Những cây trúc xanh đung đưa theo gió nhẹ, vài chiếc là lìa cành rơi giữa không trung, có chiếc rơi xuống đất, chiếc thì nhẹ đậu trên mái đầu nhỏ với những sợi tóc lưa thưa, chiếc rơi trên quyền đầu như sợ hãi chạy bị kình phong đẩy bay ra.
Gióng thu công lại đứng lại, mỉm cười mã cầm hí cũng quá tinh diệu đối với một hài tử. Gióng diễn luyện bốn năm lượt thì linh lực trong thể nội đã cạn kiệt.
Gióng đả toạ ngay trên những lá cây khô hấp thu linh khí bù đắp. Linh khí ùa vào người gióng như những đong nước nhỏ, gióng mừng khi linh khí đã cạn đả toạ thì tốc độ nhanh hơn bình thường.
Một lúc sau gióng mở mắt mỉm cười:
- tam quyết nhất tầng, nhất cử tiến tứ khí
Gióng nhìn khoảng rừng trúc xung quanh, đã đến lúc trở về. Không thể để mẫu thân lo lắng. Gióng quay lưng đi về nhà, nhưng ngón chân trần nhỏ xíu đạp lên những chiếc là khô xào xạc.
Thời gian cứ dần dần trôi gióng đã đến tu chân giới được hai tháng. Đêm đả tọa tu luyện, ngày luyện quyền thử cước nhưng tốc độ không còn nhanh như những ngày đầu tiên.
Có thể thấy càng về sau này mỗi khi đến một tầng mới tốc độ sẽ giảm dần, tuy vậy gióng cũng đã đột phá đến luyện khí tầng sáu. Chuẩn bị bước vào luyện khí hậu kỳ.
Gióng không quá bất ngờ vì điều này. Lúc này gióng đã lớn hơn một chút xo với ngày đầu mới đến. Những bước chân không còn lảo đảo như hán tử quá chén nữa mà đã vững vàng, ổn định hơn. Khuôn mặt nhỏ dễ thương luôn mỉm cười, nụ cười như gió Xuân, đôi mắt tròn trong suốt có con ngươi đen nhánh.
Gióng mặc một chiếc áo bông nâu cổ trắng, chân đi một đôi hài đen vì trời đã sang đông.
Ngoài sân tuyết phủ trắng, từng bông tuyết bay bay. Gióng đứng ngoài hiên chờ mẫu thân, tay gióng đưa ra ngoài trời đón lấy những bông tuyết trắng trên tay cảm nhận hơi lạnh trên đôi tay nhỏ thú vị. Đây là lần đầu tiên gióng thấy tuyết vì ở đại Việt không hề có.
Thanh Hà từ trong phòng bước ra nàng mặc một thân áo xanh, thân hình cao dong dỏng, thân hình lồi lõm mặc dù được che dấu bởi lớp y phục bên ngoài, nhưng không dấu nổi nét đẹp của người thiếu phụ tuổi đôi mươi. vẫn mãi tóc trắng được búi ra sau và được cài bằng chiếc trâm bạc.
Nàng nhìn thấy nhi tử đang đưa tay nghịch nhưng bông tuyết bay nơi hiên nhà. nàng mỉm cười trìu mến tiến về phía con đem một chiếc mũ len hình gấu đội lên đầu nhi tử và đeo cho con một đôi găng tay nhỏ. Dặn con phải ngoan không được nghịch ngợm nhiều, Sẽ bị cảm lạnh. Nàng đóng cửa nhà lại rồi bật ô dắt con rời nhà đi vào thôn.
Hôm nay gióng không tu luyện nữa, gióng với mẫu thân đi vào trúc gia trang vì hôm nay có kiểm tra linh căn của trẻ nhỏ và thi đấu của các thiếu niên trúc gia trang.
Hàng năm cứ vào ngày này trúc gia tổ chức kiểm tra linh căn cho các hài đồng bẩy tuổi đề từ đó giúp hài đồng định ra phương hướng tu luyện về sau.và thi đấu để kiểm tra mức độ tu luyện một năm qua.
Gióng cùng mẫu thân đi trên đoạn đường tuyết trắng, giữa hai hàng trúc, phía sau hai mẫu tử là những dấu chân dần dần bị tuyết phủ trắng, một vết chân lớn, một vết nhỏ xíu. Gióng một tay nắm tay một tay chỉ chỏ xung quanh cười nói với mẫu thân. Thanh Hà nhìn theo hướng tay nhi tử, mỉm cười giải thích. Mẫu tử bước đi dưới trời tuyết trắng xoá.
Trước cửa trúc gia lúc này, người vô tấp nập. Ai cũng háo hức chờ đợi ngày hôm nay, không biết bắt đầu từ ai mọi người đều nhìn về phía xa. Giữa một trời tuyết trắng một thiếu nữ váy xanh mái tóc bạc dắt tay một đứa trẻ bước đi trên nền tuyết. Cảnh tượng đẹp như một bức tranh thủy mặc.
Đợi hai người đến gần khi nhìn rõ hai mẫu tử người chắp tay, kẻ mỉm cười nói:
- tần nương tử đến rồi
Mọi người ai cũng biết đây là mẫu tử nhà đội trưởng săn thú của trúc gia trang, ở đây người thì đã từng được đội trưởng cứu mạng, người thì được chia sẻ cho những thức ăn. Nên ai ai cũng đối gia đình nàng yêu quý.
Thanh Hà mỉm cười chào hỏi, có vài thiếu phụ, bà lão tiến đến nắm tay hỏi han nàng và nhi tử về cuộc sống hàng ngày.
Nàng bảo con tiến lên chào hỏi mọi người, gióng nghe lời tiến lên khoanh tay cúi chào mọi người:
- minh minh, gặp qua các vị nãi nãi, bá bá, thẩm thẩm...
Mọi người nhìn đứa trẻ dễ thương lễ phép này gật đầu mỉm cười yêu thích, ở hài tử này có một thứ gì đó thật thu hút, nhất là khi chiếc miệng bé nhỏ mỉm cười.
Đám nữ nhân già trẻ đều xúm lại suýt xoa người thì, nắm tay, kẻ véo má rồi truyền tay nhau bế. Thanh hà nhìn nhi tử được mọi người yêu thích như vậy thì mỉm cười, đến nàng cũng cảm thấy vậy từ khi con khỏi ốm đến nay có một cảm giác lạ không muốn rời. Mọi người truyền tay nhau bế gióng đến khi nàng thấy gióng mặt như sắp khóc thì mới đón lại nhi tử thả xuống đất để nhi tử tự chạy đi chơi, rồi mình nói chuyện với mọi người.
Thoát khỏi những vòng tay âu iếm đến mệt, gióng chạy vào trúc gia, lúc này ở trong người người đứng xung quanh một khoảng sân rộng. Gióng len lỏi những người đang đứng để tiến vào phía trong nhìn cho rõ.
Hàng đầu lúc này hai nữ tử khoảng mười ba, mười bốn tuổi đang nhìn nhau gườm như sắp sửa lao vào nhau cắn xé, gióng từ giữa đám người đang cố len thì không chú ý vấp ngã vào giữa khoảng đất trống giữa hai người.
Gióng đứng dậy lấy tay phủi phủi quần nhìn hai người mỉm cười. Hai nàng nhìn vị tiểu đệ này sửng sốt ngừng chiến:
- tiểu đệ đệ, lại đây ta bế đệ xem nhé! Ta có bánh gạo nè.
Nữ tử thanh y nhìn gióng dụ dỗ nói
Nữ tử hồng ý cầm một que kẹo hồ lô hua hua, không chịu thua nói:
- hồ lô ngon hơn, lại đây với tỷ tỷ đi.
Gióng nhìn bên này rồi bên kia, dẫu sao thì thân thể này vẫn là hài tử ah làm sao nỡ bỏ đam mê, nước miếng sắp chảy ra rồi. Gióng đưa hai bàn tay nhỏ mình nắm lấy tay hai thiếu nữ đung đưa nói:
- đệ lấy cả hai nhé!
Hai nữ tử nhìn nhau lườm nguýt, thầm mắng xú tiểu tử, rồi đưa tay xong lại thay nhau đưa đồ ăn đã hứa hẹn vào miệng cho gióng ăn.
Gióng cầm tay hai người, quay đầu sang ăn bánh, khi lại quay qua ăn kẹo. mắt nhìn lên khoảng sân trống chờ đợi cuộc kiểm tra hàng năm.