“Nghiêm Tu còn chưa về sao?” Thẩm Thanh Yến ngồi trong thư phòng, sắc mặt không tốt hỏi, hắn tựa lưng vào ghế, cẩm bào vén lên, một đôi chân dài đặt ở trên bàn, trên bàn Nghiêm Tu sắp xếp chỉnh tề giá bút trấn lư hương và các vật phẩm khác đều bị hắn quét ngã một mảnh.
Lão Dư giương mắt nhìn một cái, lại cúi đầu đáp, “Đại thiếu gia trên đường trục trặc một chút, hiện tại còn chưa có tin truyền về.”
Nghiêm Tu ba tháng trước ra ngoài, muốn chạy một chuyến đến Trường Châu, ước định trong vòng ba tháng trở về, lại không biết có phải trên đường xảy ra chuyện gì hay không, chậm ba ngày vẫn không thấy bóng người. Khoảng thời gian này bởi vì Nghiêm Tu không có ở đây, tính tình Thẩm thiếu gia không tốt, mấy ngày nay càng tìm lý do mắng không ít người, ngay cả lão Dư cũng hơi sợ hãi, cúi đầu đứng ở một bên, không dám nói thêm một câu.
Lúc này đột nhiên có hạ nhân đến báo, nói là Tiền chưởng quầy của tiệm tơ lụa cầu kiến.
Thẩm Thanh Yến mày nhăn lại, không kiên nhẫn phất tay, “Gọi hắn vào.”
Tiền chưởng quầy kia được người đưa vào, tư thế Thẩm Thanh Yến không thay đổi, mí mắt cũng chẳng nâng một chút, “Lại xảy ra chuyện gì?”
“Hồi thiếu gia, đã nhiều ngày mưa to liên tục, Quân Điền Phường… Hàng trong kho có một số nguyên liệu bị ngập, tiểu nhân, muốn điều một số hàng hóa từ các tiệm khác.” Chưởng quầy kia dâng lên tài liệu.
“Việc nhỏ như thế, không đi tìm Trần chưởng quầy, sao lại tìm đến chỗ ta?”
“Dạ… Trước kia là như vậy, nhưng Nghiêm chưởng quầy trước khi ra khỏi cửa dặn dò, khoảng thời gian ngài ấy không có ở đây, trong tiệm có chuyện gì, ngoại trừ Trần chưởng quầy, cũng phải báo cáo cho thiếu gia.”
Chả trách mấy ngày nay nhiều chuyện vặt vãnh như thế, Thẩm Thanh Yến mở mắt ra, ánh mắt nặng nề rơi vào người Tiền chưởng quầy, ánh mắt thận trọng dường như có thực chất, nhìn thấy Tiền chưởng quầy không thấy trán đổ mồ hôi, qua một lúc lâu, ánh mắt kia mới dời khỏi người gã, Thẩm Thanh Yến ngồi dậy, Lão Dư cúi đầu đưa bút đến trước mặt hắn, lại đưa mực qua, Thẩm Thanh Yến phê chuẩn, lại đóng ấn giám, liền cho người cầm đồ đi xuống.
“Ba tháng, năm lần.” Thẩm Thanh Yến dựa vào ghế trên giường, sắc mặt rất không kiên nhẫn.
Lão Dư lấy bút trong tay hắn cất đi, nghe vậy ngẩng đầu, “Thiếu gia nói là?”
“Lần đầu thì là bị ẩm nóc, lần thứ hai là nạn sâu bệnh, còn có hỏa, bị trộm… Còn có lúc này đây,” Giọng điệu Thẩm Thanh Yến lạnh xuống, “Nếu cứ tiếp tục như vậy, tiệm Thẩm gia chúng ta cũng phải đóng cửa thôi.” Hắn nhắm mắt lại, lại phân phó, “Lão Dư, ông đi lấy sổ sách nửa năm gần đây tới đây, ta muốn xem một chút.”
Mấy ngày nay trời mưa rất lớn, Nghiêm Tu cũng bởi vậy mà chậm trễ hành trình, trên đường trở về của bọn họ có một đoạn cầu bị gãy, không thể không đi đường vòng, khi Nghiêm Tu về đến nhà, vốn định nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen, sau đó đi tìm Thẩm Thanh Yến. Nhưng đẩy cửa phòng mình ra, liền thấy Thẩm Thanh Yến co rúm ngủ ở trên giường mình.
Thẩm Thanh Yến nhắm mắt lại, tựa như ngủ rất sâu, ngũ quan hắn đã không còn dáng vẻ ngây ngô trước đây, mặt mày kiêu hãnh sắc xảo, vừa có quý khí của công tử nhà giàu quen ăn trắng mặc trơn, vừa có ngạo khí sắc bén của người thiếu niên, lại thêm quá mức anh tuấn, càng có vẻ khó có thể tới gần.
Nhưng Nghiêm Tu hiển nhiên không ở trong phạm vi khó có thể tới gần kia, y nhìn khuôn mặt này nhìn rất nhiều năm, quen thuộc đến sớm đã bỏ qua diện mạo cụ thể của người này. Cho nên Nghiêm Tu cũng không quấy rầy hắn, tự mình cầm bộ quần áo, xoay người đến phòng khác tắm rửa.
Lúc Thẩm Thanh Yến tỉnh lại, đã nhìn thấy một người ngồi ở bên cạnh bàn, đang uống trà. Người nọ một thân cẩm bào màu lam sậm, sống lưng thẳng tắp, sợi tóc che khuất sườn mặt, chỉ có thể nhìn thấy đường viền cằm mơ hồ, là Nghiêm Tu.
Thẩm Thanh Yến nhất thời không rõ đây là mơ hay là Nghiêm Tu thật sự trở về, vừa nhìn thấy y, trong lòng liền đột nhiên động một chút.
Thẩm Thanh Yến có thể cảm giác được, Nghiêm Tu đối xử với hắn vẫn luôn duy trì thái độ chiếu cố của huynh trưởng cùng với tôn kính đối với ân nhân, nhưng… vẫn chưa đủ.
Hắn không chỉ muốn… Nghiêm Tu vĩnh viễn chỉ xem hắn như huynh đệ, hay ân nhân.
Cho nên giờ phút này, ánh mắt hắn nhìn Nghiêm Tu kỳ thật có một chút cổ quái, loại này bao hàm sâu xa, thăm dò, tưởng niệm, cùng với một ít cảm xúc khác nhìn không hiểu.