Ba người bọn họ về đến yến hội, Tống Như Oản ngồi xuống ghế ngồi bên cạnh Tạ Bảo Lăng, nàng ấy làm mặt quỷ, hỏi Tống Như Oản: "Như thế nào? Cùng đại ca của ta đi đâu vậy?"
Tống Như Oản ậm ừ nói: "Đi dạo ngoài vườn hoa."
Tạ Bảo Lăng làm vẻ mặt không tin, nàng ấy thấp giọng cười nói: "Ngươi không biết đâu, ngươi cùng đại ca ta vừa ly khai, những cô nương đó nhìn cứ như hoa héo vậy, ánh mắt trông mong đại ca ta mau trở về! Còn có Lý Vân Lan, Chu Hân Du các nàng vẫn luôn vây quanh ta, hỏi đại ca ta đi đâu!"
Trong lòng Tống Như Oản căng thẳng, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Nghĩ thầm: Ở Thịnh Kinh, Tạ thế tử của phủ Ninh Quốc công, ai mà không biết danh tiếng tuyệt đại phong tư, văn võ song toàn? Có vị quý nữ nào không ái mộ hắn? Mà nàng, bất quá cũng là một người trong số đó mà thôi. Chỉ là nàng may mắn, cuối cùng đã được gả cho hắn, hàng đêm cùng hắn ngủ trên một chiếc giường, được hắn sủng ái.
Tạ Bảo Lăng thấy sắc mặt không tốt của Tống Như Oản, biết nàng tâm tư tỉ mỉ, sợ nàng hiểu lầm đại ca nhà mình, nhanh chóng giải thích: "Bất quá Như Oản ngươi yên tâm, đại ca ta không hề thích các nàng."
"Bảo Lăng, cảm ơn ngươi."
Không riêng vì những lời này, càng vì Tạ Bảo Lăng kiếp trước vẫn luôn giúp đỡ nàng.
...
Yến hội kết thúc, Tống Như Oản về phủ Vĩnh An hầu, thị nữ Oanh Ca hầu hạ nàng tắm gội. Tống Như Oản sợ Oanh Ca nhìn thấy hồng ngân trên người, liền lệnh Oanh Ca ra ngoài, tự mình tắm rửa.
Tống Như Oản cúi đầu nhìn hai tiểu bánh bao trước ngực, trên nền da trắng nõn toàn là những vết hôn hồng hồng, hoa nhũ cũng bị cắn mút đến sưng đỏ. Nàng nhẹ nhàng vẩy nước lên ngực, có chút đau, xem ra là bị Tạ Tầm hôn đến trầy da.
"Thật là cái đại sắc phôi!" Tống Như Oản oán giận, dùng khăn lụa cẩn thận lau sạch tiểu bánh bao. Sau đó một đường xuống phía dưới, tẩy rửa vùng kín giữa hai chân, nàng duỗi tay sờ nơi đó, tiểu huyệt vẫn còn dịch thủy, cũng không biết là của nàng hay là của Tạ Tầm.
Tống Như Oản chịu đựng ngượng ngùng, nhét khăn lụa vào tiểu huyệt, nhẹ nhàng lau đi dấu vết của Tạ Tầm để lại bên trong. Nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy côn thịt lớn kia, nhịp tim Tống Như Oản bỗng dưng tăng nhanh. Không nghĩ tới dương vật của Tạ Tầm đã lớn như vậy, kiếp trước lần đầu tiên nàng nhìn thấy côn thịt của hắn là trong đêm thành hôn của hai người, đến khi cái vật thẳng dài giữa hai chân hắn muốn cắm vào thân thể nàng, doạ nàng một phen sợ hãi. Trong lòng nghĩ: Côn thịt thô to như vậy sao có thể đi vào?
Càng nghĩ trong lòng nàng càng phát hỏa, Tống Như Oản lắc lắc đầu, bỏ khăn lụa ra khỏi hoa huyệt, lung tung giặt sạch khăn, mặc lại áo yếm và tiết khố, rồi lên giường nằm.
Ban đêm, Tống Như Oản ngủ cũng không an ổn, lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, giống như côn thịt của Tạ Tầm còn đang ở trong cơ thể nàng, tiểu huyệt hơi trướng, rất muốn hắn mau động nha.
Thẳng đến canh ba, rốt cuộc Tống Như Oản cũng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong khoảnh khắc hoảng hốt, nàng giống như được trở về kiếp trước, trong khoảng thời gian vừa mới thành thân với Tạ Tầm.
Trong phòng, nến đỏ lay động, màn lụa đong đưa, âm thanh nam nữ thở dốc kết hợp với tiếng thân thể va chạm cùng nhau vang vọng trong không gian yên tĩnh. Tống Như Oản bị Tạ Tầm đè dưới thân, hai chân bị đặt lên bả vai dày rộng của hắn, hắn kịch liệt đung đưa thắt lưng, từng chút ra vào cơ thể nàng.
Giờ phút này Tống Như Oản đã sớm mềm thành một bãi xuân thủy, chỗ bí ẩn giữa hai chân bị côn thịt tàn nhẫn chọc vào rút ra, hai luồng mềm mại trước ngực đong đưa theo từng nhịp ra vào, hấp dẫn Tạ Tầm cúi đầu xuống ngậm lấy một bên.
"Tướng công... Chàng nhẹ thôi... Cắn đau thiếp..."