mùi thơm của hành, cho nên là đành phải tự mình làm.
Cô vô cùng cao hứng chạy lên lầu, không lường trước được có người đang ngồi trước cửa thang lầu nhà cô, hai tay nâng má, ngẩng cổ ngóng trông cô trở về.
Hàng hiên tiểu khu An Trí không sạch sẽ như ở biệt thự, thậm chí còn có gạch men sứ bị nứt ra, lộ ra nền xi măng màu xám.
Cố Từ lót cặp sách trên mặt đất, vì không muốn làm bẩn quần áo, dáng ngồi cũng rất câu nệ, ngồi thẳng ngay ngắn, chân ưu nhã bắt chéo, chán đến chế mà lắc qua lắc lại.
Thấy cô, ánh mắt cậu sáng lên, vội vàng đánh đòn phủ đầu: "Tần Niệm, tớ có thể ăn một bữa cơm ở nhà cậu không? Tối nay nhà tớ không có ai nấu cơm."
Tần Niệm: "..."
Cậu nghĩ tớ tin sao?
Không quan tâm cô có tin hay không, Cố Từ hạ quyết tâm phải tìm cơ hội nói rõ ràng với cô. Chuyện như "hiểu lầm" này tuyệt đối không thể kéo dài, càng kéo dài sẽ càng bế tắc.
Cậu nói tới mức này rồi, Tần Niệm cũng không có cách nào từ chối, cầm theo túi hành lá, dùng chìa khóa mở cửa: "Ừ, vào đi."
Vừa đẩy cửa vào, cả hai người đều choáng váng.
Trong nhà một mảnh đen như mực, không có ánh đèn, vô cùng lạnh lẽo, nhìn qua còn không có bóng người nào.
Tần Niệm mang dép lê nhón chân bật đèn phòng khách lên, ở trên bàn nhỏ cạnh sofa nhìn thấy một tờ giấy mà mẹ mình để lại.
"Công ty có việc gấp, đêm nay ba mẹ sẽ không về, bảo bối tự mình ở nhà nấu ăn nhé, phải nhớ đi ngủ sớm một chút, ngoan."
Tần Niệm: "..."
Chợt nhìn thấy tờ giấy này, cô theo bản năng nhìn lướt qua căn phòng tối om, trong lòng thoáng lên vài phần sợ hãi hoảng loạn.
Cô chưa bao giờ một mình ở nhà vào buổi tối.
May mà Cố Từ nhìn thoáng qua, kịp thời đánh gãy cảm xúc đang phát tán loạn lên của cô, kinh ngạc: "Nhà cậu cũng không có ai nấu cơm sao? Vậy tối nay chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Tần Niệm nhịn xuống nỗi sợ hãi, ấn cậu lên sofa: "Không để cậu đói đâu. Tớ biết nấu mì, nhưng cậu muốn ăn đồ tớ nấu hay là gọi về?"
Ăn mì ăn liền sao?
Cố Từ ngửa đầu, nương theo ánh đèn đánh giá thân thể nhỏ nhắn gầy yếu của cô, đứa nhỏ ở cái tuổi này đều có chút béo phì, ngũ quan không tính là đẹp, nhiều nhất chỉ có vẻ đáng yêu, cũng may mà khí chất cô tươi mát tự nhiên, đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp như tô điểm thêm linh hồn cho gương mặt kia.
Cố Từ chưa từng nhìn kĩ cô bạn nào như vậy, chỉ là liếc mắt một cái liền cảm thấy cô quá gầy, một chút thịt cũng chỉ có ở trên mặt, lực ấn bả vai của cậu cũng không lớn, đột nhiên khiến cậu nhận ra rằng cô bạn nhỏ này của mình có hơi suy dinh dưỡng.
Nghĩ thầm, sớm biết thế, cậu sẽ không bảo nhóm bảo mẫu và đầu bếp ở nhà nghỉ rồi.
Hôm nay ông bà nội của cậu đều không có nhà, Cố Yến cũng về thủ đô để học, đã diễn thì phải diễn tới cùng là nguyên tắc của cậu, cho nên đúng là lúc này nhà cậu không có ai thật.
Học sinh tiểu học ăn tối mà ăn thức ăn nhanh thì sẽ không có dinh dưỡng, Cố Từ cảm thấy thật sự không ổn, cô bạn nhỏ thiếu dinh dưỡng này sao có thể cao lớn được?
Cậu vén tay áo, xung phong nhận việc: "Tự làm đi, đơn giản thôi. Nhà cậu có trứng không? Tớ chiên trứng cho cậu."
Tần Niệm sửng sốt, không nghĩ tới cậu còn biết làm.
Cô sợ lửa, cũng không khống chế được để bị trứng cháy, tự mình ăn thì không sao, nhưng để cậu ăn thì có vẻ không được: "Có có, tớ lấy cho cậu."
Tần Niệm đưa cho Cố Từ một cái ghế, lại lấy tạp dề bà nội hay dùng đeo lên cổ cho cậu, miễn làm bẩn đồng phục của cậu.
Cuối cùng liền chạy ra xa một chút, đứng ở phía sau lưng gắt gao nhìn chằm chằm Cố Từ.
Nhìn cậu đứng ở trên ghế nhựa nhỏ, mặc cái tạp dề siêu lớn của bà nội, có vẻ mới lạ bật bếp, đảo dầu, đánh trứng, lật mặt, vung nồi. Động tác đúng là có hơi trúc trắc, nhưng đâu vào đấy, chỉnh thể thì vẫn có thể khống chế được.
Ngày hôm qua cô suy nghĩ buồn bã cả đêm, thật vất vả mới có thể làm cho mình cố gắng lạnh nhạt với cậu một chút, bớt cho tiểu thiếu gia lợi dụng mình, nhưng tất cả mọi thứ vào lúc này lại sụp đổ.
Trong lòng nghĩ, chẳng lẽ Cố Từ thật sự là kẻ hai mặt?
Vì cái gì mà người cô nhìn thấy và người Cố Từ miêu tả lại kém xa nhau tới vậy?
Hai phút sau.
Tần Niệm nhìn thấy hai miếng chứng gà chiên xinh đẹp đặt ở trong bát, quả thực kinh ngạc: "Cậu thật sự biết làm?"
Cố Từ nhảy xuống từ ghế nhựa, tạp dề quá dài tức khắc bị kéo lê dưới mặt đất, trên mặt cậu không biểu hiện gì nhiều, nhưng đuôi lông mày lẫn khóe miệng đều thoáng dương lên một độ cung kiêu ngạo: "Đã nhìn bảo mẫu làm vài lần."
Thành quả đã làm ra, Tần Niệm không hề bủn xỉn thật lòng khen ngợi cậu, "Nhìn vài lần cũng có thể học được sao? Cậu quá thông minh rồi, đúng thật là thiên tài mà!"
Trên mặt trứng lại rải thêm hành lá cắt nhỏ, một bữa cơm này tựa hồ cũng không có keo kiệt như vậy.
Tần Niệm lắc chân ăn trứng chiên, tạm thời quên đi sự hoảng loạn khi bị ba mẹ bỏ ở nhà một mình.
Ăn cơm xong, hai người hài hòa rửa bát của mình.
Cố Từ nói muốn làm bài tập ở nhà cô, Tần Niệm ngẫm lại một mình ở nhà, ước gì cậu có thể ở lâu một chút, cho nên liền hảo tâm nhường cho cậu bàn học chính của mình, còn bản thân thì ngồi ở cái bàn gấp nhỏ học.
Tần Niệm làm bài tập thì sẽ rất chuyên tâm, đầu cúi thấp, không để ý chuyện bên ngoài.
Nhưng mà hôm nay viết viết, đối diện cứ vang lên thanh âm "răng rắc răng rắc" đứt quãng không yên, tiếng vang không lớn, nhưng lại quá mức chấn động.
Tần Niệm kinh ngạc ngẩng đầu, Cố Từ đang thảnh thơi dựa ở trên ghế sofa ăn táo, ánh mắt tụ ở một chỗ, trên tay vịn sofa bày rất nhiều sách, mở ra, chữ trong đó rất nhiều, nhìn so với sách giáo khoa bình thường thì cao thâm hơn nhiều.
Tần Niệm: "..."
Cậu đúng là không coi mình như người ngoài.
"Cậu làm xong bài tập rồi sao?" Tần Niệm nhìn cặp sách được thu dọn chỉnh tề của cậu, bài tập làm xong rồi cũng không còn lý do ở lại đây đi?"
Cố Từ nâng mắt lên khỏi trang sách, nói: "Tớ chờ cậu làm xong ~"
Học bá Niệm biết cậu đây là có chuyện muốn nói, đêm qua anh Cố Yến tám phần là đã bị cậu giận rồi, bằng không sao hôm nay đi học lại có thái độ khác thường như vậy, cứ thường xuyên nhìn chằm chằm cô.
Nói đi nói lại, dù sao cô cũng đã sớm xây dựng tốt tâm lý trong lòng rồi.
Cho dù hôm nay Cố Từ ở trước mặt cô đổi sắc thì cô cũng sẽ đủ bình tĩnh thôi.
Vì thế lại cúi đầu, thành thành thật thật làm bài tập trước.
Lúc cô thu dọn cặp sách, Cố Từ đã cầm đĩa táo thứ hai đã được gọt xong của mình lên, đi ra khỏi phòng bếp, lời nói như ông cụ non: "Niệm Niệm của tớ làm bài tập vất vả rồi ~ Nào tới ăn táo đi, bổ sung chút dinh dưỡng."
Trong lòng Tần Niệm cười không ngừng, nghĩ, người này đúng là lắm trò.
Cô dùng tăm xỉa răng chọc một miếng táo bỏ vào trong miệng: "Cảm ơn."
Trong phòng Tần Niệm lót đệm mềm vẫn chưa bỏ đi, hai người đi chân trần ngồi đối diện nhau ở trên đệm mềm, ở giữa đặt một đĩa táo.
Cố Từ nhìn cô ăn, miệng nho nhỏ, lúc ăn táo thì hai má hơi phình lên, nhìn như hamster, cực kỳ thú vị: "Tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Tần Niệm bớt thời gian đáp: "Cậu nói đi."
Cố Từ chống cằm, dường như có chút xuất thần: "Đêm qua Cố Yến nói bậy về tớ với cậu đi."
Tần Niệm: "..." Quá thẳng thắn, khiến cho đầu choáng mắt hoa.
"Chỉ là một tên già đầu lắm chuyện mà thôi, cậu không cần tin chuyện ma quỷ của anh ta."