Lại nói, cửa phủ Cửu A Ca không có giam giữ xuân sắc khắp viện, hồng hạnh liền leo tường, dựa vào quan hệ cửa sau của mình, rất là vui vẻ tiến vào phòng bếp nhà Tứ Gia, cuối cùng cũng quen thuộc, lại có thêm tiểu giai cấp địa chủ làm mưa làm gió, quản sự đành phải cúi đầu khom lưng cười khổ.
Tại sao lại đến rồi? Mấy ngày nay tiểu tổ tông nhà hắn mang theo nha đầu chết tiệt nhà Cửu Gia kia, mỗi ngày đều lăn vào phòng bếp nhà hắn đại náo thiên cung, cứ tiếp tục như vậy, Tứ Gia phủ bọn hắn luôn luôn phép tắc nghiêm minh không phải muốn lộn xộn rồi sao? Vừa nghĩ, vừa nghiêng mắt nhìn ngoài cửa, hiện tại liền để bọn hắn cấu kết với nhau làm việc xấu, phách lối đến cực điểm đi, chờ khi Tứ Gia trở về, một người hai người toàn bộ đều treo lên xà nhà, như phơi thịt khô! Mặc dù hắn nghĩ như vậy, nhưng mà thanh âm từ trong phòng bếp truyền ra, thỉnh thoảng vẫn làm cho trên trán hắn lấm tấm mồ hôi lạnh. . .
"Sai rồi, đánh trứng không phải như thế a! Tư thế cầm đũa của ngươi thật xấu!" Không hổ là tiểu hài chết tiệt của giai cấp địa chủ, ngay cả quả trứng cũng không biết đánh, sinh hoạt không thể tự lập, trong lòng Hạ Xuân Diệu lại phụ tặng thêm một chút khinh bỉ!
"A Mã chỉ dạy ta cầm bút lông thôi, không có dạy ta cầm đũa, hừ!" Tiểu hài chết tiệt không biết hối cải hừ lạnh một tiếng.
"Vậy ngươi lần sau bảo hắn dùng bút lông ăn cơm cho ngươi xem! Chỉ biết viết chữ thì có cái rắm mà dùng a!" Ung Chính Đại Nhân cầm bút lông ăn cơm, cảnh tượng hẳn là rất hùng vĩ. . .
". . . Tỷ lợi hại như vậy, tỷ đi bảo đi a!" Nhíu mày một cái, tiểu hài chết tiệt lần nữa không chút nào thương tiếc đâṁ thủng con hổ giấy là nàng.
". . . Ta chỉ tùy tiện nói một chút thôi . . . Ách. . ." Hổ giấy lập tức khôi phục nguyên hình, ". . . Này, ngươi đừng đụng vào bột mì của ta a! Không cho phép ăn vụng mật ong! Đây là ta dùng mạng đổi lấy a!"
"Ta cũng bị chích a! Trên mông còn có mấy cục u đấy, hôm qua lúc tắm rửa, phải dùng sắc dụ nha đầu hầu hạ rất lâu, mới khiến cho nàng nói khác đi với A Mã ta. Ai, nói xong rồi, làm xong bánh gatô gì đó, phải cho ta ăn thêm hai miếng!"
"Ngươi nói tại sao những con ong mật kia chỉ chích mông ngươi, mà lại luôn chích mặt ta chứ?" Quả thực là tnnd kì thị chủng tộc, chẳng lẽ ong mật Thanh Triều cũng có ý thức giai cấp như thế, thật sự làm cho người ta khinh bỉ mà!
"Làm sao ta biết được, đoán chừng là bọn chúng cảm thấy cái mông của ta cùng mặt của tỷ không khác biệt lắm chứ sao. . . Này, tỷ cầm dao phay đi tới làm gì vậy!"
". . ." Nàng chỉ là đột nhiên muốn trải nghiệm một chút kích thích từ hậu quả mưu sát hoàng thân quốc thích, mà lại rất lâu rồi không có đi dạo Ngọ môn a, có chút nhớ nhung rồi. . .
"Chơi gái tỷ tỷ, hình như có mùi khét a. . ." Hoằng Huy bĩu bĩu cái mũi, ngón tay chỉ cái nồi.
"Oa! ! Đều tại ngươi hết, đã bảo ngươi đừng dụ dỗ ta phân tâm mà, bánh gatô của ta, bánh gatô của ta. . . huhu. . . Khét rồi. . ."
"Lại khét rồi?" Giọng điệu của tiểu hài chết tiệt không có chút nào đồng tình lại tăng thêm cười trên nỗi đau của người khác, uể oải vang lên, "Vậy thì cứ giao cho ta đi."
"Ngươi muốn thứ này làm gì?" Mặc dù bánh gatô không phải hoàn toàn khét hẳn, màu sắc cũng khó coi. . .
"Đưa cho A Mã ta ăn a." Đương nhiên rồi.
". . . Ngươi. . . Ngươi muốn. . . Cho A Mã ngươi. . ." Cho Ung Chính Đại Nhân ăn bánh gatô khét. . . Ngọ môn a, nàng chỉ là tùy tiện tưởng niệm nó một chút thôi, không phải thật sự muốn liên quan gì tới nó đâu. . .
"A Mã, ngày hôm nay Hoằng Huy đặc biệt đi học làm điểm tâm để hiếu kính A Mã nha, A Mã, đây là một mảnh hiếu tâm của Hoằng Huy, nhất định phải ăn xong nha!" Một thanh âm ỏn ẻn đến cực hạn vang xuống, lại phối hợp với đôi mắt to chớp chớp của Hoằng Huy, sóng nước quanh quẩn, gợn sóng lấp loáng, "Chỉ cần dùng cái biểu tình này, ngày hôm nay lại có thể đánh lừa qua ải. Như thế nào?"
". . . Ta cái gì cũng không thấy. . . Không thấy gì hết. . ." Cúi đầu làm việc, Ung Chính Đại Nhân, hắn tự cầu phúc đi, tự mình tạo nghiệt thì phải tự mình giải quyết a, đừng gây họa cho người khác là được.
Vì để tránh nhìn thấy cảnh tượng tiểu chính thái (loli) nũng nịu sẽ để cho người ta đau mắt hột, bi kịch lần nữa trình diễn trước mặt nàng, thừa dịp Tứ Gia còn chưa có hồi phủ, nàng phủi đi bột mì trong tay, đá một cái mông Hoằng Huy nở đầy cục u nhỏ, cười mờ ám một tiếng, chạy ra khỏi cổng.
Thời tiết vẫn chưa ấm lên, từ việc Xuân Đào không có ra ngoài yêu đương vụng trộm cùng khí trắng từ trong miệng mình bay ngoài liền có thể nói rõ, trên tay cầm theo hộp cơm chứa mấy tác phẩm thất bại, không thể đút tay vào túi, đành phải nắm tay đặt ở bên môi hà ra từng hơi, ánh mắt vô thức nhìm trộm cửa phủ bên phải, ừm, mặc dù dục cầm cố túng (muốn bắt phải thả) của nàng vừa mới bắt đầu, nhưng mà, nếu như không hẹn mà gặp, hiệu quả đại khái cũng rất hoa lệ a. . .
Đang suy nghĩ miên man đến mức bay nhảy trong lòng, đã thấy một đỉnh cỗ kiệu, giống như tâm tình của nàng chập chờn mà đến, dừng lại ở cổng Bát Gia phủ, hẳn là đây chính là tâm linh tương thông trong truyền thuyết, nàng đang cân nhắc xem có nên chảy nước bọt nhào tới, hay vẫn là trốn đi nhìn trộm, đã thấy người trên cỗ kiệu khom người đi xuống.
Nàng còn chưa kịp nuốt xuống nước bọt đã dâng lên đến cổ họng, lại chỉ là nhìn thấy Thập Tứ trong trang phục mùa đông xám nhạt đi xuống, bước qua xà kiệu, ánh mắt chỉ là vô thức đảo quanh bốn phía, sải bước chân định đi vào Bát Gia phủ.
Nàng trừng mắt nhìn, không khỏi xấu hổ dời đi ánh mắt, xoay người liền muốn chạy trốn, đoán chừng ý đồ này biểu hiện quá rõ ràng, làm cho người kia vốn là tâm tình không phải rất tốt, triệt để bất mãn, một thanh âm lạnh lẽo đâṁ tới. . .
"Trông thấy Gia liền chạy, nô tài như này thật sự rất hiếm."
