Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Chương 81-2: Ngoại truyện: Lục Bách Nghiêu (2)



Suy nghĩ đến việc cô ấy vì muốn nhìn thấy Trương Húc mà cố ý xin phép tôi thì tôi cảm giác lòng mình giống như bị đè ép bởi một tảng đá lớn, ép chặt tới mức làm cho tôi không thở được, cả người tôi rơi vào trong bóng tối, tôi đã từng thề rằng không muốn gặp lại người phụ nữ này nữa.

Về sau tôi yên lặng quan sát camera được đặt trong phòng thư kí, nhìn thấy cô đuổi theo tới cửa phòng làm việc của tôi, vì đơn xin phép mà đeo bám thư kí dai dẳng, sau dùng chỉ vì một lá đơn mà thậm chí còn làm cho mình bị trẹo chân.

Tôi biết rõ tan nát cõi lòng có cảm giác gì nhưng thời điểm biết được cô hao tổn hết tâm tư chỉ vì một lá đơn xin phép thì tôi cảm thấy trái tim mình đang vỡ vụn.

Có lẽ đây là lúc tôi nên buông tay.

Tôi tự nhủ với chính mình phải cách xa người phụ nữ này ra một chút, vì cái người không có lương tâm này ngoại trừ việc làm cho tôi cảm thấy không thoải mái cả đời thì chẳng còn việc gì tốt nhưng cuối cùng tôi vẫn không thể nhịn được mà đưa cô tới bệnh viện kiểm tra cái chân bị thương, sau đó biết cô không trở về nhà được thì mang cô về nhà mình.

Tôi lo lắng cho cô ở một mình trong khách sạn không an toàn, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì bên cạnh cũng không có ai chăm sóc. Tôi lo lắng cô không chăm sóc tốt cho chính mình rồi lại lấy bản thân ra làm trò đùa.... ...... ...

Tôi biết tôi xong rồi, trong mắt người ngoài tôi là Lục nhị thiếu gia "Trong vạn bụi hoa không dính một cái lá" không nghĩ tới kết quả vẫn lại là thua trong tay một người phụ nữ, mà lại là trong tay một người phụ nữ chưa từng để tôi ở trong lòng.

Có lẽ do khoảng thời gian này quá mệt mỏi cho nên vừa dựa lưng vào ghế không bao lâu thì cô đã chìm vào giấc ngủ. Tôi lẳng lặng nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cô, so với trước đây cô trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, trên mặt được trang điểm nhẹ làm cho người khác lần đầu nhìn thấy không phải là kiểu xinh đẹp kinh diễm nhưng chỉ cần liếc mắt một cái thì khó mà dời đi được.

Chẳng qua là tôi vẫn thích bộ dạng thời còn trung học của cô hơn.

Từ nhỏ tôi đã theo ba mẹ qua nhiều tỉnh thành, lên trung học thì ba mẹ vội vàng mở rộng sự nghiệp ra nước ngoài cho nên gần như không rảnh để bận tâm đến tôi cùng Chi Dao. Ba mẹ đưa Chi Dao qua nhà ở nhà anh họ thì tôi mừng rỡ vì được thanh nhàn liền nói cho bọn họ biết tôi muốn học trung học ở gần nhà bà ngoại vì thế tôi mới gặp được Hạ Cận.

Khi đó cả người cô nhóc này đều trong veo mà lạnh lùng tựa như Hằng Nga trên trời vậy, mỗi ngày đều buộc tóc thành cái đuôi ngựa cao cao, chỉ cần tôi bắt một cái thì có thể túm chặt.

Thời trung học có rất nhiều nữ sinh thích tôi nhưng tôi lại chỉ thích mình cô ấy, cho dù tới bây giờ tôi vẫn chưa từng nói ra miệng. Tôi bắt nạt cô, cùng cô đấu võ mồm hi vọng cô có thể chú ý đến tôi sau cùng nếu mỗi ngày không cùng cô cãi vả mấy câu thì đều cảm thấy thời gian trôi qua thật vô nghĩa.

