Hạ Trạm nói khẩn thiết, biểu cảm chân thành, nhưng ta không muốn để ý đến hắn nữa. Trước khi quay người rời đi, bước chân ta dừng lại.
“Ve sầu sống tám ngày, nhìn về ngày ch.ết* để sống, từ khi bắt đầu bước lên con đường này, ta cũng đã chuẩn bị sẵn lấy cái ch.ết để đổi lấy tương lai tươi sáng rồi. Hạ Trạm, ta sẽ không tin ngươi nữa, cũng sẽ không tin triều đình các ngươi, vì tin các ngươi sẽ phải gánh vác nguy hiểm quá lớn, trên đời này ta chỉ tin chính bản thân ta mà thôi.”
[*Tục ngữ nói: có một loại ve sầu tuổi thọ chỉ có 7 ngày, vô tình có con sống đến ngày thứ 8, đối với nó mà nói, 8 ngày này vô cùng đáng giá, sống lâu thêm một ngày lãi một ngày, vì thế luôn nhìn vào ngày ch.ết để sống]
8
Lúc đi ra khỏi phòng, A Tạp đứng ở bên cạnh nghe lệnh của ta.
Ta ngẩng đầu nhìn lên ánh nắng, giọng nói tê tái:
“Giết hắn đi.”
Chỉ cách một cánh cửa phòng, cuối cùng ta nghe thấy Hạ Trạm chất vấn ta: “Ngọc Tư, nàng có từng yêu ta không? Trả lời ta đi, để ta được ch.ết một cách rõ ràng.”
Đường đường là Thế tử của Định Quốc Công phủ, là hậu duệ quý tộc bẩm sinh, thế mà cũng phải hỏi loại vấn đề này.
Ta không trả lời, cũng không quay đầu lại.
Ta đi đến sau núi, sau đó đứng ở chỗ cao trên đỉnh núi, nhìn hết toàn bộ trại trên Nhạn sơn, ngay sau đó ánh mắt lại nhìn về núi non Lĩnh Nam trùng điệp ở nơi xa.
Gió thổi qua, làm cỏ ở xung quanh lay động.
Phía sau có một người xuất hiện, là Tiêu Viễn Sơn.
Hắn mang theo một chiếc áo choàng cho ta, còn giúp ta choàng lên người, sau đó cùng ta ngắm núi sông liên miên ở nơi xa, biểu cảm kiên nghị, có một tia sáng nhạt trong đôi mắt đẹp sâu thẳm của hắn.
- “Thanh Ngư*, gió nổi lên rồi.”
青鱼: Tên nữ chính là Cá trắm đen
- ''Đúng vậy, gió nổi rồi.”
Ta mở mắt trả lời, ngay cả chính bản thân cũng không nhận ra, trong giọng nói của mình ẩn chứa vài phần mệt mỏi.
Nhưng Tiêu Viễn Sơn lại phát hiện ra, hắn ghé lại gần nhìn ta, trong con ngươi đen láy trong trẻo có ánh sáng mềm mại, giây tiếp theo lại vươn tay ra để nắm lấy tay ta.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn.
Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, không ai hiểu hắn hơn ta. Tiêu Viễn Sơn cứng cỏi, dũng cảm, sâu trong xương cốt còn có vẻ bướng bỉnh.
Ta đến nhà của chủ nhân quyền quý sớm hơn so với hắn và Thanh Liễu.
Thời điểm hắn vào phủ trở thành gia nô, ta đã là người của đại lão gia rồi.
Trong phủ trạch thâm trầm, hắn giống như đám mã nô kia, đều bị ta dẫm lên người để lên xe ngựa.
Ta coi như không thấy hắn, không khác gì người xa lạ.
Nhưng hắn không làm vậy giống ta được.
Lúc ta đút cho lão gia ăn nho, lão gia thuận thế nắm lấy ngón tay ngọc ngà thon dài của ta để trêu chọc đùa giỡn, còn vẻ mặt của ta lại ngoan ngoãn cười theo.
Đến khi phục vụ ngủ trưa, tiếng cười vui vẻ trong phòng không ngừng truyền ra, mãi đến khi tìm hoan mua vui mới lắng xuống.
Ta đi chân trần ra khỏi phòng sẽ nhìn thấy Tiêu Viễn Sơn đang đứng ở trong sân, dưới cây thiêng bằng đồng, cơ thể của người thiếu niên căng cứng, rất thẳng, vẫn không nhúc nhích và cũng không biết đã đứng đây bao lâu rồi, đôi mắt dưới cặp lông mày rậm kia tràn ngập lệ khí và tuyệt vọng.
Một tên nô lệ lại có biểu cảm như vậy, là rất nguy hiểm.
Ta đi thẳng qua hắn ta mà không nói một câu nào.
Chỉ có một lần, hắn to gan lớn mật, một tay túm ta lại, cố chấp ôm vào trong ngực.
Đẩy cửa ra rồi vào sau bức bình phong, ngay trong phòng ngủ của đại lão gia, hắn nói ở bên tai ta: “Thanh Ngư, để ta mang ngươi đi đi, chúng ta cùng nhau chạy khỏi đây.”
Ta lạnh lùng nhìn hắn, mãi đến khi hắn cảm thấy tuyệt vọng, dần dần buông lỏng ta ra.
Hắn biết từ trước đến nay lí trí và sự bình tĩnh của ta đều hơn những người bạn cùng trang lứa.
Nhưng bảy năm sau, bọn ta vẫn sát cánh bên nhau, cùng đi lên một con đường không thể quay đầu lại. Trên đỉnh Nhạn sơn, hắn cầm tay của ta, bàn tay thô ráp nhưng lại rất ấm áp.
Bồng bọn mày rậm mắt to thuở thơ ấu, giờ đã trở thành nam nhân đỉnh thiên lập địa.
Đôi mắt kia mỗi khi nhìn chăm chú vào ai sẽ giống như một vùng biển đen đang hút linh hồn người khác, có ánh sáng tối tăm lưu động, khiến nếu ai không cẩn thận sẽ lập tức chìm đắm vào đó.
Nhưng một lần nữa, ta lại vô cùng lý trí tránh thoát khỏi tay hắn.
Lần này Tiêu Viễn Sơn lại không chịu buông tay, thậm chí còn có chút nóng nảy, hắn túm lấy eo ta rồi ôm chặt ta vào trong ngực.
Ta vừa tránh thoát vừa giận dữ, nói: “Tiêu Viễn Sơn, ngươi buông ta ra!”
Vóc dáng hắn rất cao, sức lực lại lớn đến mức khiến ta không thể tránh thoát nổi, hắn nhìn ta với ý cười trong mắt, giọng nói lại có thêm vài phần vui vẻ: “Thanh Ngư, hiện tại ngươi rất giống một con cá nhảy nhót tung tăng.”
Ta khó thở, bèn nâng một chân lên bất ngờ đá vào người hắn.
Tiêu Viễn Sơn phản ứng rất nhanh, không chỉ tránh thoát, mà còn dùng thêm sức để kiềm chế giữ chặt ta lại, khiến ta không thể nhúc nhích nổi.
Đôi mắt hắn sáng lấp lánh như chứa những vì sao, dưới ánh mắt phẫn nộ của ta lại không hề trốn tránh, chỉ cúi đầu yên lặng nhìn ta, sau đó càng ngày càng gần, áp trán hắn vào trên trán ta, hơi thở ấm áp gần trong gang tấc: “Rốt cuộc là ngươi còn muốn ta phải làm như thế nào nữa đây? Ta thật sự không thích Thanh Liễu, ta chỉ có thể đối xử với nàng ấy như muội muội của mình mà thôi, ngươi bỏ qua cho ta đi.”
Ta bình phục hạ tâm tình, quay mặt qua chỗ khác: “Nhưng Thanh Liễu thích ngươi, Tiêu Viễn Sơn, ta chỉ có một người muội muội này thôi, muội ấy đã đủ đáng thương rồi, coi như ta cầu xin ngươi, đừng để muội ấy thương tâm nữa.”
Tiêu Viễn Sơn bẻ mặt ta lại, trong mắt hiện lên vẻ bi thương: “Vậy còn tâm của ta thì sao? Thanh Ngư, ta cũng là người có trái tim, ta không đáng thương sao?’’
“Từ khi còn bé ta đã thích ngươi rồi, chưa bao giờ thay đổi tâm ý, vì sao ngươi càng lờ đi như không thấy? Đừng đẩy ta ra nữa, ta sẽ đi nói rõ ràng với Thanh Liễu, muội ấy có thể hiểu cho chúng ta.”