Nàng bàng hoàng, quay lưng lại đứng ở đó, thật lâu sau, mới gãi đầu một cái, xoay người lại, nhìn hắn mà cười hắc hắc. . . Nàng có chút uất ức, lúc đầu đã nghĩ kế hoạch hơn tám trăm lần, chờ khi Thập Tứ chết tiệt vừa xuất hiện liền ghìm cổ của hắn, hỏi hắn một chút, đến cùng là rắp tâm muốn làm gì, không muốn nàng thì cũng thôi đi, đem một mình nàng nhét vào đầm rồng hang hổ là có ý gì, quá không tôn trọng nhân quyền rồi, xem ra cần phải cho Hoàng A Ca Đại Thanh học một khóa học, để hắn tìm hiểu một chút ý thức nhân quyền tiên tiến!
Ừm. . . Lúc đầu a, lúc đầu nàng chính xác là nghĩ như vậy, thế nhưng mà, nhìn nụ cười ngây ngô hiện tại của nàng, cười khổ, gượng gạo, ngốc nghếch, uất ức đến mức giống như. . . Haiz. . .
Hắn đứng ở đó, không có cố ý đi tới, chỉ là tùy ý để nàng đứng cách xa mình vài bước, ôm đầu cười ngây ngô, ánh mắt dò xét trên người nàng một phen, lại phát hiện ra nàng căn bản không dám nhìn ánh mắt của hắn, hắn cũng không nhận thua, ngậm chặt môi không nói thêm gì nữa, ngay cả một tia cười lạnh cũng chẳng muốn kéo ra, trong nháy mắt mọi thứ đều yên tĩnh, để tiếng cười của nàng vang vọng đến mức có chút chói tai. . . Hắn lại phảng phất tựa như quen thuộc, tùy ý để tạp âm tiến vào trong tai, xông vào trong ngực, tựa như quá lười nhác để cười lạnh, cũng lười phản kháng.
Mấy tên hạ nhân chỉ là hai mặt nhìn nhau mà nhìn chủ tử nhà mình, không biết là có chuyện gì, chỉ là nhìn chằm chằm một nha đầu cười ngây ngô, không có cảm xúc gì, không có đáp lại, cũng không có bất kì phản ứng, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm, đối với nha đầu kia bị nhìn chằm chằm đến tê dại cả da đầu, ánh mắt của họ chính là cảm thông cùng sùng bái, có thể bị chủ tử nhìn chằm chằm như này, mà còn có thể cười ra tiếng, đây cũng là thực lực hiếm có a. . .
Được, được rồi, nàng nhận thua, chạng vạng tối rồi làm gì mà không đi ăn cơm, chạy tới nơi này luyện ánh mắt giằng co chứ, nàng không có tiền đồ giơ tay lên, rất chân chó chỉ chỉ đường trở về, ra hiệu cho hắn, nàng muốn bỏ chạy: "Ừm. . . Ta. . ."
"Lại là muốn đi đoạt cơm, hay là vội vàng đưa cho người ta thứ gì?" Nàng mới chỉ ném ra hai chữ, căn bản cả câu còn chưa có hình thành, hắn liền triệt để cắt đứt lời nàng, không e dè nói cho nàng biết, nàng hiện tại không có tư cách cùng hắn cò kè mặc cả, phải nói là, từ đầu tới đuôi, nàng đều không có tư cách này. . . Hắn chỉ là nhắc nhở nàng lại một lần.
". . ." Một trận mỉa mai để nàng nhìn hắn mà không nói nên lời, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cứ như vậy cứng đờ tại chỗ, muốn so ngẩn người sao, nàng cũng không phải là dễ trêu như vậy, dù sao bánh gato trong hộp cơm của nàng có thể làm cơm tối, không giành được cơm thì dẹp đi, không phải chỉ là đói bụng thôi sao? Lôi kéo được Hoàng A Ca đói bụng cùng nàng, hung hăng càn quấy như thế, nàng còn được lưu danh bách thế đấy! Hừ, đúng là cái Hoàng A Ca cứng đầu vừa xong tuần trăng mật liền khôi phục bản tính ác ma. . . Đây cũng có thể tính là một phương thức đấu tranh đối kháng lại giai cấp địa chủ, như thế nào!
