Trên gò má trắng nõn của cô gái hiện lên sương lạnh. Ngón tay duyên dáng nắm chặt đến mức tái xanh. Cách một chiếc điện thoại vẫn cảm nhận được sát ý.
Lồng ngực của cô ta đang dâng lên một luồng khí nóng, không chỗ phát tiết, nhất là loại thái độ đó của Sở Phong, càng làm cho cô ta phẫn nộ, thật sự muốn chạy đến núi Thái Hành Sơn giết chết hắn.
Cô ta tận lực khống chế âm thanh của mình, rất lạnh lùng, cũng không hề kích động, không một chút tình cảm nói: “Cậu nhất định phải đảm bảo an toàn cho bọn họ.”
“Thế rốt cuộc cô là ai? Cả ngày đưa quái vật đến, tôi là người bình thường, nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ bị dọa đến phát bệnh tim mất.” Sở Phong biểu hiện sự bất mãn đối với người bên kia, sau đó tiến thêm một bước chất vấn: “Cô không phải là một lão yêu bà chứ?”
Tút!
Cô gái trực tiếp cúp điện thoại, kết thúc cuộc trò chuyện. Gương mặt xinh đẹp đã trở nên xanh xám.
“Rốt cuộc là ai đã giúp hắn?”
Cô ta đứng trước cửa sổ, ngước nhìn bầu trời đêm, mày ngài nhíu chặt, ánh mắt lạnh lẽo. Thất bại liên tiếp khiến nội tâm cô ta rúng động, có một sự lo lắng.
Sáu bảy dị nhân mất tích, còn có mười mấy lính tinh nhuệ mang theo vũ khí nóng, thế mà cũng mất tin tức. Đây là một tổn thất không nhỏ.
Nếu muốn truy cứu, cô ta khó mà tránh thoát trách nhiệm.
Lần trước, cô ta đã phân tích qua nên loại trừ khả năng là do một mình Sở Phong gây nên. Tóc của hắn đã từng được mang đi xét nghiệm, xác định hắn khó mà trở thành dị nhân.
Có một đại cao thủ đang giúp hắn, phải chăng người đó đang quan sát nhất cử nhất động của mình?” Cô ta hơi cố kỵ.
Dưới ánh đèn thủy tinh, cô gái bước qua bước lại trong phòng, cuối cùng xoảng một tiếng, cô ta ném ly rượu đế cao xuống mặt đất.
Không thể nào là Lâm Nặc Y. Cô ta đã loại trừ Lâm Nặc Y đầu tiên.
Cẩn thận suy nghĩ, cô ta hơi hoảng hốt.
Thằng nhà quê dưới chân núi Thái Hành Sơn chỉ là một người phàm mà thôi. Cô ta đã đáp ứng người khác, sẽ giải quyết dễ như trở bàn tay, không tạo ra bọt nước nào.
Thậm chí, cô ta cũng đã sớm thiết kế lý do tử vong của Sở Phong. Người bên ngoài nhìn vào, sẽ cho rằng đây chẳng qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Hiện tại, hết thảy đều vượt ra khỏi sự khống chế của cô ta. Chỉ vì một nhân vật nhỏ bé, cô ta đã liên tiếp phái đi một số dị nhân, còn có một chiến đội tinh nhuệ.
Những người đó mất tích hay còn sống? Cô ta đều không biết.
Cô ta hơi hối hận, cũng có chút sợ, luôn cảm thấy đằng trước có một vực sâu. Nếu còn tiếp tục đi tới, sẽ càng lún càng sâu.
Đây là một loại trực giác. Chuyện này, càng nghĩ, cô ta lại càng cảm thấy bất an.
“Thật sự không cam lòng mà. Sở Phong, mi thật đáng chết.”
Cô ta lạnh giọng nói, hàm răng cắn chặt môi đỏ, vô cùng diễm lệ, nhưng gương mặt của cô ta lại rất lạnh, sát ý tràn ngập. Cô ta đang thật sự tức giận.
Cuối cùng, cô ta cau mày, lấy điện thoại, mở danh bạ gọi cho một người tên Mục.
“Mục, có một số việc nằm ngoài dự đoán của tôi, khiến cho tôi phải lo lắng...”
Buổi tối, Sở Phong ngủ đặc biệt ngon. Khi hắn thức dậy, thần khí thanh sảng. Hắn đoán chừng cô gái kia sẽ ngủ không ngon. Cho dù không bị dọa nhưng nhất định sẽ luống cuống.
Đổi lại bất kỳ người nào, tổn thất lớn đến như vậy, tâm trạng cũng không thể thoải mái được.
Đón ánh bình minh, tiến hành phương pháp hô hấp đặc biệt, toàn thân hắn tắm trong nắng ấm. Ánh nắng màu vàng óng ánh, cả người giống như được gột rửa.
Sau khi ăn bữa sáng phong phú, Sở Phong gọi Hoàng Ngưu cùng nhau xuất phát. Hôm nay hắn phải vào núi, dựa theo chỉ dẫn trên tấm bản đồ mà tìm kiếm.