“Tiêu Viễn Sơn! Ngươi dám làm như vậy, ta sẽ gi.ết ngươi…….”
Ta tức muốn hộc máu, hắn cũng không thèm để ý, bàn tay to vòng lấy eo ta, một cái tay khác giữ chặt đầu ta, sau đó lập tức lấp kín miệng ta.
Ta gắng sức giãy giụa, cắn nát môi hắn, có mùi tanh ngọt tỏa ra.
Hắn cau mày buông lỏng ra, đối diện với ánh mắt hung ác của ta, biểu cảm vừa bất lực vừa bướng bỉnh.
Cuối cùng hắn như bằng bất cứ giá nào, bế ngang ta lên, rồi đặt nhẹ nhàng ở bãi cỏ xanh trên mặt đất, vươn tay cởi đai lưng của ta ra.
“Tiêu Viễn Sơn, ngươi dám!”
Ta hoảng sợ đến mức mặt trắng bệch, cực lực giãy giụa, trong mắt hắn hiện lên sự cố chấp, hạ thấp giọng nói: “Ta cũng không muốn như vậy, nhưng chỉ có thể gạo nấu thành cơm thì ngươi mới có thể chấp nhận ta, không đẩy ta cho Thanh Liễu nữa, có phải vậy không?”
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, ta đã bình tĩnh trở lại, ánh mắt nhìn thẳng bề phía hắn, sau đó cười một tiếng: “Ngươi không cho rằng ta còn để ý mấy thứ này đấy chứ, Tiêu Viễn Sơn ngươi nghĩ kỹ lại đi, nam nhân nào từng ngủ với ta cũng đều ch.ết hết cả rồi.”
Gió núi phất qua, trong không khí có lẫn mùi cỏ xanh và bùn đất hòa trộn, bốn phía yên tĩnh, cuối cùng hắn nhắm hai mắt lại, cam chịu bại trận: “Thanh Ngư, ngươi biết ta không sợ ch.ết mà, ta chỉ sợ ngươi rời bỏ ta thôi, từ trước đến nay chỉ cần một ánh mắt của ngươi là nói gì ta sẽ nghe nấy, khi còn nhỏ là như thế, sau này lớn lên rồi cũng vẫn như vậy, nếu có thể, ta hy vọng cả đời đều như thế này.”
……
A Tạp không gi.ết Hạ Trạm.
Nàng ấy quỳ gối trước mặt ta, lần đầu tiên trong đời làm trái ý ta.
Nàng nói: “Thanh Ngư, ta cảm thấy hắn nói rất có đạo lý.”
Trong giây lát, ta bật cười vì tức giận.
Ta đã quên, Hạ Trạm là người giảo hoạt cỡ nào, miệng lưỡi hùng hồn, mê hoặc tâm trí người khác.
A Tạp nhìn ta khẩn thiết, bắt lấy ta quần áo: “Ngươi cũng đã từng nói, bạo loạn và chém giết cũng không phải ước nguyện ban đầu của chúng ta, thứ chúng ta muốn chính là thoát khỏi thân phận thấp hèn, trở mình thành lương dân, bậc cha chú có ruộng đất để cày, ăn no mặc ấm, tỉnh ngủ cũng không phải lo lắng điều gì, phụ nữ quay tơ dệt vải, ủ rượu dâu, trẻ em có thể bẻ cành liễu vào ngày xuân và cưỡi nai trắng đến thư viện.
Hành trình này tuy còn dài, nhưng cũng sắp đến gần, mọi chuyện tuy khó, nhưng có làm thì sẽ hoàn thành. Thanh Ngư, mỗi một câu ngươi nói ta đều ghi tạc trong lòng, ngươi kêu gọi chúng ta đứng lên phản kháng, lấy hôm nay sâu uyên, đánh đội vực thẳm ngày hôm nay để lấy vẻ rực rỡ của ngày mai, ngươi đã nói, con kiến có thể phá con đê ngàn dặm, là muốn làm cho bọn họ thức tỉnh, sợ hãi và nhận rõ sai lầm, từ đầu tới cuối, chẳng lẽ mục đích của chúng ta không phải vẫn như vậy sao?
Nhưng ngươi quay đầu lại nhìn xem, hiện giờ chúng ta vào rừng làm cướp, ẩn nấp ở nơi này, làm những hành động giống hệt sơn phỉ, bao nhiêu người ở trong quá trình này đã mất đi ý định ban đầu, khi ngươi không ở trong núi, bọn Hắc Cẩu đã gi.ết người cướp của, riêng hành động cướp bóc đã làm không ít lần.
“Lúc trước đều là bị buộc bất đắc dĩ mới đi lên con đường này, trong rất nhiều người của chúng ta, người nhà họ vẫn còn ở Giang Nam, trong nhà còn có người thân tuổi già, bọn ta nằm mơ cũng đều muốn được trở về, Thế tử gia nói, triều đình cũng không làm khó xử người nhà của chúng ta, trong triều đình còn có văn thần sẽ làm chủ ra mặt cho chúng ta, hơn nữa Hoàng Thượng đã đồng ý rồi, thiên tử nhất ngôn cửu đỉnh, Thế tử gia nói ngài ấy có thể bảo đảm.”
Ta thở dài một tiếng, đỡ nàng ấy lên: “A Tạp ngươi có biết không, chúng ta sẽ không có cơ hội gi.ết Hạ Trạm lần thứ hai đâu, mất đi con bài thương lượng này ngươi biết có ý nghĩa gì không?
“Hắn sẽ đuổi tận giết tuyệt chúng ta, sẽ treo cổ càng nhiều người ở rừng cây hơn nữa, cái gọi là thiên tử nhất ngôn cửu đỉnh, đối với chúng ta mà nói là một ván bạc, người hoàng gia giảo hoạt nhất, ta không có khả năng buông tha cho Hạ Trạm.”
A Tạp im lặng, trông nàng ấy giống một con nghé to khoẻ, vì cơ thể thô tráng kia nên từng bị chủ nhân của nàng ấy buộc vào dây cương, bị giày vò ma sát, quất roi và sai bảo như một con lừa.
Dù vậy, trong xương cốt nàng ấy vẫn có lòng lương thiện.
Từ khi mới xảy ra bạo loạn g.ết chóc, nàng đứng ở bên cạnh ta, trừ khi bất đắc dĩ, nếu không thì chịu gi.ết một người nào cả.
Ta nên nghĩ đến, một cô nương có đầu óc đơn giản như vậy sẽ bị dăm ba câu của Hạ Trạm đả động, đó là điều rất bình thường.
Người tên Hạ Trạm này quá nguy hiểm, vẫn phải gi.ết ch.ết mới được.
Nhưng đêm nay lòng ta rất rối loạn, những lời nói như lỡ đãng của A Tạp khiến ta sinh ra cảnh giác.
Sau khi về Nhạn sơn, ta đã thấy Tổ Triều hai lần.
Lần thứ hai hắn thừa dịp mọi người đang mải uống rượu, đến ngồi ở bên cạnh ta và nói những lời thế này:
“A Ngư, trong trại Tây hiệp của bọn ta có gần một ngàn phụ nữ và trẻ em, tổ tiên đã dựa vào núi để sinh sống, tuy nói làm là thổ phỉ, nhưng cũng có thứ muốn bảo vệ, năm đó nhóm tiền bối chọn ta làm đương gia, lúc ấy ta đã đưa ra lời thề, không chỉ có muốn làm cho trại Tây Lĩnh càng ngày càng tốt hơn, mà nhất định phải bảo vệ mọi người trong trại được bình an.
“Ta biết một đường ngươi đi tới cực kỳ không dễ dàng, một nữ tử yếu đuối lại có sự quyết đoán đoán, thực sự khiến ta khâm phục, nhưng ta là đại đương gia của Tây hiệp trại, nên gánh nặng trên vai rất nặng, ta ngưỡng mộ ngươi, nhưng cũng biết ai có chí nấy, vì lợi ích của tất cả mọi người, nên sau này ta sẽ không đến đây nữa, đều tự chú ý giữ gìn sức khỏe nhé.”
Lúc ấy ta còn chưa nghĩ kỹ về những điều hắn nói, hiện giờ trong lòng lại tràn đầy nghi ngờ.
Đêm nay ta ngủ không được ngon, sau nửa đêm quả nhiên đã xảy ra chuyện.