Hắn nhìn miệng nàng lẩm bẩm, không nghe rõ được nàng đang nói cái gì, nhíu mày, không thích có người dùng chiêu thức của hắn để trị hắn, ánh mắt cụp xuống chút, nhàn nhã dùng mũi chân gẩy gẩy hòn đá nhỏ bên cạnh. . . Lần nữa cho nàng thấy rằng, hôm nay hắn chính là muốn để nàng đói bụng.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, nhưng là nàng cảm giác được bụng nàng kháng nghị đã càng ngày càng rõ ràng, đang nghĩ nhấc tay lên đầu hàng, cắn răng chịu đựng một chút khinh bỉ không đau không ngứa của hắn, đã thấy người đối diện, không biết có phải là cũng đói đến nhịn không được hay không, vậy mà thật sự cất bước chân, đá đá hòn đá nhỏ trước mặt, đi tới gần nàng, mỗi lần đá một cái, đều phảng phất như là lơ đãng tới gần, mãi cho đến khi bóng hắn che khuất nàng, nàng mới nhìn ra được, hắn chỉ là muốn đi đến trước mặt nàng mà thôi. . .
Nàng nhìn thật sâu hòn đá vô cớ chịu đá dưới chân hắn, ném đi ánh mắt cảm thông.
Hắn quay lưng lại với đám nô bộc phía sau, ho nhẹ một tiếng, đoán chừng đang nâng cao âm điệu, mang theo cao độ phù hợp từ trên cao nện xuống: " Đồ Gia thưởng cho cô, cô nhận được chưa?"
Phảng phất như nhớ ra cái gì đó, nàng giật mình, quệt quệt khóe môi, ngẩng đầu lên muốn nhìn vẻ mặt hắn giờ phút này sứt sẹo như nào, nhưng ngay lúc đang ngẩng đầu lên, lại bắt gặp hắn "Phốc phốc" một tiếng bật cười, siết chặt nắm tay, bầu không khí thương thiên thu sầu hiếm khí có được vừa mới dựng nên, đã bị người nào đó cười đến không có chút nào tiết chế, chính thức tuyên cáo hoàn tất rồi.
"Ha ha ha ha, cười chết Gia, gương mặt cô, đây làm sao vậy? Bị thứ gì chích sao?" Hắn không che giấu chút nào đưa ngón tay lên, đầu ngón tay nhấn tới nhấn lui trên mặt nàng.
"Mật. . . Ong mật. . ." Nàng nhẫn, dùng sức nhẫn nhịn a. . . Vì có thể bình yên mà về nhà ăn cơm, nhẫn nhịn một chút, lại nhẫn nhịn thêm chút nữa thôi. . .
"Hừ, con ong mật này thật sự là có mắt, tận lực đâm vào mặt cô sao. Hả?" Hắn vừa nói, vừa kéo lấy mặt của nàng, muốn nghiên cứu tỉ mỉ hơn. . .
"Ta càng muốn biết đáp án của vấn đề này hơn huynh!" Nàng vừa nói, vừa khinh bỉ nhìn hắn, "Này, sao huynh không có việc gì cứ nhấn mấy cục u trên mặt ta chứ!"
"Cô làm sao lại đi trêu chọc ong mật, cô là rảnh rỗi đến mức lật đật hoảng sợ sao?"
"Huynh thì hiểu cái gì, đây là ta cam tâm tình nguyện, cái này gọi là hi sinh vì tình yêu!" Nàng siết chặt lại nắm đấm, lại rõ ràng cảm thấy đầu ngón tay kia dừng lại ở trên mặt nàng, nhẹ nhàng run lên, ngay sau đó, dùng sức lực lớn hơn tàn phá bừa bãi trên vết thương của nàng, "Huynh muốn mưu sát à! Đau chết ta rồi! !"
". . . Đừng nhúc nhích!" Hắn thì thầm một tiếng, ngón tay xoa nhẹ hoặc mạnh trên gò má nàng.
Nàng đành phải nghiêm chỉnh, đứng vững, thẳng sống lưng, hung hăng nuốt nước miếng xuống, dường như có điểm không thích hợp, ừm. . . Hẳn là cực kỳ không thích hợp. . . Nàng là tiểu nha đầu bị vứt bỏ, hắn là tên A Ca thối tha vừa mới cưới nàng dâu liền quên mất nha đầu, hắn còn đứng ở chỗ này giúp nàng xoa vết thương làm gì. . . Còn. . . Còn đứng cổng nhà Bát Gia xoa mặt của nàng. . . Mẹ ơi. . . Nàng liền biết nàng đã lọt mất một khâu mấu chốt rồi, hít vào một hơi, nàng ngay cả nhìn cũng không dám nhìn cửa nhà Bát Gia, nâng tay lên một chút, hất bàn tay đang xoa trên mặt mình ra. . .
"Ta cảnh cáo huynh a, vừa mới kết hôn mà đã hồng hạnh xuất tường, không tuân thủ phu đức, thủy tính dương hoa* không tốt lắm đâu." Nàng chợt che mặt mình lại, "Huynh nếu như bị kéo đi Ngọ môn chém đầu, tuyệt đối không được nói là nhận ra ta, cứ như vậy, ta liền trốn tránh được!"Khẩn trương quá, làm nàng cũng bất chấp cái gì mà dùng từ, hồ đồ nói năng lung tung một trận, ôm hộp cơm liền chạy về nhà. Huhu. . . Thập Tứ chết tiệt, đùa giỡn con gái nhà lành trên đường thì cũng thôi đi, lại còn là ở trước cửa nhà Bát Gia làm chuyện đê tiện như vậy, thật đáng khinh bỉ. . . Xem ra nàng không nên thương hại hắn, ván giặt đồ chính là đạo cụ cần thiết của mỗi hộ gia đình, vẫn là phải làm một cái cho lão bà hắn dùng. . .
(Thủy tính dương hoa(水性杨花): dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương | chỉ nữ giới tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất)
Hắn nhàn nhạt nhìn bàn tay bị nàng hất ra, nhìn bóng lưng nàng hoảng hốt bỏ chạy, khẽ mỉm cười, hít sâu một hơi, không chút do dự xoay người, bước vào Bát Gia phủ, chân mới bước qua ngưỡng cửa, khuôn mặt tươi cười của hắn liền mở rộng hơn, duỗi cái lưng mệt mỏi, liếc mắt nhìn người đang đứng cạnh cửa: "Bát Ca, là nghe thấy hạ nhân thông báo, nên ra đón tiếp Thập Tứ đệ sao?"
". . ." Bát A Ca nhẹ nhàng cười một tiếng, ném cho hắn một vẻ mặt vô trách nhiệm "Ngươi cứ nói đi". . .
"Hắc hắc, vừa nhìn thấy một nô tài mà ta không cần, trêu chọc nàng ta một chút." Hắn nhún vai, giải thích.
". . ." Bát A Ca không nói chuyện, chỉ là liếc nhanh qua mặt Thập Tứ một chút. . .
"Bát Ca, huynh đứng ở đây bao lâu rồi?" Hắn cố ý cao giọng, giống như không biết gì mà hỏi thăm.
". . . Có lẽ là lúc Thập Tứ đệ phát hiện ra, ta đã đứng ở đó." Hắn cũng nghiêm túc, thanh âm nhàn nhạt không có đặc biệt vòng vo gì, trực tiếp ném ra ngoài.
"Vậy thật sự xin lỗi, đã được một lúc lâu rồi?" Hắn giả vờ mở to hai mắt nhìn, trong ánh mắt lại bộc lộ không ra một tia kinh ngạc, phảng phất như sớm đã hiểu rõ trong lòng.
"Đúng thật là đã được một lúc lâu." Hắn cũng không vòng vo, trực tiếp nói cho hắn, tiểu thủ đoạn còn phải rèn luyện thêm hai năm nữa mới có thể đem ra sử dụng được. . .
". . . Sinh nhật Bát Ca cũng sắp đến rồi, có thể bày yến hội không?" Hắn theo Bát A Ca đi lên phía trước, rốt cục cũng nhớ ra chuyện gì đó, nhưng lại không muốn vẽ vời thêm chuyện, hỏi thẳng, "Hay vẫn là như trước đây dành thời gian cho Ngạch Nương huynh?"
"Sao vậy? Thập Tứ đệ muốn giúp ta ăn mừng sao?" Hắn nhếch môi cười, quay đầu nhìn hắn. . .
". . . Ta sợ là không đến lượt ta." Hắn ngáp một cái, ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, "Bát Ca, Thập Tứ đệ ta đói bụng rồi."
"Ta còn tưởng rằng vừa nãy đệ đã ăn no rồi."
"Hả? Ta đã ăn cái gì đâu?"
"Đậu hũ."