Lục Bách Nghiêu ngồi ở đối diện nhìn tôi, bất đắc dĩ cười cười, ngược lại cũng không ngại tôi ăn còn dư liền gắp bỏ vào miệng.
Tôi còn muốn ăn cá nhưng vừa mới động chiếc đũa đã bị Lục Bách Nghiêu ngăn lại: "Không được ăn nữa, một lần không thể ăn quá nhiều."
Tôi bĩu cái miệng nhỏ nhắn trừng anh, anh lại nhẹ giọng dụ dỗ tôi: "Ngoan, chờ hai ngày nữa sẽ làm cho em."
Cơm nước vừa xong tôi liền vùi ở trong ghế salon xem TV, sau khi Lục Bách Nghiêu rửa chén bát xong thì đưa cho tôi một ly trà hoa lài.
Tôi để nguội sau đó uồng một hớp chợt cảm thấy có một mùi hương đọng lại trong miệng, thân thể theo thói quen dựa vào trong ngực Lục Bách Nghiêu, thoải mái thở dài lầm bầm một câu: "Thân ái, không có anh thì em biết làm cái gì bây giờ!"
Tôi nhìn thấy mắt Lục Bách Nghiêu lóe lóe, khóe miệng khẽ mỉm cười, thân thể tiến gần tới tai tôi hỏi: "Không thể rời bỏ anh như vậy sao?"
Tôi ở trong ngực Lục Bách Nghiêu đổi tư thế, ngước mắt nhìn anh: "Không thể rời bỏ. Làm sao bây giờ?"
Anh nhìn mắt tôi, hỏi một câu: " Vợ anh đang oán hận vì gả cho anh?"
Tôi gật đầu một cái: "Đúng vậy, là oán hận vì gả cho anh."
"Xem ra không riêng gì anh hận cưới mà vợ anh cũng hận gả." Lục Bách Nghiêu lấy tay vuốt đôi môi tôi sau đó nắm lấy miêu tả hình dáng.
Tôi đổi đề tài, nói với Lục Bách Nghiêu: "Thân ái, em hát cho anh nghe một bài nha."
Vốn là tôi rất có cảm giác với những hành động tình cảm, kết quả là đầu của Lục Bách Nghiêu lắc như cái trống bỏi: " Kí ức của anh với bài "Hảo hán ca" em hát lần trước vẫn còn mới mẻ, vợ, em đừng giày vò anh nữa."
Hảo hán ca.... .....Ho khan một cái, cũng chính là cái potato đó, không phải là do anh của Lục Bách Nghiêu tặng tôi một sợi dây chuyền kim cương quý giá quá sao, không phải chỉ là hưng phấn nho nhỏ thôi sao cho nên mới hát vang một khúc vậy mà không nghĩ tới Lục Bách Nghiêu có thể nhớ dai, mang thù như vậy!
"Lục đại, Lục oppa, không được hát làm em nghẹn rất khó chịu, anh để cho em hát đi." Thấy bộ dáng của Lục Bách Nghiêu vẫn "Chết không từ nan" như cũ tôi tiếp tục lôi kéo cánh tay anh, lay lay tay áo anh: "Lần này em không hát đại ca cùng khoai tây nữa còn không được sao? Những ngày qua em vì anh mà suy nghĩ hai bài hát, em hát cho anh nghe nha?"
Ngoài miệng Lục Bách Nghiêu rốt cuộc cũng dãn ra: "Vì anh mà viết bài hát?"
Đầu của tôi giống y như bằm tỏi: "Đúng đúng."
Lục Bách Nghiêu có chút ghét bỏ cách xa một chút, hai tay làm bộ giống như đã chuẩn bị tốt, tùy lúc có thể bịt lỗ tai lại: "Vậy thì anh miễn cưỡng nghe một chút vậy."
Ặc......
Tôi chỉ là hát một bài có được hay không?
Người ta cũng sẽ tự ái đó.... ...
"Amen a…a.., trước đây gọi anh là Lục khốn kiếp, a thụ a thượng anh muốn ăn cây nho, tiểu tiện nhân cõng cái vỏ tình yêu nặng nề từng bước từng bước đi lên đi lên......" Tôi đang hát hăng hái, vừa tới một nửa thì cái miệng liền bị Lục Bách Nghiêu bịt chặt lại!
Miệng của tôi bị tay anh chận lại, chỉ có thể trợn to hai mắt trao đổi với anh ta: "Anh muốn làm cái gì? Em còn chưa có hát xong!"
Mặt của Lục Bách Nghiêu suy sụp nhìn tôi: "Vợ, em nói đi, em muốn mua gì, anh dẫn em đi mua có được không? Đừng hát nữa....."
Tôi túm lấy tay Lục Bách Nghiêu trong nháy mắt có loại cảm giác nông nô xoay người, nói ra toàn bộ những chuyện mà bình thường Lục Bách Nghiêu không cho phép làm: "Em muốn ăn kem ở tiệm thủ công Italy mới mở ở dưới lầu. Một phần lớn! Em còn muốn ăn Ma lạt thang! Loại cay nhất! Anh cũng phải ăn với em."
Lục Bách Nghiêu chỉ sợ tôi hối gận, gật đầu thật nhanh: "Được được được, chỉ cần từ nay về sau em không ca hát nữa thì cái gì anh cũng mua cho em!"
"Ấu yề" Tôi từ ghế sôpha nhảy lên một cái, chuẩn bị thu dọn đồ đạc ra cửa, tâm tình thoải mái trực tiếp quăng yêu cầu của Lục Bách Nghiêu ra sau ót, vui vẻ ca hát: " Đũng quần bị cắn đang rách ra, rách ra liền rách ra, hiên tại lại muốn dùng kim khâu, khâu vá trở lại.~~"
"Ặc......."
Tôi quay đầu lại thì phát hiện Lục Bách Nghiêu đã ngã trên mặt đất.... ......