Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Chương 78-3: Thâm tình trao nhầm, rốt cuộc cũng đến hồi kết (3)



Thời gian cứ một ngày rồi lại một ngày trôi qua, hôn lễ của tôi và Lục Bách Nghiêu càng ngày càng gần nhưng chuyện vui gần nhất là Lưu Chi Dao không ngừng thổi gió "Lợn chết cũng khen" tấn công lỗ tai Lục phu nhân mà Lục phu nhân cũng lấy tư thế cực lỳ kiêu ngạo rơi vào tay giặc.

Nhớ ngày đó cùng Lục Bách Nghiêu chụp ảnh cưới, Lục phu nhân mang vàng đeo bạc đột nhiên xuất hiện thiếu chút nữa hù dọa tôi ngã xuống may mắn là còn có Lục Bách Nghiêu chỉ hơi hơi chấn động đứng bên cạnh. Kết quả là bà đứng bên cạnh quan sát toàn bộ quá trình tôi cùng Lục Bách Nghiêu chụp xong ba bộ áo cưới, cuối cùng nhỏ giọng khen một câu "Chụp cũng không tệ lắm".

Đi đôi với hôn lễ ngày càng tới gần thì bụng của Đồng Yến cũng ngày càng lớn, càng về sau, Lưu Chi Dương trực tiếp bỏ bê phòng khám bệnh không thèm quan tâm, ngày đêm canh giữ bên cạnh Đồng Yến chỉ sợ cô ấy đụng trúng bụng.

Lúc tôi và Lục Bách Nghiêu cười nhạo Lưu Chi Dương là thê nô thì anh ta nói một câu: "Chẳng lẽ cậu không phải." trực tiếp cứng rắn ép vui vẻ trên mặt Lục Bách Nghiêu trở về.

Có câu nói: Đàn ông chinh phục thế giới, phụ nữ chinh phục đàn ông, luyện thép thành sợi chỉ mềm. Không phải trước kia Lục Bách Nghiêu là thép cứng mà bây giờ cũng trở thành sợi chỉ mềm rồi sao?

Buổi tối trước khi kết hôn mấy ngày tôi cùng Lục Bách Nghiêu đi gặp Trương Húc. Bất luận bây giờ chúng tôi đi đến tình cảnh nào thì dù sao cũng là bạn học cấp ba, trên thực tế tình bạn là cả đời.

Tôi và Lục Bách Nghiêu đưa thiệp mời cho Trương Húc đồng thời tôi cũng trả lại sợi dây chuyền mà anh ta đã từng tặng cho tôi. Sau khi dọn nhà sợi dây chuyền đó được bỏ vào trong một cái hộp nhỏ bị Lão Phật Gia ném vào trong góc nhà. Hôm nay chữ khắc trên dây chuyền vẫn lóng lánh như cũ chẳng qua là người kia đã "qua đời", giữa chúng tôi cuối cùng cũng không trở về được nữa.

Tôi để thiệp mời xuống: "Lúc đó hoan nghênh đến tham dự hôn lễ của chúng tôi, nếu Nguyệt Nguyệt muốn anh có thể dẫn cô ấy đến."

"Tiểu Cận!"

Tôi đang định lôi kéo tay Lục Bách Nghiêu rời đi thì bị Trương Húc gọi lại.

Tôi xoay người dùng giọng bình tĩnh nói: "Xin gọi tôi là Hạ tiểu thư."

Trương Húc nhìn thẳng tôi giống như là muốn khảm tôi vào sâu trong ánh mắt: "Ở cùng với cậu ta, em hạnh phúc sao?"

Tôi nhoẻn miệng cười: "Tôi họ Hạ, cảm ơn."

Tôi xoay người lôi kéo tay Lục Bách Nghiêu rời đi không hề nhìn Trương Húc nữa.

Khuông Khuông đã từng nói: Khát vọng cả đời của tôi được cất giấu rất tốt, sắp đặt ổn thỏa, cẩn thận bảo vệ. Cho dù tôi sợ hãi, cho dù tôi đau khổ, cho dù tôi lưu lạc mọi nơi, cho dù tôi không có người nương tựa thì mọi người đều biết và tôi cũng biết anh vĩnh viễn sẽ không đến.

Tôi đã từng giống như Khuông Khuông, giống như Lưu Chi Dao là một loại chấp nhất, thâm tình trao nhầm, rốt cuộc mọi chuyện cũng đến hồi kết.

Lúc rời đi Lục Bách Nghiêu cũng hỏi tôi giống như Trương Húc: "Vợ, ở bên anh em hạnh phúc sao?"

Tôi hôn lên môi Lục Bách Nghiêu, xóa đi tất cả nghi ngờ của anh: "Dĩ nhiên là hạnh phúc. Anh là chồng em, ở chung với anh làm sao em lại không hạnh phúc đây?"

Nếu trước đó không gặp được anh hạnh phúc trong mắt tôi chẳng qua là cầm tay người yêu nhưng sau khi gặp được anh thì lần đầu tiên tôi cảm thấy được sâu sắc nội tâm mình rõ ràng là muốn cùng anh đi đến cuối con đường.

Từ trước đến nay tôi vẫn thích nhất hai câu sau cùng trong bài hát "Tân thiêm thanh dương liễu từ nhị thủ": Linh lung đầu từ an hồng đậu. Nhập cốt tương tư tri bất tri. Những chấm đỏ trên hạt xúc xắc kia đều là những hạt tương tư trong tận xương tủy, đại biểu cho tương tư tận xương tủy của tôi đối với anh.

*Tên bài có thể tạm dịch là : Hai cành dương liễu xanh non.

Còn hai câu hát đó là: Chấm đỏ trên xúc xắc đang xoay tròn là tương tư tận người tủy có biết không.

Chỉ là bây giờ tương tư tận xương tủy của tôi không vì Trương Húc nữa mà chỉ vì anh, Lục Bách Nghiêu.

Tôi ôm chặt người đàn ông trước mặt, gắt gao ôm anh, rốt cuộc cảm giác muốn kết hôn lại chân thật như vậy làm cho người ta khó có thể tin được.

Tôi không biết có phải Thượng Đế thích đùa giỡn mình hay không mà trước ngày kết hôn bỗng nhiên Đồng Yến gọi điện thoại cho tôi. Tôi còn đang nghi hoặc tại sao cô ấy lại có thể gọi được điện thoại dưới mí mắt Lưu Chi Dương thì nghe thấy Đồng Yến ở đầu bên kia nói: "Tiểu Cận, mình nhìn thấy Hoàng Vũ Vi ở trong TV, cô ta về nước rồi.... ...."

Hoàng Vũ Vi.... ..........Hoàng.... .....Vũ.... ...... .....Vi.

Hộp trí nhớ bụi bặm bị chìa khóa thời gian mở ra, đã từng ôm nhau cười đùa vui vẻ, đã từng phản bội và xa nhau, từng đoạn kí ức oanh oanh liệt liệt thời tuổi trẻ rốt cuộc cũng theo cái tên này ùa về như đê vỡ.

"Hẳn là cô ta mới trở về gần đây, lúc mình xem TV mới vừa mở cái tiết mục giải trí đã nhìn thấy cô ta rồi. Tuy rằng diện mạo có chút thay đổi nhưng liếc mắt một cái mình liền nhận ra cô ta, cậu nói.... ...... ......" Nói giọng của Đồng Yến trong di động không ngừng vang lên nhưng tôi lại không có dũng khí để nghe tiếp.

"Rầm.... ...."

Điện thoại trượt xuống từ trên tay tôi, thẳng tắp rơi xuống mặt sàn, đầu óc tôi ngẩn ngơ hồi tưởng lại tên "Hoàng Vũ Vi" này, trí nhớ tuôn ra như nước.... ......

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv