Thanh Mai Nghi Kỵ Trúc Mã

Chương 27: Chúng ta không rời xa nhau



Một đoạn thời gian rất dài, Nhất Nhất đều đã quên mất chuyện Đàm Vi đã đi Italy, lúc đi chơi cùng Gia Vũ luôn vịn vai hắn nói: “Gọi cả lão đại và nhóc em đi luôn!” Sau đó nhìn thấy thần sắc ảm đạm của Gia Vũ mới nhớ ra lão đại đã đi rồi, giống tên đảo ngũ lâm trận bỏ chạy một mình, lén lút chuồn mất.

Mùa hè này thật nóng bức, nhưng Nhất Nhất cảm giác được từ đáy lòng mình dâng lên một nỗi ưu tư, thì ra trưởng thành không phải là chuyện vô tư vô lự, tại trong quá trình ấy có vô số phiền não, ưu sầu, cũng có nỗi buồn ly biệt chưa từng được cảm nhận qua. Tỷ như trong đáy mắt Hạ Mông xua không tan vẻ u sầu, tỷ như Đàm Vi bất đắc dĩ đi xa tha hương. Nhóc em cũng là đứa bé dễ quên, sau khi nhổ đứt luôn chuyện cùng Đàm Vi trồng giàn nho đó đã quên đi rất nhiều kỉ niệm, trên mặt chưa từng nhìn thấy sự khổ sở buồn rầu gì nữa, mỗi ngày đều hi hi ha ha cười vui vẻ. Nhất Nhất thật cao hứng khi nhóc em không bị đắm chìm trong sự đau buồn, chỉ là thấy không hiểu một chuyện, trong ánh mắt Nhất Nhất thỉnh thoảng xẹt qua một bóng ma, đó rốt cuộc là cái gì?

Học tập học tập lại học tập, đám người bọ họ ngày qua ngày phải sống một cuộc sống trăm năm bất biến của địa ngục năm 3 cao trung. Cẩn Ngôn nghỉ đông trở về cứ theo lẽ thường dạy thêm cho Nhất Nhất, trọng điểm đặt ở trên môn tiếng Anh. Bởi vì thành tích tiếng Anh của cô nhóc luôn giống như lò xo, chỉ có dùng sức kéo thân nó mới dài ra, vừa buông tay nó lại trở lại nguyên trạng thái ban đầu, đến cả thầy giáo tiếng Anh của cô nhóc đều tuyệt vọng rồi, bỏ mặc cô nhóc ở trên lớp học vù vù ngủ đến hết tiết luôn, quyết không đi quấy rầy cô nhóc. Đinh mẹ cũng tuyệt vọng, nhìn thấy hai con số đáng thương kia trên phiếu điểm cũng lười đánh chửi, dù sao thành tích các môn khoa tự nhiên của con gái cũng không tệ lắm, thuyết phục chính mình rằng ‘cá và tay gấu không thể cùng có được’. Gia Vũ cũng tuyệt vọng luôn rồi, hai cái tuần lễ ở nhà làm anh thầy giáo nhỏ, bị học sinh giơ lên nắm đấm dọa chạy mất dép rồi. Duy nhất không tuyệt vọng chỉ có Cẩn Ngôn, có niềm tin vững chắc rằng bùn nhão vẫn có thể trát tường, viết thư qua lại đều dùng tiếng Anh, gọi điện thoại cũng dùng tiếng Anh nói.

Nhất Nhất rốt cục nổi sùng lên, hướng về phía điện thoại thét chói tới: “Cậu là cái chủ nghĩa đế quốc Mỹ, ở trên mảnh đất của chính nước cộng hoà nhân dân Trung Hoa nói cái thứ điểu ngữ gì chứ?! Tớ muốn tiêu diệt cậu, con hổ giấy này!”

Sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng một năm trời cũng qua, tháng bảy đen tối mỗi năm một lần đều phải có, rốt cục đã đến. Mặc kệ thi tốt hay không tốt, tóm lại, bầu trời của ngày giải phóng chính là bầu trời quang đãng sáng sủa.

“Aiz, đều là môn tiếng Anh vô tích sự đó kéo tớ thụt lùi về phía sau.” Tự đánh giá điểm toàn môn của mình, Nhất Nhất than thở.

“Than thở cái gì a, không phải cũng vào học được chính quy sao?”

“Khi nào thì thi cao đẳng có thể bỏ đi môn tiếng Anh, đến lúc đó tớ lại đi thi một lần nữa, khẳng định có thể thi vào trường trọng điểm.”

“Đi Mỹ đi, ” Gia Vũ trêu ghẹo cô nhóc, “Bên đó có khả năng không cần thi tiếng Anh.”

“Đúng a. . . . . . Mắc cười! Người Mỹ cũng phải thi môn ngữ văn, ngữ văn của bọn họ chính là tiếng Anh. Không biết Italy có phải học tiếng Anh hay không. . . . . .” Nhất Nhất nhớ tới Đàm Vi, vẻ mặt suy sụp.

“Nếu hắn còn ở đây thì tốt rồi, nói không chừng có thể thi đậu đại học.” Tuy rằng trình độ tiếng Anh của lão đại chỉ có thể phân biệt được hai mươi sáu chữ cái, nhưng các môn tự nhiên của hắn không tệ a. Gia Vũ cũng rầu rĩ không nói chuyện nữa.

“Cậu nói hắn ở bên kia cuộc sống thế nào, nói tiếng Italy hay là tiếng Anh? Tớ cảm thấy hắn khẳng định nói tiếng Trung, gặp chuyện không vừa mắt liền mắng vài câu, dù sao người khác cũng nghe không hiểu. Nói không chừng còn níu chặt cổ áo người khác dạy bọn họ nói tiếng phổ thông, buổi sáng tốt lành ~~ tạm biệt ~~ cút đi ~~ muốn chết a cậu ~~ mẹ nó. . . . . . Ái! Đánh tớ làm chi?” Gia Vũ “bụp” một cái tát vào đầu cô nhóc. “Ai bảo cậu nói lời thô tục.”

“Cậu so với tớ cao hơn, to hơn lại còn đánh tớ!” Bổ nhào qua thực sự đấm hắn vài quyền mới vừa lòng chỉnh đốn lại quần áo.

“Ây, cậu định thi trường nào?”

“Tớ kiên quyết tách khỏi cậu!” Đều bị áp bức suốt mười mấy năm rồi, bi ai a. . . . . .

“Lão nương chính là muốn đeo dính cậu! Nói, thi trường nào?”

“Sao hỏa.”

“Chờ tý, tớ đi chế tạo vài cái tên lửa.” chạy tới bàn học xé ra một tờ giấy từ quyển vở, chỉ vài động tác đã gấp xong chiếc máy bay đặt dưới mông hắn, “3-2-1, châm lửa!. . . . . . Phốc!” Chính cô nhóc tự mình bật cười trước.

“Đi bệnh viện khám xem sao, tớ hoài nghi tính cách cậu có vấn đề, phải đi Hương Chương thôi.” Bệnh viện tâm thần ở ngay tại đường Hương Chương. Ngoài ý muốn là lần này Nhất Nhất không so đo nhiều như vậy, chỉ là mở lớn đôi mắt to nhìn hắn. Trái tim Gia Vũ đột nhiên mềm lại, nâng tay sờ sờ mái tóc ngắn của cô nhóc ôn nhu nói, “Thi ở Bắc Kinh.”

“Vì sao?”

“Tớ hướng tới thủ đô vĩ đại của tổ quốc chúng ta.” Vẻ mặt lộ ra biểu cảm thành kính của thanh niên cách mạng.

“Thực chua a.” Nhất Nhất kiễng chân dứt tóc hắn, “Tớ cũng điền thi ở Bắc Kinh.”

“Buông móng heo của cậu ra!” Nếu ngày nào đó hói đầu, nhất định là chuyện tốt mà nha đầu chết tiệt này đã làm ra! Túm lấy cánh tay cô nhóc đang định giáo huấn cho một trận cẩn thận, tay cô nhóc lại chậm rãi buông ra. Cô nhóc cúi mắt, biểu cảm nhìn có vẻ ủy khuất. “Mông Mông nói không thích Bắc Kinh, Minh Nguyệt nói muốn học gần nhà một chút, Đàm Vi lại đi Italy. . . . . . Gia Vũ, chúng ta đừng xa rời nhau được không?”

Lúc đi đến trường điền nguyện vọng một, Nhất Nhất không chút do dự lựa chọn trường đại học ở Bắc Kinh. Buổi tối thì nhận được điện thoại của Cẩn Ngôn, đột nhiên thấy kinh sợ: Nguy rồi, kẻ hai mặt- thằng nhãi ranh này đang ở Bắc Kinh, chuyện lớn như vậy tại sao lại quên mất !

