Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Chương 77-2: Mang thai? (2)



Đợi đến khi anh chạy đến trước mặt tôi, tôi mới kinh ngạc nhìn nhìn anh: “Tại sao anh lại ở chỗ này?”

Lục Bách Nghiêu tức giận đùng đùng nhìn tôi: “Nếu anh không tới có phải em định bỏ con của chúng ta hay không?”

Tôi hoàn toàn giống như không còn đầu óc để suy nghĩ: “Em….em không có….”

“Vậy em tới bệnh viện làm gì?”

Tôi bị anh nói càng thêm bối rối: “Em tới kiểm tra một chút rốt cuộc là nghi ngờ có đúng hay không thôi.”

Vừa dứt lời thân thể của tôi liền bị Lục Bách Nghiêu ôm thật chặt: “ Em hù chết anh.”

“Đây là bệnh viện, có rất nhiều người đang ở đây đấy.” Tôi do dự muốn đẩy anh ra nhưng anh lại cậy mạnh không chịu buông.

Thời gian hình như đã trôi qua thật lâu, Lục Bách Nghiêu mới chậm rãi buông ra, tay phải vẫn đặt lên bả vai tôi, muốn kéo tôi rời khỏi dòng người chật chội trong bệnh viện.

Tôi chần chờ không có nhấc chân: “Đồng Yến vẫn còn đang giúp em đăng kí.”

Lục Bách Nghiêu chê cười: “Vợ ngốc, Lưu Chi Dương đã sớm mang vợ anh ta về rồi. Đi, anh dẫn em đi kiểm tra.”

Mãi cho đến sau đó tôi mới từ trong miệng Lục Bách Nghiêu biết được thời điểm Đồng Yến điên cuồng chở tôi vượt đèn đỏ thì vừa lúc bị Lục Bách Nghiêu bắt gặp. Vốn là anh đang trên đường tới công ty để họp, trên đường nhận ra xe của Đồng Yến cũng thấy được người ngồi bên cạnh ghế lái là tôi nên mới gọi điện cho Đồng Yến nhưng không gọi được, cuối cùng chỉ có thể điện thoại cho Lưu Chi Dương.

Vốn là Đồng Yến đang đợi trong phòng khám bệnh của Lưu Chi Dương, sau khi nhận được điện thoại của tôi liền vội vàng rời đi cũng không dặn dò gì. Lúc tôi cùng Đồng Yến nói chuyện điện thoại, Lưu Chi Dương loáng thoáng nghe được cái gì đó, cẩn thận suy nghĩ liền sai lầm nghĩ rằng Đồng Yến muốn mang tôi đi nạo thai, dọa cho Lục Bách Nghiêu sợ tới mức vội vàng bỏ hết công chuyện tới bệnh viện tìm tôi.

Vốn là xe của Lục Bách Nghiêu đang đi phía sau xe Đồng Yến nhưng bởi vì Đồng Yến liều mạng vượt mấy cái đèn đỏ trực tiếp bỏ rơi Lục Bách Nghiêu ở phía sau mông làm hại anh chỉ có thể vừa vội vừa lo lắng điên cuồng đuổi theo phía sau.

Không nghĩ tới chuyện mang thại này lại gây ra rắc rối như vậy nhưng nhìn mặt mũi Lục Bách Nghiêu vội vàng tôi biết anh sợ tôi không đủ thương anh, sợ tôi sẽ phá bỏ đứa bé của anh, làm cho nó biến mất trên thế giới này cho nên đến cuối cùng vẫn là tôi làm chưa đủ tốt nên anh mới không thể hoàn toàn tín nhiệm tôi sao?

Dọc đường tôi bị Lục Bách Nghiêu lôi kéo, trực tiếp kéo đến trước phòng làm việc của bác sĩ, bên trong còn có hai bác sĩ nữ chưa kịp phản ứng liền bị Lục Bách Nghiêu gầm lên giận dữ mà giật mình: “Kiểm tra một chút xem vợ tôi có mang thai hay không.”

Cảm giác này thật giống như trong những phim về thập niên 90 ở Hương Cảng hay phim Young and Dangerous.

Chẳng qua là Lục khốn kếp, hình như chúng ta chưa đăng kí lấy số.

Nhưng chuyện quan trọng chính là ánh mắt của nữ bác sĩ này đặc biệt sáng lấp lánh (chỉ đối với Lục Bách Nghiêu) cho nên cuối cùng vô cùng kính cẩn cho tôi làm kiểm tra.

Khí tiết đâu, khí tiết đâu? Cô ta thấy trai đẹp liền hôn mê sao? Quên mất vợ của anh ta là tôi còn sống sờ sờ đứng ở chỗ này sao?

Bây giờ tôi không thể nhìn nổi nữ bác sĩ này liên tục phóng điện với Lục Bách Nghiêu nữa nên trực tiếp đuổi đầu sỏ gây chuyện ra ngoài.

Sau khi làm một loạt kiểm tra mà người phàm như tôi hoàn toàn không thể gọi tên được cùng với việc tôi đem mười tám đời tổ tông Lục Bách Nghiêu ra hỏi thăm một lần thì nữ bác sĩ đường đường chính chính cho tôi một cái đáp án: Không có mang thai! Chẳng qua là trong khoảng thời gian này quá mức mệt nhọc công thêm làm việc và nghỉ ngơi không hợp lí cho nên “dì cả” mới tới trễ vài ngày.

Tôi kinh ngạc đứng ngay tại chỗ nhìn vị bác sĩ không ngừng bày ra bộ dáng hoa si với Lục Bách Nghiêu, nghiêm trọng hoài nghi hành vi nghề nghiệp thường ngày của cô ta.

Nữ bác sĩ kia nhìn thấy được suy nghĩ trong lòng tôi, nói một câu: "Anh ta là đại cổ đông của bệnh, tôi không dám nói đùa với anh ta." Trực tiếp nói ra kết quả là tôi suy nghĩ lung tung rồi.

Tôi phát ngốc, tuyệt đối là suy nghĩ lung tung rồi.

Nhìn dáng vẻ của bác sĩ này khoảng hơn ba mươi tuổi, tuy có chút trẻ con nhưng ánh mắt lưu luyến nhìn về phía Lục Bách Nghiêu lại mê hoặc, sức quyến rũ mười phần cho nên tôi dám khẳng định người này là một phụ nữ đã ly hôn mang theo con nhỏ nên mới vội vàng tìm một cao phú suất làm mùa xuân thứ hai cho mình.

Một lần nữa tôi bị chính phán đoán cực kỳ thông minh chính xác của mình làm cho kinh hãi!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv