Thanh Mai Nghi Kỵ Trúc Mã

Chương 47: Bản giao hưởng cầu hôn



Tối hôm trước viết luận văn tốt nghiệp đến hơn 12h mới được nghỉ ngơi, ngày hôm sau Cẩn Ngôn thức dậy thì Nhất Nhất còn đang say sưa giấc nồng, bị đánh thức trừng cặp mắt to mơ hồ hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“8strong0’.”

“Sớm như vậy. . . . . . Cậu đi đâu?”

“Đi đón người, đại khái khoảng hai tiếng có thể trở về.”

“Oh.” Hồn đã bị chu công gọi trở về, căn bản không có nghe hiểu những lời hắn nói.

“Đừng ngủ lâu quá, đợi lát nữa bọn họ đến nhìn thấy cậu như vậy sẽ không hay ho đâu.” Trong chăn không có thanh âm, xốc chăn lên nhìn thấy, người kia đã ngủ như heo rồi khóe miệng còn chảy nước miếng. Cẩn Ngôn vỗ vỗ mặt cô nhóc bỡn cợt cười, “Đừng nói tớ không nhắc nhở cậu.” Hai tiếng hừ hừ xem như câu trả lời.

Vừa ngủ dậy, đồng hồ treo tường ở đầu giường chỉ 9h30. Hắn đi đâu rồi? Nhất Nhất ngáp dài một cái vươn vai. Trước lúc đi hình như có nói cái gì đó. . . . . . Oh, hay là đi tới phòng thí nghiệm. Nếu buổi sáng Cẩn Ngôn không rảnh, vậy buổi chiều chuyển đồ tới trường học cũng được, dù sao ba mẹ buổi tối mới đến. Buổi chiều đem luận văn đi nộp, nếu mình thảo luận với giáo sư không mất nhiều thời gian, có lẽ còn kịp cùng Cẩn Ngôn đi đón ba mẹ. A, buồn ngủ quá a, ngủ thêm chút nữa. . . . . . Đầu nghiêng xuống gối liền sà vào giấc mộng.

“. . . . . . Phòng ở không tệ lắm, vị trí rất tốt.”

“Chú và dì nghỉ ngơi trước một lúc, cháu đi pha trà.”

“Đừng bận bịu, chúng ta không mệt, trên xe lửa đều đã ngủ mười mấy tiếng đồng hồ. . . . . .”

Ai đang nói chuyện? Bạn học của Cẩn Ngôn? Nhất Nhất co ro trong chăn còn đang nửa tỉnh nửa mê.

“. . . . . . Nhất Nhất ngủ phòng nào? Ôi giời, đứa nhỏ này chính là lười, đều sắp 11h rồi còn không chịu thức dậy, lại không tới nhà ga đón chúng ta. Để ta đi gọi con nhóc dậy. Cẩn Ngôn cháu ở phòng này hả?”

“Con nhóc chắc hẳn là ngủ ở phòng kia” Đinh mẹ không phát hiện ra trên cửa phòng kia có vẽ một hình con thỏ.”

Giọng nói của một nam một nữ kia nghe qua thế nào lại quen thuộc như vậy nha. Nhất Nhất đột nhiên trợn tròn hai mắt. . . . . . . Chết chắc rồi chết chắc rồi! Đó là cha mẹ thân yêu của mình!! Vì sao a vì sao a!!! Đầu tóc bù xù như ổ quạ định trốn xuống giường nấp, cửa tách một tiếng mở ra, mẫu thân đại nhân vui mừng bổ nhào lên trên giường ôm cô nhóc: “Con gái a, nhìn xem ai tới này!”

“A…ha, ba mẹ. . . . . . hai người. . . . . . sao lại đến?”

“Không phải đã nói hôm nay đến Bắc Kinh rồi sao, đồ lười, ngủ đến lúc này còn chưa dậy, khiến Cẩn Ngôn cười cho.” Đinh ba oán trách bước vào phòng, ánh mắt đảo qua đột nhiên dừng lại bước chân.

“Đứng làm chi. . . . . . Ái?” Đinh mẹ nhìn theo ánh mắt của người bạn già, trên ghế dựa lưng rõ ràng có đắp một bộ áo ngủ, cũng thật rõ ràng là áo ngủ của nam giới. Đinh mẹ đứng mạnh lên kéo ra cánh cửa bên cạnh, bên trong là toilet, trên bồn rửa mặt bày dao cạo râu sữa rửa mặt kem cạo râu.

“Nhất Nhất, các con. . . . . . đây là phòng của ai?”

“Ôi chà, con ngủ nơi này đương nhiên là phòng của con.” Trả lời lấp la lấp lửng.

“Phải không?” Đinh mẹ cười lạnh, giơ tay chỉ trên bàn hai cái cốc súc miệng hai cái bàn chải đánh răng, “Đinh Nhất Nhất, con tốt nhất đừng nói với mẹ buổi sáng và buổi tối dùng bàn chải đánh răng khác nhau đấy.”

Tiêu rồi!“Ách, ách. . . . . .” Nhất Nhất gãi da đầu, ứa ra mồ hôi lạnh, ánh mắt liếc về phía người đứng phía sau ba là Cẩn Ngôn kia. Hắn cúi đầu không biết đang nghĩ cái gì. Nghĩ cái gì a còn nghĩ cái gì nữa, mau tới cứu người a!

“Nói cho rõ ràng.” Đinh ba nhăn lại mày.

“Ba. . . . . .”

“Đừng giả bộ ngớ ngẩn nữa, nói rõ ràng!” Đinh mẹ thanh âm bắt đầu vọt lên rồi.

“Mẹ. . . . . .”

“Con đứa nhỏ này sao lại thế này, a? Sớm đã nói với con không thể. . . . . . Không thể như vậy! Các con, aiz, các con! Tức chết ta tức chết ta mất thôi, sớm biết rằng như vậy ta sẽ không đến Bắc Kinh làm gì, đỡ phải thấy đỡ phải tức giận! Đinh Nhất Nhất, lúc trước ta đã nói với con thế nào hả, con cũng đáp ứng ta thế nào hả, nếu xảy ra chuyện phải làm sao bây giờ. . . . . .”

“Thực xin lỗi, đều là lỗi của cháu.” Không hé răng từ nãy đến giờ Cẩn Ngôn đột nhiên mở miệng, “ Dì Trương, chú Đinh, cháu yêu Nhất Nhất, nếu hai người đồng ý, con lập tức sẽ cùng Nhất Nhất kết hôn.”

“Kết. . . . . . Hôn?” Nhất Nhất thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, “Cậu mê sảng hả!”

“Không biết lớn nhỏ!” Đinh mẹ trách mắng, một cái tát chụp lên trên đỉnh đầu của con gái. Sắp xếp một chút tư duy mới nói tiếp, “Kết hôn là việc trọng đại, các con biết hôn nhân là như thế nào sao, lại nói cháu còn chưa thưa chuyện với ba mẹ cháu.”

“Cháu đã thưa chuyện với ba mẹ rồi, hai người họ tôn trọng quyết định của cháu, cũng rất thích Nhất Nhất.”

Thưa chuyện rồi? Đinh ba Đinh mẹ nhìn nhau, đồng loạt căm tức nhìn về phía đứa con gái dám che dấu sự thật kia.

“Cháu rất rất xin lỗi, đã làm cho chú và dì vì chúng cháu mà lo lắng như vậy.” Cẩn Ngôn nghiêm túc cúi đầu tạ lỗi với bọn họ, “Hiện tại nếu như chúng cháu đã sống chung với nhau, cháu sẽ phải có trách nhiệm chăm sóc tốt cho Nhất Nhất, phải cho cô ấy một danh phận. Xin chú và dì đồng ý đem Nhất Nhất gả cho cháu, xin chú và dì cứ yên tâm, cháu sẽ đối tốt với cô ấy cả đời.”

Đinh ba trầm mặc một lát, thở dài. “Vậy thì kết hôn đi.”

“Cám ơn ba mẹ.” Cẩn Ngôn trôi chảy liền sửa lại xưng hô ngay, khiến hai người bọn họ sợ tới mức sửng sốt.

“Cậu kêu ai ba mẹ. . . . . . Không phải chứ? Ba ~~~~” Nhất Nhất muốn khóc, cứ như vậy đem con gái gả đi sao chứ? Không cần tới cửa cầu hôn để bà con họ hàng thân thích tra hỏi làm khó hắn vài phen?

“Con còn muốn như thế nào nữa, hả?” Đinh mẹ lại một cái tát chụp ở trên đỉnh đầu cô nhóc, “Không nghe lời, còn dám gạt ta với ba con! Nghe ta nói đây, ngoan ngoãn đợi cho đến khi tốt nghiệp liền đi kết hôn! Ai ồi, ta tức đến chóng mặt rồi, đều là con nhóc không nghe lời chết tiệt này. . . . . .”

“Mẹ, mẹ đi vô phòng nghỉ chút đi.” Cẩn Ngôn chạy nhanh tới đỡ Đinh mẹ đứng lên.

“Bà là mẹ tớ. Mẹ ~~~~” Nhất Nhất lay lay ống tay áo mẹ làm bộ đáng thương. Đinh mẹ vung tay của con gái ra: “Đi, hiện tại cấm nói chuyện với ta!” Vì muốn làm cho cha mẹ vợ đối với hắn ấn tượng càng tốt đẹp, Cẩn Ngôn buổi trưa cố ý ở nhà tự tay nấu cơm ăn, một tay hất chảo lật trứng chiên khiến cho Đinh ba Đinh mẹ tán thưởng không thôi, đối với cô con gái ngay cả ngũ cốc cũng không phân biệt được kia liền không thèm đếm xỉa tới. Cơm nước xong hai người bọn họ lôi kéo con rể tương lai gọi điện cho bên thông gia, đem Nhất Nhất vất sang một bên, Nhất Nhất buồn bực vô cùng, chỉ có thể cầm lấy luận văn thê thảm đi tới trường nộp.