Sau khi bước vào núi lớn, hắn nhìn một đống vũ khí nóng trước mặt. Hắn chọn một khẩu súng bắn tên lửa, tiến hành bắn thử. Bởi vì sau đó không lâu, hắn sẽ phải dùng đến.
Bùm!
Vùng núi đằng xa, ánh lửa khuấy động, tảng đá sụp xuống, cổ thụ ngã rạp, bụi mù ngập trời.
“Không tệ, uy lực rất ổn. Không biết bắn vào người Thiên Thần Cánh Bạc, có thể bắn nát anh ta hay không?” Sở Phong tự hỏi.
Đối với người này, Sở Phong không cách nào phán đoán được thực lực. Nếu xét theo bảy tám dị nhân đã tiếp xúc đến giờ, hắn đều có thể giải quyết nên chắc cũng không thành vấn đề.
Sau khi làm quen thao tác, Sở Phong giấu kỹ súng bắn tên lửa.
Hắn mở tấm bản đồ, sau đó xuất phát vào sâu trong núi.
Trên bản đồ đánh dấu từ vị trí này đến vị trí khác, đều nằm trong núi Thái Hành Sơn, cũng không dính đến những ngọn núi lớn Hồng Hoang khác.
Sở Phong và Hoàng Ngưu đi đường rất thuận lợi. Sau đó không lâu, hắn đã đến mục tiêu thứ nhất. Đây là một ngọn núi xanh tốt không cao hơn so với mặt nước biển bao nhiêu.
Trên đỉnh núi, thực vật thưa thớt, có mấy cây tùng lâu năm, còn có mấy tảng đá rêu xanh.
Trên bản đồ có đánh ký hiệu “Đã ngắt.”
Sở Phong suy đoán, hơn phân nửa nơi này xuất hiện loại trái cây thần bí, nhưng đã bị ngắt lấy. Nhưng hắn vẫn thuận đường đến đây, muốn nhìn xem có phát hiện nào khác hay không.
Hoàng Ngưu nhìn chằm chằm một gốc thực vật.
Sở Phong cũng phát hiện, thực vật này có chút khác biệt, xanh mơn mởn, còn có tinh khí sinh mệnh quấn quanh.
Nhìn kỹ, nó là loại cỏ Xa Tiền, một loại cỏ rất bình thường, mọc đầy ven đường.
Phiến lá cỏ Xa Tiền có hình bầu dục, còn có hoa văn rõ ràng. Đây là một bụi cỏ đã từng kết trái hay sao?
“Có chút khác biệt, phiến lá nhiều hơn, óng ánh trong suốt như điêu khắc lục phỉ thúy.” Sở Phong nói.
Đáng tiếc, bên trên chỉ còn cuống quả, rõ ràng đã sớm bị người ta ngắt lấy, không biết còn có chỗ nào khác thường không.
Ngoàm ngoàm.
Trong lúc Sở Phong đang suy nghĩ, Hoàng Ngưu cúi đầu, một ngụm cắt đứt bụi cỏ, nhai hai ba cái rồi nuốt xuống.
“Ngưu Ma Vương.” Sở Phong giận dữ quát.
Hoàng Ngưu quay đầu nhìn hắn, ý bảo có chuyện gì?
“Trâu gặm mẫu đơn, phung phí của trời, tại sao mày lại ăn chứ?” Sở Phong trừng mắt. Người của Sinh Vật Thiên Thần cũng không tổn hại gốc cỏ này, mà còn đánh dấu, đoán chừng muốn nhìn xem phải chăng nó còn kết quả được nữa không.
Mà hắn cũng có quyết định này, muốn cách một khoảng thời gian nữa sẽ đến đây kiểm tra.
Hoàng Ngưu bày ra vẻ mặt vô tội, viết vài chữ đơn giản trên mặt đất, nói rằng loại cỏ này chỉ kết trái có một lần.
Sở Phong giật mình, thầm than đáng tiếc.
Hoàng Ngưu nhếch miệng chế giễu.
“Có gì buồn cười không?” Sở Phong trừng nó.
Hoàng Ngưu viết xuống khá nhiều chữ, nói cho hắn biết một số bí mật.
Mảnh thiên địa này xảy ra dị biến, rất nhiều rễ cây đang chờ khôi phục.
“Chờ khôi phục? Ý của mày là gì? Chẳng lẽ cách đây rất lâu đã từng có giống loài lâu đời nào sao?” Sở Phong hỏi.
“Cơ hội nghìn năm một thưở.” Hoàng Ngưu lại viết xuống hàng chữ cuối cùng, cũng không muốn nói nhiều nữa.
Sở Phong còn nhớ rõ, trước đó Hoàng Ngưu đã để lộ một số bí mật. Nó dường như vì thành thánh mà đến, mưu đồ quá lớn.
“Có liên quan gì đến việc chờ đợi đám rễ cây đó khôi phục không?” Hắn đoán.
Mảnh thiên địa này hình như có một bí mật rất lớn, khiến cho đám quái thú đều muốn xông đến.
Sau đó, Sở Phong đào rễ cây cỏ Xa Tiền. Loại cây không cách nào kết được trái cây thần bí, hắn cũng chẳng cần khách sáo, muốn nhìn xem nó có khác biệt gì, vì sao lại có thể tạo ra dị biến.
“Ồ!”