“Bụp!” Cửa phòng bị đá văng ra, Gia Vũ luống cuống tay chân đem mấy cuốn tạp chí mượn của bạn học giấu xuống dưới gối, căm tức nhìn kẻ xâm phạm nơi ở riêng tư của dân kia. “Cái tay dài thòng của cậu dùng để làm gì hả !”

“Gia Vũ!” Nhất Nhất bổ nhào qua hét, “Tớ không muốn đi Bắc Kinh! Không đi Bắc Kinh!”

Bị kích thích ? Hắn trừng lớn mắt khủng bố nhìn chằm chằm vào cô nhóc, hai cái tay gắt gao ngăn chận cái gối xuống. “Tớ muốn sửa nguyện vọng, kẻ hai mặt ở Bắc Kinh, tớ mới không đi tới chỗ hắn!”

“Bệnh thần kinh a, đều đã điền rồi hiện tại không đổi được.” Thì ra không phải là bị kích thích.

“Ai nha, tiêu rồi, lại bị chịu áp bức, đều tại cậu tự dưng lại muốn thi cái gì ở Bắc Kinh chứ, làm hại tớ cũng đi điền bậy bạ theo luôn, Bắc Kinh có bão cát lớn lại có tên quỷ đáng ghét kia ở đó, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ. . . . . .” Nhất Nhất ở trong phòng đi lòng vòng lẩm bà lẩm bẩm, đột nhiên phát hiện động tác không bình thường của Gia Vũ. “Cậu cứ ôm khư khư cái gối làm chi?Có cái gì ở đó hả?”

“Không có.”

“Khẳng định có.” Hai cái móng vuốt nhằm vào mục tiêu.

“Không có là không có.” Định đùa hay sao chứ, bị cô nhóc nhìn thấy thì chết chắc!

“Cậu có đưa ra không thì bảo? Không cho tớ liền kêu người tới. Không đưa đúng không, Dì Trương a. . . . . .” Miệng bị bịt chặt, một quyển tạp chí màu sắc rực rỡ đung đưa đến trước mắt.

“Oa oa, playboy~~~~ cậu xem tạp chí sex. . . . . .”

“Cậu, mẹ nó nhỏ tiếng chút đi!” Gia Vũ hùng hổ giơ nắm đấm lên, nhìn thấy biểu cảm đang tính kế của cô nhóc, khí thế của hắn xìu xuống. “Được rồi, cậu muốn đọc cái gì? Loạn mã? Conan? Tớ sẽ mua cho cậu.”

“Tháng trước tớ đủ mười tám tuổi rồi đại ca.” Nhất Nhất khinh thường hắn liếc mắt một cái, lật sách xoàn xoạt. “Tớ muốn xem quyển này, playboy a. Ấy, Gia Vũ, cậu nói có playgirl hay không?”

“. . . . . . Cậu vẫn là đi đến đường Hương Chương đi.”

“Đi chết đi ~~~ oa, người da đen dáng người thật tốt, cậu xem này trước ghồ ghế sau cong kia kìa! Ái, cậu mặt đỏ lên làm chi, xem cũng đã xem rồi còn e lệ cái nỗi gì nữa. Chậc chậc, khó trách mọi người đều nói xem cái này sẽ bị chảy máu mũi, cậu có bị chảy không?”

Gia Vũ tức giận đến nỗi muốn lấy gối đè cô nhóc nghẹt thở. “Xem thì im lặng mà xem, đừng lên tiếng!”

“Tớ muốn ăn dưa hấu.”

“Tự mình đi lấy đi, trong tủ lạnh có.” Nhất Nhất đứng dậy giơ tạp chí liền hướng phòng khách chạy đi, hắn vội vàng túm góc áo cô nhóc kéo trở về, chấp nhận số phận làm một kẻ nô dịch.

“Giấy ăn đâu? Lau tay cho tớ, lại đi lấy cho tớ que kem đến đây. À, đợi chút đã, đừng lấy ốc quê, ăn ngán rồi . . . . . . Còn nữa còn nữa, đập hai quả hạch đào. . . . . . Khát quá, pha cho tớ ly trà, tớ muốn uống trà Long Tĩnh a.” Giữa ngày hè mà uống trà nóng cái gì chứ, rõ ràng chính là muốn tra tấn hắn! Gia Vũ nhìn chằm chằm vào ấm nước đang đun trên bếp nghiến răng nghiến lợi, ngày hôm đó hắn thật sự là trúng tà rồi, cư nhiên lại ngớ ngẩn đáp ứng cô nhóc không xa rời nhau!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv