"Tiểu thư?" Nguyệt bạch giơ tay vẫy vẫy trước mặt Ôn Phù Tang.
Sau khi cung yến kết thúc, tiểu thư nhà nàng vẫn luôn thất thần. Vừa rồi trên đường trở lại phủ Thừa Tướng, không chỉ có nàng mà cả phu nhân cũng hỏi thăm mấy lần, nhưng tiểu thư chỉ nói không sao.
"Nguyệt Bạch," Ôn Phù Tang ngồi ở mép giường, "Ta muốn nghỉ ngơi, muội cũng đi nghỉ ngơi đi."
"Nhưng Nguyệt Bạch không thấy mệt chút nào." Nguyệt Bạch không dám rời đi, có chút sợ hãi nói.
Ôn Phù Tang lại cười cười, ngữ khí vẫn nhu hòa như trước, "Mau về đi."
Nguyệt Bạch vẫn không rời đi, nghiêm trọng nhìn Ôn Phù Tang vài lần, sau đó vẫn quyết định nói ra, "Tiểu thư, người đừng để ý lời mấy người kia nói. Ở trong lòng Nguyệt Bạch, tiểu thư vẫn là người tốt nhất thiên hạ."
Ôn Phù Tang có chút buồn cười: "Nguyệt Bạch, muội có bao giờ thấy ta để ý ánh mắt của người khác chưa?"
Nàng chậm rãi nói chuyện, "Dù bất kể là ai cũng không khống chế được suy nghĩ của người khác, chỉ cần bản thân không quan tâm thì những chuyện đó không liên quan đến chúng ta"
Nói nàng tàn tật cũng được, dù sao thì đây cũng là cách duy nhất để nàng không phải đi hòa thân.
Người xưa có nói, một chữ là 3000 nhát kiếm. Nhưng bây giờ tốt hơn rồi, là một lời nói bằng 3000 nhát kiếm.
Những thứ mềm mại như vậy lại thường đem đến cho người ta cảm giác lạnh giá.
"Vâng." Nguyệt Bạch tất nhiên là tin tưởng tiểu thư, nàng đi ra ngoài, đóng của lại.
Ôn Phù Tang đi đến chiếc bàn đặt phía trước tấm bình phong, cúi người thổi tắt nến trên bàn.
Căn phòng lâm vào bóng tối, chỉ có ánh trăng chiếu trên mặt đất, lẳng lặng chảy vào phòng.
Đột nhiên,
Có âm thanh truyền đến từ cửa sổ, bức bách, nặng nề, như có ai đó đập vào bằng một hòn đá.
"Ai đó?" Ôn Phù Tang theo bản năng nhẹ giọng hỏi, không đợi câu trả lời, nàng sờ soạng đi tới cửa, muốn gọi người tới.
Nàng bước đi khó khăn, không nghe thấy một loạt tiếng động sột soạt phát ra từ cửa sổ. Đúng lúc nàng đặt tay lên cánh cửa, Ôn Phù Tang cảm nhận được một trận gió bên tai.
Nàng theo bản năng xoay người, tim tức khắc nhảy khỏi lồng ngực, nàng chưa kịp kêu lên đã bị người kia che miệng lại.
"Ôn Phù Tang, là ta."
Ở Văn triều, tên của nữ nhân không thể tùy tiện kêu, đặc biệt là người xuất thân từ gia đình quyền quý. Mà ở Văn triều, người có thể không kiêng nể gì mà gọi thẳng tên nàng cũng chỉ có Tiêu Quý Hòa.
Tiêu Quý Hòa trèo tường đi vào, hắn không dám để Ôn Phù Tang gọi người tới bắt hắn.
Nhưng một người bị kinh hách thì sao có thể chú ý động tĩnh bên tai, huống hồ hắn còn dùng giọng mũi. Đối với Ôn Phù Tang, nghe cũng không rõ mà nhìn khẩu hình cũng không được.
Nàng dồn hết sức lực đấm vào ngực hắn, không nói được từ nào, chỉ có thể phát ra những tiếng kêu sợ hãi.
Tiêu Quý Hòa ngó lơ sức lực như mèo cào kia, cúi người lại gần nàng. Ghé vào tai nàng gọi vài lần, nhưng tiếng kêu của nàng vẫn chưa ngừng lại.
Hắn nghe đến khó chịu, đôi môi đưa sát bên tai nàng, ngữ khí càng hung tợn nói: "Không được làm ồn, nếu không ta sẽ hôn nàng."
Không biết là do ngữ khí hay lời nói của hắn dọa đến Ôn Phù Tang mà nàng đột nhiên trở nên an tĩnh.
"Tiêu Quý Hòa?" Ôn Phù Tang thút tha thút thít, "Là, là ngươi sao?"
"Ừ, là ta." Tiêu Quý Hòa trả lời.
Hắn buông lỏng tay, nghiêng người dựa vào cửa.
"Ồ." Ôn Phù Tang chậm rãi gật đầu, giọng nói mềm mại
Nàng không hỏi hắn tới đây bằng cách nào, cũng không hỏi lý do hắn đến.
Rõ ràng đã nói là không quen biết, nhưng hôm nay lại có quá nhiều việc phát sinh, khiến người ta không biết làm thế nào.
Ít nhất hiện tại nàng không để ý việc hắn đột nhiên xông vào phòng mình. Giống như ba năm trước đây có một người thiếu niên khí phách hiên ngang đột nhiên xuất hiện trong thế giới của nàng.
Hai người im lặng đứng cạnh nhau, hắn nhìn nàng, mà nàng cúi đầu không biết đang nhìn chỗ nào.
Cuối cùng thì Tiêu Quý Hòa là người mở miệng trước: "Ôn Phù Tang, nàng có người trong lòng?"
"Hả?" Ôn Phù Tang ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn.
Cả hai người đều ẩn mình trong bóng đêm, nàng không nhìn thấy mặt hắn, nhưng lại vô cớ có cảm giác hắn đang nhìn mình.
Vì thế nhân lúc trời tối, mặt người thiếu nữ lặng lẽ đỏ lên, nàng cụp mắt không nói gì.
Lúc này hai tai thiếu niên cùng thừa dịp trời tối mà đỏ lên, hắn lấy bình tĩnh nói: "Nếu không có thì nàng gả cho ta đi."
Ôn Phù Tang đỏ mắt, nước mắt không nhịn được rơi xuống, xẹt qua ánh trăng chiếu trên mặt đất.
Tiêu Quý Hòa nghe được tiếng nức nở nho nhỏ, hắn bất giác luống cuống, "Này, nàng đừng khóc mà!" Hắn muốn duỗi tay chạm vào nàng, lại sợ tiểu cô nương cho rằng hắn không biết xấu hổ, kêu người tới bắt hắn.
"Đừng khóc, đừng khóc." Tiêu Quý Hòa không biết dỗ người khác, chỉ biết nói đi nói lại hai chữ này.
"Tiêu Quý Hòa," Ôn Phù Tang mang theo tiếng khóc nức nở gọi hắn.
"Ta đây, ta ở đây" Tiêu Quý Hòa vội vàng đáp.
Ôn Phù Tang sau khi gọi hắn liền cúi đầu nức nở, không nói gì cả.
Không nhìn sẽ không cảm nhận được, sau khi thấy mới phát hiện bản thân căn bản không nghe rõ tiếng khóc của nàng.
Ngắn ngủn mấy cái nháy mắt, đã chọc hắn hơi bực bội.
Tiêu Quý Hòa nghĩ tới tiếng khóc của nàng, liền lặp lại mánh khóe cũ, lần nữa giả vờ hung tợn nói: "Không được khóc, khóc tiếp ta... Ta sẽ ôm nàng."
Hắn không dám nói là hôn, sợ nàng mắng hắn.
Lời nói lần này không lọt vào tai nàng, Ôn Phù Tang vẫn còn sụt sịt tất nhiên không nghe thấy hắn nói gì.
"Nàng còn khóc!" Nói xong, Tiêu Quý Hòa tiến gần nàng một bước nhỏ.
Lông mi hắn hơi run, giọng nói cũng chút chút run, "Ta sẽ ôm nàng đấy" hắn lại tiến thêm một bước nhỏ về phía nàng, trong miệng thì thầm: "Ta nói sẽ giữ lời."
Dù sao hắn cũng là tướng lĩnh trong quân, lời nói sẽ trở thành lời hứa hẹn.
Tiêu Quý cúi người xuống, hai tay vòng qua vòng eo mảnh khảnh của nàng. Mặt hắn chỉ cách nàng vài li, hô hấp chậm rãi đan vào nhau.
Tiếng nức nở của Ôn Phù Tang ngừng lại, nàng cảm thấy tiếng tim đập cũng muốn ngừng.
Hắn không biết tới từ đâu, mùi gỗ tùng trên người hắn thơm hơn so với lúc đứng bên hồ, muốn có chứa lạnh lẽo, không chỉ có vậy, trên người hắn còn đọng lại mùi bùn đất tươi mát.
Nhưng nàng bất giác chán ghét.
Bên tai cuối cùng cũng an tĩnh. Tiêu Quý Hòa nâng tay, động tác không thuần thục vỗ nhẹ lưng nàng, sau đó nhanh chóng lui lại.
Hắn đánh đòn phủ đầu yêu cầu: "Nàng không thể mắng ta, ta đã nói với nàng rồi."
Ôn Phù Tang: "Nói... Cái gì?"
Tiêu Quý Hòa mất tự nhiên: "Nếu nàng tiếp tục khóc," hắn chuyển tầm mắt, mạnh mẽ nói: "Ta nói rồi, nàng vẫn còn khóc ta sẽ ôm nàng."
"Sau đó nàng vẫn khóc." Trong giọng nói có chứa chút buồn khổ, tựa hồ hắn cũng không muốn làm như vậy.
"......" Ôn Phù Tang vừa xấu hổ vừa buồn bực, đến nỗi những lời khó nghe cũng không muốn nói ra, vì thế chỉ mắng hắn: "Lưu manh! Xấu xa!"
Tiêu Quý Hòa ho nhẹ một tiếng, chột dạ chuyển chủ đề: "Vậy nàng thành thật nói với ta, vì sao vừa rồi lại khóc?"
Chỉ là nghĩ ngươi không muốn cưới ta.
Ôn Phù Tang không biết trong lòng đang nghĩ gì, nàng trầm mặc một lát mới mở miệng: "Ngài là vì đồng cảm với ta, nên mới nói với ta chuyện..." Thành thân đúng không?
Hai chữ "Thành thân" nàng còn chưa nói ra, Tiêu Quý Hòa đã rõ ràng.
"Không phải," hắn nói.
"Vậy ngài nói với ta làm gì?"
Tiêu Quý Hòa không trả lời nàng, ngược lại hỏi: "Vậy nàng có đáp ứng ta không?"
Ôn Phù Tang không nói chuyện.
Thật lâu sau, Tiêu Quý Hòa cười một tiếng, ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Đáp ứng ta đi."
Hắn êm tai dụ dỗ nói: "Như nàng thấy đấy, hôm nay trên cung yến, nàng không muốn đi hòa thân, Hoàng Thượng chưa nói đồng ý, cũng không nói là không đồng ý. Mà ta, cũng đã hứa mấy ngày nữa sẽ có hồi âm với Hoàng Thượng."
"Nhưng hôm nay ngài nói ngài đã có người trong lòng," Ôn Phù Tang rối rắm, ẩn chứa chút chờ mong: "Chẳng lẽ là giả?"
Hiện tại Tiêu Quý Hòa luôn thật cẩn trọng với nàng, không dám vội vàng, vì thế nói tiếp: "Đúng vậy, cho nên nếu nàng đáp ứng ta, vậy chẳng phải đẹp cả đôi đường sao."
Nói xong, Tiêu Quý Hòa móc ra một thứ từ trong ngực, "Huống hồ, nàng cũng không chán ghét ta."
Hắn dẫn nàng đi đến nơi có ánh trăng chiếu tới, chiếc khăn trên tay hắn lộ ra trong tầm mắt nàng, hắn nói: "Bằng không nàng sẽ không nhờ ta nhặt giúp khăn tay."
Edit: Cún
Ôn Phù Tang ngẩng đầu, cẩn thận nhìn hắn.
Không biết là do ánh trăng mê hoặc lòng người, hay do đôi mắt sáng như sao của hắn hấp dẫn nàng, cũng có thể khí chất của hắn khiến nàng đắm chìm trong đó.
Khả năng cái nàng cũng có, cũng có khả năng chỉ có một cái trong đó.
Cuối cùng, nàng mở miệng nói: "Được."
"Nàng đáp ứng rồi?" Tiêu Quý Hòa giữ bình tĩnh hỏi lại.
"Đúng vậy."
"Tiêu Quý Hòa," Ôn Phù Tang nhìn hắn, "Cha ta và mẫu thân rất yêu nhau, ông ấy chỉ cưới duy nhất một người là mẫu thân ta." Nàng khẩn trương nói: "Cho nên không biết ta có thể yêu cầu ngài một việc, nếu sau khi chúng ta thành thân, ngài có thể đừng cưới người khác được không?."
Nàng không dám yêu cầu hắn yêu nàng, nhưng cũng không muốn bản thân thua thảm hại.
Từ trước đến nay, thứ nàng thích thì sẽ thích rất lâu, vì vậy nàng tự biết tình cảm của bản thân với đối phương.
Nàng thích hắn, trước kia thích, về sau vẫn luôn như vậy.
Tôn trọng nhau như khách đã là tình cảnh tốt nhất mà nàng có thể tưởng tượng.
"Ta đồng ý với nàng." Tiêu Quý Hòa nhanh chóng đáp ứng, không yên tâm mà đưa ra một yêu cầu giống vậy, "Vậy nàng cũng không thể hòa li với ta để tìm nam nhân khác."
"Được." Ôn Phù Tang gật đầu.
Tiêu Quý Hòa trở lại bên cửa sổ, nói với nàng: "Ta phải đi rồi." Tay hắn bám vào song cửa sổ, mượn lực nhảy ra bên ngoài.
"Cẩn thận," Ôn Phù Tang sợ hắn ngã, vội vàng nói, trong lúc hoảng loạn, tay nàng đụng phải hắn.
Ôn Phù Tang nóng lòng muốn biết hắn đi xuống như thế nào, không để ý tay mình đặt ở đâu.
Nhưng Tiêu Quý Hòa lại để ý sự ấm áp trên mu bàn tay, hắn nghiêm trang dùng một tay khác chỉ chỉ.
Ôn Phù Tang nheo mắt, sau khi nhìn rõ hoàn toàn, mặt nàng đỏ lên, vội vàng rụt tay lại.
Tiêu Quý Hòa hào phóng kiến nghị: "Nàng thương lượng gì với ta cũng được, ta sẽ đồng ý với nàng."
Ôn Phù Tang có chút nghi hoặc.
Tiêu Quý Hòa mặt không biến sắc, cong môi cười, ngữ khí vô tội, "Nếu muốn thì cứ nói, rằng nàng muốn chạm vào tay ta."
Ôn Phù Tang: "......" Nàng muốn mở miệng giải thích, nhưng lại cảm thấy nói gì hắn cũng không tin.
Tại sao mỗi lần gặp hắn, bản thân lại trở nên vụng về như vậy.
Tiêu Quý Hòa thỏa mãn nhìn phản ứng của nàng, lúc chuẩn bị xoay người rời đi, lại nghĩ tới mục đích hôm nay tới đây, hắn xoay người lại.
"Đúng rồi, ta còn có một câu muốn nói với nàng," Tiêu Quý Hòa ngửa đầu nhìn nàng, "Nàng không khuyết tật, người khuyết tật trước nay đều là bọn họ."
Ôn Phù Tang bị lời nói của hắn làm ngẩn ngơ.
Hắn là đang trả lời nàng -
Hắn trước nay đều không cảm thấy nàng khuyết tật, cho nên sẽ không đồng tình với cách nói này.
Tiêu Quý Hòa cười cười, đem đồ vật trên tay mình đưa tới lòng bàn tay nàng.
Ôn Phù Tang tự nhiên cúi đầu, liền thấy khăn tay của mình.
Edit: Cún
Bùn đất dính trên bông hoa đào hồng đã biến mất, không biết hắn rửa sạch lúc nào.
Tiêu Quý Hòa cũng đang nhìn nàng, lúc nàng không chú ý liền nói: "Ôn Phù Tang, nhớ chờ ta."
Tác giả có chuyện nói:
Tiêu Quý cùng: Sao nàng luôn cố ý tiếp xúc với ta?
Tác giả: Quên không đề cập chuyện này. Yểu Yểu chủ động nhờ ngươi nhặt khăn tay lúc nào vậy?
Tiêu Quý cùng:...... Dù sao nàng cũng không chán ghét ta