Về sau bởi vì chuyện kia mà quan hệ của chúng tôi liền hoàn toàn rạn nứt, thậm chí trong lúc đó còn có dính líu đến Hoàng Vũ Vi. Vốn dĩ lúc ấy tôi đã chuẩn bị xong xuôi để thổ lộ với cô, nói cho cô biết tôi thích cô nhưng bởi vì trong nhà xảy ra chút chuyện nên ba mẹ vội vã đưa tôi nước ngoài. Trước khi đi tôi có gọi điện thoại cho cô nói cô ở dưới lầu chờ tôi, chờ tôi tới gặp cô.

Chỉ là lúc tôi đứng dưới lầu nhà cô thì cô lại đi ra ngoài chơi, quẳng lời hứa với tôi ra sau đầu.

Trong trí nhớ của vĩnh viễn đều có bóng dáng của Hạ Cận. Tôi đứng ở dưới lầu nhà cô chờ hơn 3 giờ đồng hồ những cũng không thể chờ được đến lúc cô về nhà, cuối cùng mẹ tôi tới tìm tôi sau đó bảo tôi ngồi lên xe quay về tỉnh.

Xe chạy đi rất nhanh, cây hai bên đường trước mắt biến mất càng lúc càng nhanh, tôi biết rõ có một thứ gì đó ở trong sinh mệnh của tôi đang lặng yên không một tiếng động biến mất.

Thời điểm lên máy bay tôi tự nhủ rằng đời này Lục Bách Nghiêu tôi cũng không muốn nhìn thấy người phụ nữ này nữa.

Tôi dành thời gian mười năm để khống chế chính mình không nên suy nghĩ đến cô nữa, cũng không thèm để ý nữa, muốn xóa hết dấu vết của cô trong sinh mệnh của tôi.

Cuộc sống lưu học sinh tôi trong mấy năm đó cực kỳ thuận buồm xuôi gió, danh tiếng tốt đẹp vang xa. Tôi cũng từng có rất nhiều bạn gái khác những lại vĩnh viễn cùng các cô ấy kết thúc khi mới chỉ nắm tay nhau.

Rất nhiều khi họ cũng sẽ chủ động hôn tôi nhưng vừa nhìn thấy đôi mội xinh đẹp của bọn họ thì tôi liền nghĩ tới mình đã từng hung ác hôn cô.

Tôi trúng ma chướng, trúng độc tình của cô rồi.

Không biết đã qua bao lâu chỉ cần nhìn khuôn mặt của cô đang ngủ say cho dù là nhìn cả đời cũng được. Tôi, cô và Trương Húc, ba người liền dừng lại tại đây cũng không sao. Cô sẽ không đính hôn với Trương Húc mà tôi thì vẫn cứ như vậy.... ........nhìn cô cả đời.

Sau cùng tiếng chuông điện thoại của anh họ Lục Kỳ Ngôn đánh thức tôi từ trong giấc mông. Tôi xoay người lại nhìn cô đang ngủ say sau đó đi ra ngoài nghe điện thoại.

"Anh, có chuyện gì vậy?"

" Hạng mục công trình có chuyện, bây giờ em tới quán bar đi, anh sẽ nói cụ thể chi tiết cho em nghe." Quán bar đó là sản nghiệp của anh, anh vẫn luôn là lão bản ở phía sau tấm màn, khi nào có chuyện quan trọng cần bàn bạc thì chúng tôi đều ở lầu ba nói chuyện.

"Ngay bây giờ ư? Bây giờ không được, em có việc, một lát nữa sẽ tới."

Trong điện thoại truyền đến giọng nói chất vấn của anh họ: "Em cảm thấy còn có chuyện nào quan trọng hơn so với hạng mục này nữa sao?

Tôi trầm mặc không nói lời nào, một lúc lâu sau lại nghe anh họ hỏi tiếp: "Là vì cô gái kia?"

"Dạ.... ........"

"Chuyện hạng mục Cảnh Trình lần này không phải là nhỏ, nếu như em làm việc sai sót anh sẽ khiến cô ta phải gánh chịu hậu quả."

"Anh, đừng động vào cô ấy!" Lục Kỳ Ngôn là người có thể tùy ý hô phong hoán vũ trong giới hắc đạo, muốn xuống tay giải quyết một Hạ Cận nho nhỏ tuyệt đối không cần đến một ngón tay: "Chuyện không có liên quan đến cô ấy, toàn bộ đều là do em tình nguyện, cô ấy sẽ nhanh chóng đính hôn hẳn là chúng ta cũng không cần phải tiếp tục nữa. Yên tâm đi, em biết tầm quan trọng của hạng mục này, sẽ không làm hỏng việc."

Tôi thề son sắt với anh họ rằng tôi và Hạ Cận đã kết thúc chỉ là sau đó chúng tôi vẫn không thể kết thúc được.

Khi tình cờ bắt gặp Trương Húc và nữ hộ lí đến khách sạn thuê phòng, trong lòng cô có bao nhiêu đau khổ thì lòng tôi cũng có bấy nhiêu. Nửa đêm cô tới quán bar giải sầu vừa lúc đó tôi cùng Lục Kỳ Ngôn cũng ở đó uống rượu, tôi lôi cô đi sau đó thừa dịp cô say rượu mà mạnh mẽ chiếm đoạt lấy cô.

Ngay từ lúc đầu chỉ là một cái hôn môi mà tôi cũng không kìm chế nổi nhưng một phút khi sắp tiến vào thân thể cô thì tôi lại tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào, tôi cười nhạo chính mình từ khi nào thì trở nên khốn nạn đến vậy, phải dùng đến loại phương thức "cưỡng gian" này để có được cô?

Nhưng cuối cùng tôi vẫn không do dự mà muốn cô.

Rốt cuộc khi tôi tiến vào thân thể cô thì tôi cũng không hối hận, nhìn cô thương tâm khổ sở thì tôi rất muốn ôm lấy cô nói cho cô biết tôi yêu cô, nói cho cô biết cho dù không có Trương Húc thì tôi vẫn yêu cô nhiều hơn so với bất cứ người nào.

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, vừa mới sáng sớm tôi liền chạy đi mua nhẫn muốn cầu hôn với cô nhưng cô lại nói cho tôi biết cô không muốn nhìn thấy tôi.

Tôi giống như người bị đánh một cú trực tiếp vào đầu, một tấm chân tình của tôi bị cô hung hăng giẫm đạp ở dưới chân, một lần lại một lần vỡ nát. Tôi thật sự rất muốn hỏi cô, con mẹ nó, trong mắt cô tôi là cái gì?

Ngày đính hôn đó cuối cùng cũng đã đến.

Tôi cố gắng kìm chế chính mình không được nghĩ đến cô nữa nhưng thời điểm nữ hộ lí kia đến tìm tôi thì tôi vẫn không nhịn được, trực tiếp chạy xe như bão lốc đến cửa khách sạn cô đính hôn.

Bốn người.... ......Thật là một tổ hợp đầy châm học.

Tại buổi tiệc đính hôn tôi hung hăng đánh cho Trương Húc một trận, tôi hận cậu ta không biết quý trọng, tôi hận vì sao Hạ Cận thích cậu ta mà cậu ta vẫn còn đi ngoại tình.... ...... .....?

Tôi dẫn cô đi, tôi yêu cô gái này, hôm nay cô rất đẹp khắc sâu vào ánh mắt tôi cho dù phần mỹ lệ này cũng không phải vì tôi mà nở rộ.

Tôi dẫn theo cô đào hôn, dẫn cô đi khỏi nơi mà cô không muốn ở lại. Bất kể là lúc nào chỉ cần cô muốn đi thì tôi đều có thể dẫn cô đi.

Khoảng thời gian tại hội quán suối nước nóng là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời của tôi. Ở nơi đó sự tồn tại của Trương Húc dần dần phai nhạt trong cô, cô cũng dần quên đi chuyện Trương Húc từng làm cho cô bị tổn thương.

Mà rốt cuộc tôi cũng có cơ hội thổ lộ cõi lòng mình với cô.

Cũng ở nơi đó tôi đã cầu hôn cô.

Sau một lần, một lần rồi lại một lần cầu hôn rốt cuộc cô cùng đã đồng ý.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv