Hắn rất tinh mắt, chỉ cần liếc một cái là nhìn thấu sau khi Triệu Minh Ngọc trở về, ta cảm thấy thấp thỏm bất an, sợ hãi rất đáng thương.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đong đầy nước mắt.
Tay hắn vuốt ve mặt ta, ta vẫn giống như trước, ngoan ngoãn áp mặt vào, cụp mi mắt xuống.
Một năm qua, ta luôn thật thà lấy lòng hắn ở mọi nơi, chắc hắn chỉ coi như đang nuôi một bé mèo hay bé ch.ó, nên cũng không đành lòng vứt bỏ đúng không.
Khi Hạ Trạm ở trong phòng ta, chưa bao giờ đứng dậy rời đi giữa đêm hôm khuya khoắt.
Từ khi Triệu Minh Ngọc trở về, hắn luôn vội vàng rời đi, nguyên nhân chỉ có một:
Biểu tiểu thư lại gặp ác mộng.
Sau khi xảy ra thảm án cả nhà tổng đốc Giang Tây bị diệt, Triệu Minh Ngọc luôn gặp phải ác mộng.
Trước kia còn ở Tương Dương, mỗi lần gặp ác mộng đều có dì Hạ phụ nhân của nàng ta ở cùng.
Về kinh thành rồi đương nhiên gánh nặng này đặt ở trên người Hạ Trạm.
Không cần tránh hiềm nghi nữa, vì ba năm hiếu kỳ của nàng ta đã qua, không cần kéo dài chuyện lớn của đời người nữa.
Chàng có tình thiếp có ý, Hạ phu nhân lại luôn luôn yêu thương nàng ta, đã tính xong chờ đến khi mùa xuân ấm áp, cơ thể của lão Quốc công tốt hơn một chút, sẽ lập tức về kinh thành chủ trì cho hôn lễ của bọn họ.
Đây là nha hoàn A Thải nói cho ta biết, nàng ta còn nói: “Ngọc Tư tỷ tỷ ơi, biểu tiểu thư dịu dàng nhã nhặn lịch sự, là người có tâm lương thiện nhất đấy, nên tỷ cứ yên tâm đi, đợi đến khi nàng ấy kết hôn với công tử, nhất định sẽ bao dung tỷ.”
A Thải mới mười sáu tuổi, trên mặt tràn đầy vẻ khờ khạo.
Trên đời không có bất kỳ một nữ nhân nào có thể bao dung, yêu thích khi bên cạnh nam nhân của mình lại có nữ nhân khác.
Sau khi Triệu Minh Ngọc về phủ, ta rất ít khi thấy nàng ta.
Lần đầu tiên nàng ta được Hạ Trạm đỡ xuống xe ngựa, cười cực kỳ dịu dàng, làm như không thấy, phớt lờ ta.
Lần thứ hai ở trong thư phòng của phủ Quốc công, nàng ta thấy bức tranh hoa Hải Đường mà Hạ Trạm đã vẽ kia, vì cảm thấy hứng thú nên bảo hắn gọi ta đến đó.
Sau khi đóng cửa phòng lại, Hạ Trạm bắt ta cởi quần áo ra để cho nàng ta thưởng thức hoa hải đường phía sau lưng ta.
Ta còn nhớ rõ nàng ta “Xì” cười, biểu tiểu thư có tâm địa lương thiện nhất trong miệng A Thải, có giọng nói yếu ớt, mang đến cảm giác đau lòng: “Đã sớm nghe nói Giang Nam có nhiều nhã sĩ phong lưu, ngựa gầy Dương Châu vô địch thiên hạ, quả nhiên đúng là đa dạng rất nhiều, đúng là tuyệt vời.”
Ta đưa lưng về phía bọn họ, lặng lẽ mặc lại quần áo vào.
Phía sau là giọng nói bất đắc dĩ của Hạ Trạm: “Đã xem xong rồi, để nàng ấy đi thôi.”
Ta xoay người hành lễ theo quy củ, cụp mi rũ mắt đang định rời đi, lại nghe thấy Triệu Minh Ngọc mở miệng gọi ta lại: “Chờ đã, ngươi tên là gì?”
Ta ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Trạm, hắn lại vừa nhìn Triệu Minh Ngọc vừa cuời, bình tĩnh nói: “Nàng ấy tên là Ngọc Tư, là một người câm, không thể nói được.”
Triệu Minh Ngọc “Ồ” một tiếng, biểu cảm nhạt nhẽo hiện lên trên khuôn mặt trắng nõn: “Tên này nghe không ổn, là ai đặt thế? Chỉ là một nô lệ ở Giang Nam, sao xứng với cái tên có chữ ‘ngọc’ này được?”
Hạ Trạm sửng sốt, không trả lời nàng ta, cũng không liếc mắt nhìn ta một cái, chỉ thuận miệng nói: “Nếu a tỷ không thích thì cứ đặt tên cho nàng ấy một lần nữa đi.”
“Tên ban đầu của nàng ta là gì?”
“Liễu Nhi.”
“Vậy cứ gọi như thế đi, làm người, không thể quên bổn phận của mình được.”
Giọng Triệu Minh Ngọc mềm mại nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn ta lại lộ ra vẻ chán ghét.
Ta chỉ nhìn nàng ta một cái rồi lại cúi đầu.
Sau đó nàng ta nói chuyện phiếm vài câu với Hạ Trạm, rồi mới đứng dậy rời đi, còn cười tủm tỉm nói: “Giả dù sao cũng là giả, không có gì mới mẻ cả. A Trạm, ta muốn vẽ hoa hải đườn thật trong sân của ta, chàng đi với ta đi.”
Ta nhìn thấy Hạ Trạm nhướng mày.
Hắn không nhìn ta, dáng người cao lớn đi tới trước mặt nàng ta, nói: “Được.”
Đêm đó ta đi nghỉ ngơi rất sớm.
Vào nửa đêm, Hạ Trạm đến đây, ta cởi áo giúp hắn.
Dưới ánh nến vàng trong phòng, ánh mắt hắn nhìn ta rất rất lâu.
Mãi đến khi ta đặt áo ngoài của hắn ở trên giá treo đồ xong, khi quay đầu lại vẫn thấy hắn đang nhìn ta.
Ta nhìn hắn với vẻ hoảng loạn. Hạ Trạm kéo ta qua, sau đó ôm vào trong ngực.
Vóc dáng hắn rất cao, dáng người đĩnh bạt, ta vùi đầu ở ngực hắn, nghe rõ nhịp tim mạnh mẽ quen thuộc và ngửi thấy mùi hương tuyết tùng lạnh lẽo thân quen kia, còn có giọng nói thản nhiên của hắn: “Ngọc Tư, đừng trách nàng ấy, nhà nàng ấy bị nô lệ gi.ết ch.ết, trong lòng căm hận nô lệ vô cùng nên mới nói như vậy.''
“Tính tình của a tỷ nàng ấy nhu thuận, trong xương cốt vẫn là người lương thiện, cho nàng ấy thêm thời gian thì nàng ấy sẽ chấp nhận nàng thôi.”
Ta ở trong phủ Định Quốc Công một năm, mặc dù sau này lại thành thông phòng của Hạ Trạm, cùng chung chăn gối, hắn cũng rất ít khi nói nhiều với ta như vậy. Vì ta là người câm, cho nên ngày thường hắn cũng rất ít nói.
Nhưng hôm nay hắn lại giải thích. Vì cô nương mình yêu mến mà mở miệng giải thích với một thông phòng xuất thân từ nô lệ ti tiện.
Ta lắc đầu liên tục, ánh mắt buồn bã nhìn hắn.
Có lẽ do biểu cảm của ta quá đáng thương, nên trong mắt hắn có thêm sự dịu dàng, vuốt ve đầu ta rồi cúi đầu hôn xuống.
Trong đêm đó, hắn vẫn gọi ta là Ngọc Tư, gọi liên tục nhiều lần.
Vào đêm khuya, ta đang ngủ rất say lại nghe thấy thị đồng ở ngoài cửa vội vã gọi một tiếng:
“Công tử.”
Lúc đó đã là canh ba, trăng treo đầu cành.
Lúc hắn đứng dậy rời đi còn nhéo nhéo gáy ta, nói: “Ngoan, đợi muộn một chút, gia lại qua đây.”
Ta để A Thải cắt tâm nến, bởi vì ta biết, lần này thị đồng tới gọi hắn không phải vì Triệu Minh Ngọc gặp ác mộng.
Hắn sẽ không trở lại. Trong phòng tối tăm, chỉ còn mình ta.
Khi trời tờ mờ sáng ta đã ngủ rồi.
Trong mộng toàn là cảnh chém giết, khói lửa đầy trời, thiêu đỏ cả chân trời ở Giang Nam.
Mãi đến khi Hạ Trạm trở về mang theo sự lạnh lẽo và cả người dính đầy máu, cởi áo rồi lên giường, duỗi tay ôm chặt ta eo.
Ta bỗng tỉnh táo lại.
3
Trên người hắn rất lạnh, cho nên gấp gáp không chờ nổi ấn ta vào trong lòng ngực.
Mặt ta áp sát vào ngực hắn, ngửi thấy mùi hương tuyết tùng xen lẫn mùi máu tươi.
Sau đó ta ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt hắn.
Ánh mắt hắn thâm sâu, trong bức màn màu xanh thẫm yên tĩnh, ta thấy trong đôi mắt hắn chất chứa muôn vàn cảm xúc.
Ta vội cụp lông mi xuống, hốt hoảng cởi áo trong của hắn ra, muốn xem bị thương ở nơi nào. Nhưng hắn ngăn ta lại, nhẹ nhàng áp xuống, đem hết mệt mỏi vùi đầu ở cổ ta…
“Ngọc Tư, ngủ đi, ta mệt mỏi quá.”
Ta không ngủ, ánh mắt nhìn xa xăm về phía màn giường, tảng sáng nắng sớm chiếu vào nhà, khiến cho trong màn không còn vẻ tối tăm nữa.
Trời đã sáng.
Vào thời điểm mặt trời lên cao, cuối cùng Hạ Trạm cũng tỉnh.
Khi hầu hạ hắn mặc quần áo, ta được kiểm tra rốt cuộc trên người hắn có vết thương nào không như ý nguyện.
Hắn để kệ ta kiểm tra, ánh mắt nhìn ta nặng nề, hỏi một câu: “Ngọc Tư, nguyên danh của nàng gọi là gì?”
Tay của ta khựng lại, nhìn hắn với vẻ khó hiểu.
Ánh mắt hắn thâm trầm tựa biển: “Liễu Nhi? Hay là Thanh Liễu? Hoặc phải gọi nàng là Lưu Thanh Liễu?”
Ta tiếp tục giả ngu.
Hắn bắt lấy cổ tay ta, rồi nhìn thẳng vào mắt ta, kể lại sự thật: “Nàng nói năm ấy nô lệ nổi loạn ở Giang Nam, nàng chạy trốn tới Huy Châu định đến nương nhờ họ hàng xa, kết quả lại bị bọn họ bán qua tay cho mẹ mìn, chật vật chạy tới Xuân lâu trong kinh thành, lúc này mới đụng phải ta, là như vậy sao?”
Ta gật đầu, hắn cười mỉa một tiếng: ‘’Đêm hôm qua, có kẻ giả mạo người của Định Quốc Công phủ, cầm theo dụ* viết tay của ta, đưa Trần Tứ Phát và Thôi Tượng Bổn đang bị giam giữ ra khỏi ngục tù Hình Bộ, vào lúc bọn ta dẫn người đuổi theo mới phát hiện trước khi đến đối phương đã có chuẩn bị, bắn ra rất nhiều mũi tên, suýt nữa ta đã trở thành bia ngắm sống.”
*dụ: bảo, người trên bảo người dưới gọi là dụ
Trần Tứ Phát, Thôi Tượng Bổn…… Là tù binh mà một năm trước triều đình bắt giữ, cũng là đầu lĩnh của ‘’quân Tước Tị’’ ở Giang m và ‘’Lí Đồng hội’’ ở Kinh Châu trong đợt nô lệ nổi dậy.
Người có thể cứu được bọn họ, đương nhiên là đồng lõa.
Lực trên tay Hạ Trạm dần dần tăng thêm: “Nàng biết vì sao ta nhốt bọn họ ở ngục tù Hình Bộ thẩm vấn một năm, lại chậm chạp mãi không giết bọn hắn không?”
“Một tổ chức lớn như Thanh bang đột nhiên mai danh ẩn tích, không hề có một chút động tĩnh nào, nàng cảm thấy ta sẽ tin sao?”
Ta nhìn hắn, hơi nhíu mày lại.
Đôi mắt đen láy lạnh lẽo của hắn như bắn ra tinh quang: “Lúc trước, chỉ thiếu một chút nữa thôi là ta đã có thể bắt sống Tiêu Viễn Sơn đầu lĩnh Thanh bang, bọn ta đã sắp đặt mai phục, vốn có thể thuận lợi treo cổ bọn họ, nhưng đến khi đi vào sơn cốc, đột nhiên Tiêu Viễn Sơn lại được mật báo, quay đầu rời đi.’’
“Điều động binh lính đuổi theo rồi nhưng vẫn để hắn chạy mất, nhưng trong lúc chém g.iế.t, trên người hắn rơi xuống một miếng ngọc bội cá trắm đen, nàng có muốn nhìn thử xem miếng ngọc bội đó trông như thế nào không?”
Ta lắc đầu, nhắm mắt lại.
“Có rất nhiều người bị giam trong ngục tù Hình Bộ, ta đều không nỡ gi.ết hết, chính là để moi ra kẻ chủ mưu chân chính của kế hoạch nô lệ vùng dậy ở Giang Nam, đầu lĩnh phía sau Thanh bang cũng không phải Tiêu Viễn Sơn, mà là một người khác tên là Lưu Thanh Ngư.
“Hắn và Tiêu Viễn Sơn trốn rất giỏi, cho đến nay không ai tìm ra nơi ẩn trốn, nhưng ta đã biết Lưu Thanh Ngư có một muội muội, tên là Thanh Liễu, rất giống với nàng, cũng xuất thân từ ngựa gầy Dương Châu, là một người câm.”
Ta mở bừng mắt, sắc mặt thay đổi.
Tay hắn hơi lạnh, chậm rãi xoa cần cổ mảnh mai của: “Nàng diễn rất giỏi, mai phục bên cạnh ta để lấy được lòng tin, ngựa gầy Dương Châu đa tài đa nghệ, nàng còn biết bắt chước chữ viết của ta, đóng được con dấu của ta để lặng lẽ đánh tráo thủ dụ truyền ra bên ngoài.”
Ta nắm lấy tay hắn, sợ hãi lắc đầu, nước mắt đột nhiên tuôn rơi.
Hắn cười khẽ một tiếng, đến gần tai ta, buồn bã nói: “Đừng diễn nữa, tất cả đều kết thúc rồi, đồ lừa đảo.”
Ta bị trói cánh tay treo ở cửa thành phía Tây của kinh thành suốt ba ngày.
Trước đó, bức vẽ chân dung ta bị dán ở khắp các nơi trong thành, trên đó viết: Muội muội của phản tặc Lưu Thanh Ngư, ba ngày sau sẽ bị giết!
Thời gian chưa tới, Hạ Trạm sẽ không cho phép ta được c.h.ết.
Ta bị treo đến mức hơi thở thoi thóp, suy yếu. Nhưng cứ cách một thời gian ngắn sẽ có người thả ta xuống rồi rót cho uống mấy ngụm nước, đút vài miếng đồ ăn, sau đó lại treo lên.
Có vô số binh lính đã mai phục ở hai bên đường trong thành đường.
Ngày thứ ba, Hạ Trạm đứng trên cổng thành, bên cạnh là Triệu Minh Nguyệt yếu đuối mong manh mặc đồ lông cáo và khoác áo lông cừu bạc.
Thế tử gia cao cao tại thượng, mặc một bộ đồ màu đen, tóc đen như ngọc mực dục, mày kiếm nhập tấn, khóe mắt hơi hơi hếch lên, khuôn mắt góc cạnh sắc nét có vẻ lạnh lùng.
Bọn họ đang đợi người của Thanh bang xuất hiện, sau đó bắt hết một lưới.
Hắn còn muốn Triệu Minh Ngọc tận mắt nhìn thấy, mối hận diệt môn sắp báo thù được rồi. Nhưng ta đánh cược hắn sẽ thất vọng.
Quả nhiên, đến tận khi sắc trời tối đen, trên đường vào thành ở vùng ngoại ô kia vẫn không hề có động tĩnh gì.
Hạ Trạm chưa từ bỏ ý định, lại trói ta thêm một ngày. Chạng vạng ngày thứ tư, cuối cùng hắn mới tức giận nhận ra, sẽ không có ai đến cứu ta.
Hắn sai người thả ta xuống, sau đó ngồi xổm trước mặt ta, dùng tay nắm cằm ta:
“Vì sao bọn họ không tới cứu nàng? Lưu Thanh Ngư cứ vứt bỏ muội muội ruột thịt của mình như vậy sao?”
Ta cố gắng hết sức ngẩng đầu nhìn hắn, biểu cảm giống như trước, không có oán, cũng không có hận, chỉ có vô vàn lo sợ và bất an đáng thương.
Hạ Trạm mở to mắt, ta mấp máy môi, lặng lẽ nói với hắn mấy chữ