“Ba mẹ tớ thấy cậu đều không cần tớ nữa.” Từ khách sạn trở về Nhất Nhất luôn oán giận. Cẩn Ngôn hôn cô nhóc một cái tỏ vẻ an ủi.

“Cái gì của tớ của cậu nữa, ba mẹ cậu chính là ba mẹ tớ.”

“Không biết xấu hổ ~~” Gọi ba gọi mẹ thực trơn tru! Đi khách sạn lúc đóng tiền đăng ký phòng, giọng nói thái độ của hắn niềm nở ân cần a, cô nhân viên phục vụ cứ một câu lại một câu nói con trai hai bác thực hiếu thuận, ba mẹ còn vui tươi hớn hở gật đầu. “Ai ~~~~” Cô nhóc bổ nhào tới trên sofa lớn tiếng thở dài.

“Làm sao vậy?”

“Ai ~~~ cậu thấy chưa, thái độ ba mẹ hôm nay đối tớ kìa, hệt như đối xử với giai cấp thù địch vậy, hận không thể để tớ lập tức biến mất!”

“Không nghiêm trọng như vậy, bọn họ chỉ là tức giận cậu chưa nói thật với họ.” Cẩn Ngôn đi tới toilet xả nước tắm, dựa vào cửa vung những giọt nước trên tay, “Yên tâm đi, qua một đêm sẽ không có việc gì đâu.”

“Ái ~~~~” Nhất Nhất cầm lấy đệm che mặt, nhớ tới buổi sáng biểu cảm vặn vẹo của ba mẹ khi nhìn thấy hai cái bàn chải đánh răng, càng nghĩ càng xấu hổ.

“Cẩn Ngôn à, lấy cái cuốc đến đây đi.”

“Làm chi?”

“Tớ muốn đào cái hang chui xuống.” Rất xấu hổ a, cư nhiên bị ba mẹ vừa vặn bắt gian tại trận!

Cẩn Ngôn phì cười. “Sàn gỗ, đào hỏng thật đáng tiếc.”

“Vậy cậu đánh tớ bất tỉnh đi!”

“Tớ sao nỡ chứ. . . . . .” Hắn ngồi xuống kế bên cô nhóc, kéo cô nhóc ngồi trên đùi hắn rồi hôn cô nhóc rất dịu dàng.

“Cậu hôm nay nói những câu thật buồn nôn.” Cô nhóc giơ tay vẽ vòng vòng ở hắn ngực hắn.

“Câu nào? Hình như nói không ít câu.”

“Mắc ói quá đi ~~ nhưng chỉ có một câu kia dễ nghe nhất, trước kia cũng chưa từng nói với tớ. Chính là ba chữ kia. Không đúng, ” Vươn bàn tay ra đếm đếm các ngón tay, “Năm chữ, cháu yêu Đinh Nhất Nhất.”

“Sai rồi.”

“Nào có sai? Cậu không yêu tớ?” Cô nhóc dựng thẳng yết hầu rống lên. Tiểu nha đầu cả đời này đều sẽ không biết hàm súc là cái gì. Cẩn Ngôn lắc đầu thở dài: “Là bốn chữ, cháu yêu Nhất Nhất.”

“Ý~~ buồn nôn chết đi được.” Mặt đỏ hồng lên xoắn lấy các ngón tay. Biểu cảm thẹn thùng này của cô nhóc khiến tim hắn rung rinh, ôm lấy cô nhóc hướng tới phòng tắm bước. “Đi tắm ~~~”

“Thả tớ xuống dưới, hôm nay ba mẹ mới đến qua đó. . . . . .” Cô nhóc đập tay muốn xuống dưới, đột nhiên nhéo cổ áo hắn, “Ngày hôm qua cậu nói với tớ ba mẹ chín giờ tới.”

“. . . . . . Là 9h a.”

“Tớ nói là có phải là 9h tối không, cậu nói phải.”

“Tớ không nói thế.”

“Có nói.”

Cẩn Ngôn tránh mắt đi. “Tớ đã nói là 9h, là tự cậu đoán là buổi tối.”

Khá lắm tiểu nhân âm hiểm! Nhất Nhất ngọt như mật ngửa đầu lên chủ động dâng tặng nụ hôn: “Tớ muốn tắm, thả tớ xuống dưới đi.”

Ý, cứ như vậy không làm khó dễ hắn sao? Hắn chần chừ nới tay, mông liền bị một chân của cô nhóc dùng sức đá cho một cái, bùm một tiếng ngã vào trong bồn tắm.

“Đêm nay đừng mơ leo lên giường của tớ!” Nữ thần chống nạnh rống lên giận dữ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv