Trác Phàm và Mạc Thiên Sinh đứng ở bên ngoài trang viên Mạc gia, ánh mắt quan sát trước sau. Đống rác và phân mèo bốc mùi làm cho nơi này tương đối ít người qua lại. Mà nếu có thì cũng là một vài kẻ lang thang sống tạm bợ với những vết lở loét vì vết thương bị nhiễm trùng trong lúc dành ăn với những tên ăn mày khác.
“Trước khi tới đây, ta nghe đồn thành thị này rất chi là trù phú, sao bây giờ lại xuất hiện những thứ như vậy.” Trác Phàm lắc đầu cảm thán. Trên thực tế, hắn đã đoán được phần nào.
Từ sau trận đại chiến với Vạn Độc Môn, tình trạng của Mạc gia trở nên xuống cấp. Vì lấy lòng chính phái, bọn họ đã điều động một lượng lớn nhân – tài lực, những người khá giả thì không nói, một ít không thể cầm cự được thì đương nhiên sẽ trở nên bần cùng như vậy.
Mà lại, Mạc gia đang mong muốn nhanh chóng khôi phục nguyên khí sau trận đại chiến thì đương nhiên sẽ chẳng còn tâm trạng quan tâm tới dân chúng khắp nơi, đây chính là sự ích kỷ của gia chủ Mạc gia.
Chính vì thế mà những kẻ sống trong thế giới mạnh được yếu thua này chỉ có thể đạp lên lẫn nhau mà sống. Chẳng hạn như trước đó, đã có bốn năm người dù không biết Trác Phàm và Mạc Thiên Sinh là ai nhưng vẫn nhào đến cướp bóc. Kết quả không cần nói, bọn chúng đều bị Mạc Thiên Sinh đánh một trận tơi bời rồi bỏ chạy.
Đúng lúc ấy, Mạc Thiên Sinh đột nhiên đưa tay bới đống rác sang một bên trước sự kinh ngạc của Trác Phàm.
“Sau từng ấy năm mà nó vẫn chưa được bịt lại.” Mạc Thiên Sinh cảm thán nói.
Trác Phàm đảo mắt nhìn qua, đó là một cái lỗ nhỏ cũ kĩ đường kính chỉ đủ để một người trưởng thành chật vật chui vào.
Như nhận ra sự ngờ vực của Trác Phàm, Mạc Thiên Sinh liền giải thích: “Lúc trước đệ tử bị đám người kia đánh liền dùng lối này để chui ra bên ngoài cho khuây khỏa. Đám canh vệ tuy cũng biết nhưng vẫn để mặt như vậy, đơn giản là Mạc gia có đại trận thủ hộ, bất kỳ ai chạm vào kết giới cũng sẽ dễ dàng phát hiện.”
“Thì ra là thế. Có lẽ lũ đường huynh đường đệ của ngươi cảm thấy rất thích thú khi nhìn ngươi chui ra chui vào như…”
“Như một con chó đúng không?”
Mạc Thiên Sinh thản nhiên cười như thể chuyện đó quá ư bình thường: “Đúng thế, khi đệ tử đúng là giống một con chó chui lủi khắp nơi. Nhưng mà, đến khi bị dồn vào đường cùng, con chó ấy sẽ quay lại cắn trả một cách quyết liệt nhất.”
Câu cuối cùng, Mạc Thiên Sinh cơ hồ là đang gằn giọng, ánh mắt sắc lẹm như dao găm. Nhưng rất nhanh hắn liền điều chỉnh tâm tình nói: “Sư phụ đem tay chạm vào đệ tử. Ở đây có đại trận thủ hộ, nếu không phải người của Mạc gia liền sẽ bị phát hiện.”
Trác Phàm chợt thi triển thần nhãn sau đó khẽ gật đầu. Trên bức tường này vậy mà lít nha lít nhít phù văn ẩn hiện. Ngay cả một cao thủ Đoán Cốt cũng chưa chắc dễ dàng làm lay chuyển mảy may.
Cứ như thế, Trác Phàm một tay đặt trên vai Mạc Thiên Sinh sau đó cùng nhau chui qua cái lỗ trên tường.
Trong lòng Trác Phàm chợt cảm thấy buồn cười. Cảm giác khác lạ này, hắn chưa từng trải qua nhưng có vẻ không tệ.
“Cứ như quay lại thời thiếu niên mạo hiểm vậy.”
Bụi trúc ở góc trang viên chợt rung động sau đó rẽ đôi, Mạc Thiên Sinh và Trác Phàm chầm chậm bước ra. Cả hai đảo mắt nhìn quanh, cẩn thận di chuyển thân ảnh sang một nơi vắng vẻ khác để né tránh đội tuần tra của Mạc gia.
Mạc Thiên Sinh đã từng ở đây nên có thể nói là khá quen thuộc. Dù bao năm qua đã có không ít thay đổi nhưng tác phong và giờ giấc của đám canh vệ vẫn vậy.
Trong khuôn viên sầm uất của Mạc gia vậy mà có một nơi tương đối hoang tàn. Căn phòng này đã rất lâu không ai đến dọn dẹp, mạng nhện giăng đầy khắp nơi, ngay cả cánh cửa kéo ra cũng vang lên những âm thanh nặng nề, bụi bặm rơi xuống khắp nơi.
Trác Phàm và Mạc Thiên Sinh vừa bước vào liền tránh ở một bên, ánh mắt cảnh giác nhìn một nhóm canh vệ vừa mới đi ngang. Đợi đến khi không còn nghe động tĩnh gì, bọn họ mới thả lỏng đôi chút.
Mạc Thiên Sinh từ từ đứng dậy, bước chân đến một cái kệ nhỏ, đồ đạc nơi đây đều đã cũ kỹ, những món đồ đắc tiền có lẽ đều đã bị mang đi. Hắn đưa tay cầm lấy một cái trống nhỏ, hai bên cột hai sợi dây đính kèm viên bi nhỏ. Hắn muốn lắc nó nhưng lại sợ âm thanh làm kinh động đến đám canh vệ.
Trác Phàm im lặng không nói.
Mãi một lúc sau, Mạc Thiên Sinh mới lên tiếng: “Đây là căn phòng năm xưa mẫu thân của đệ tử ở. Trước đây ngày nào phụ thân cũng dành chút thời gian dọn dẹp. Cái trống này là đồ mà mẫu thân chuẩn bị, ta cũng rất trân quý nó. Chẳng qua khi rời đi quá vội vàng lại không thể mang theo. Ta cứ nghĩ căn phòng này luôn có người dọn dẹp mấy năm qua cơ đấy.”
Bất giác đưa tay lau mắt, Mạc Thiên Sinh chợt nhận ra hắn không rơi lệ, gương mặt chỉ có sự nhớ thương vô tận. Và rồi, hắn hít sâu một hơi như để điều chỉnh tâm tình.
Sau đó, chỉ giới sáng lên, trên chiếc mặt bàn đầy bụi bẩn thình lình xuất hiện rất nhiều thiết cầu.
Trác Phàm híp mắt nhìn Mạc Thiên Sinh hỏi: “Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”
Mạc Thiên Sinh không đáp lời Trác Phàm mà chầm chậm nói: “Sư phụ nói đúng. Trước kia đệ tử quá nhu nhược, không đủ quyết tâm để cáng đáng mọi thứ. Nhưng mà, kể từ giây phút nhìn thấy các vị thúc thúc trong thương hội ngã xuống, đệ tử đã có chút đồng tình với người.”
Trước sự im lặng của Trác Phàm, Mạc Thiên Sinh vừa mân mê thiếc cầu vừa nói tiếp: “Ở thế giới này, chỉ có cường giả mới có thể quyết định sống chết của người khác. Đệ tử không phải kẻ mạnh nhưng cũng sẽ không ngồi chờ kẻ khác quyết định sinh tử của bản thân và những người bên cạnh. Đệ tử… đã khắc sâu lời dạy của người.”
Đến bây giờ, Trác Phàm mới khẽ gật đầu, nhàn nhạt lên tiếng: “Người không phạm ta…”
Như để tiếp nối câu của Trác Phàm, Mạc Thiên Sinh lên tiếng, giọng nói bên trong tràn đầy băng lãnh: “Ta không phạm người.”
Ở một phương diện khác, trong căn phòng gian, Mạc Huy Cung dùng ánh mắt cứng đờ nhìn về phía Mạc Thế Khải như thể không tin những gì mình vừa nghe được.
“Ngươi vừa nói là muốn ta giết đại trưởng lão ư?” Mạc Huy Cung hỏi lại.
“Chẳng phải ngươi đã nói kẻ làm việc sai trách thì sẽ chịu sự trừng phạt thích đáng hay sao? Mạc Hào Cận đánh gãy xương ta, ngươi nói sẽ làm tương tự với hắn. Thế thì tại sao Mạc Đông Phong giết người vô cớ lại không lấy mạng đền tội?” Mạc Thế Khải chế giễu nhìn Mạc Huy Cung.
“Ngoại trừ chuyện này ra.” Mạc Huy Cung phất tay nói.
“Cũng được.”
Mạc Huy Cung lần nữa nhíu mày. Mạc Thế Khải cho hắn một cảm giác không thể hiểu nổi, cứ như biến thành một người khác vậy.
Trong trí nhớ của Mạc Huy Cung, Mạc Thế Khải rất giỏi che giấu cảm xúc và nhút nhát thể hiện. Thế nhưng giờ đây, ông ta lại chẳng khác nào mấy lão già lão luyện trong gia tộc cả.
“Nói đi. Ngoài chuyện ấy ra, ngươi muốn cái gì?” Mạc Huy Cung đạm mạc nói.
“Chỉ cần ngươi từ bỏ ngôi vị gia chủ và nhường nó cho Thiên Sinh là được.”
“Nằm mơ.”
Mạc Huy Cung lập tức bác bỏ. Hắn làm tất cả những chuyện này chẳng phải là để củng cố địa vị gia chủ ở Mạc gia hay sao? Chỉ cần Mạc gia trở nên lớn mạnh, hắn sẽ ngồi vững ở đó mãi mãi và việc nuốt trọn thương hội Thiên Sinh cũng là một phần trong kế hoạch đó.
Mạc Thế Khải giống như đã nhìn ra điểm này nên đã xoáy sâu vào ấy. Điều này khiến Mạc Huy Cung vô cùng phẫn nộ.
Bất quá, đáp lại ánh mắt hằng học kia, Mạc Thế Khải chỉ cười khẽ: “Ngươi thấy rồi chứ? Ngươi đã không buông bỏ được lợi ích lại muốn ta đây từ bỏ cơ nghiệp mà ta cùng Nhược Lam đã gây dựng sao? Ngươi mới là người si nói mộng.”
“Xem ra Mạc Hào Cận vẫn còn quá nhẹ tay với ngươi.”
Biết Mạc Thế Khải không chịu hợp tác, Mạc Huy Cung chẳng cần việc gì phải phơi ra gương mặt giả tạo ấy nữa. Sát khí đằng đằng nổi lên, hắn nhìn ông ta gằng giọng: “Mạc Hào Cận nói đúng, một kẻ cứng đầu như ngươi thì không nên dùng lời ngon ngọt làm gì.”
“Vậy thì thế nào? Ngươi sẽ giết ta sao?” Mạc Thế Khải thản nhiên nói.
“Điều đó là chắc chắn rồi. Bất quá, phải đợi sau khi ngươi danh chính ngôn thuận giao ra thương hội rách nát đó mới được.” Nói rồi, Mạc Huy Cung liền quay đầu đi ra.
Mạc Huy Cung không coi trọng thương hội Thiên Sinh mà là coi trọng mối quan hệ giữa thương hội với Hoàng Dược Cốc. Nếu như nắm nó trong tay, hắn có thể dễ dàng tiếp cận và được lợi từ trong mối quan hệ ấy. Tất nhiên, phải khai thác thế nào, hắn đều có ý tưởng cả rồi.
Bước ra bên ngoài, hai tên canh vệ lập tức cung kính thi lễ. Mạc Huy Cung liếc nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Sau này không cần ngăn cản Mạc Hào Cận tiến vào.”
“Vâng. Thuộc hạ đã rõ.”
“Nhân tiện.”
Mạc Huy Cung ngừng lại một chút rồi nói: “Ngươi cho người tung tin, Mạc Thế Khải vì oán hận mà âm thầm cấu kết với Vạn Độc Môn muốn trả thù Mạc gia. Còn ngươi đến tìm Đại trưởng lão, đem số độc vụ thu được từ những tên Vạn Độc Môn kia đến đây.”
“Vâng!”
Chẳng mấy chốc, Mạc Thế Đông cùng một đám người đều tới.
“Thật sự phải làm tới như vậy sao? Gia chủ.” Mạc Đông Phong hỏi.
“Nếu như không làm như thể bị Vạn Độc Môn tấn công thì sao có thể dễ dàng tung tin được.”
“Nhưng mà dù thế thì Mạc Thế Khải cũng đâu đủ trọng lượng khiến đám người Vạn Độc Môn đến đây?”
“Đại trưởng lão, từ bao giờ ngươi lại ngây thơ như vậy?”
Trong mắt Mạc Huy Cung lóe lên tinh quang, hắn nhìn Mạc Đông Phong nói tiếp: “Nếu hắn không đủ trọng lượng thì chúng ta cứ phóng đại lên là được rồi.”