“Chuyện đó…”
Mạc Thiên Sinh ấp úng nói. Có thể hắn đủ sức vượt cấp đánh nhau ở cùng giai nhưng nếu cho rằng vì thế mà lọt vào tam cường thì là chuyện không thể nào.
Những năm gần đây, Hoàng Dược Cốc đã không còn thi tuyển với cách thức như xưa. Thí sinh ứng tuyển không chỉ có luyện đan sư mà còn phải có thực lực nữa. Với tốc độ tăng tiến tu vi của Mạc Thiên Sinh bây giờ thì cho dù thêm ba năm nữa cũng chưa chắc đột phá Tụ Khí đạt tới Trúc Cơ.
Trong khi đó, có tin đồn phong phanh tam cường của lần thi tuyển trước đó đều đã đạt tới Trúc Cơ Điên Phong, vừa mới nhập môn đã đề làm đệ tử hạch tâm. Cho nên việc lọt vào tam cường đối với Mạc Thiên Sinh mà nói còn khó hơn lên trời.
Thấy Mạc Thiên Sinh thất thần như vậy, Trương Hàn Thiết khẽ vỗ vai an ủi hắn: “Những gì thúc làm chỉ có được nhiêu đó mà thôi, không thể giúp con thêm được nữa. Nhưng mà cũng đừng quá thất vọng, biết đâu con sẽ lại gặp được cơ duyên không ngờ tới khiến thực lực tăng mạnh thì sao.”
‘Chuyện đó chắc chắn là mơ rồi.’
Mạc Thiên Sinh rất muốn nói điều ấy ra nhưng sau cùng vẫn là nuốt ngược trở lại. Hắn lần nữa ôm quyền đưa tiễn những người của Hoàng Dược Cốc hồi tông.
Sau khi bọn họ đi khuất tầm mắt, Mạc Thế Khải lập tức đem hung tin báo về cho gia quyến những người đã mất. Ông đích thân đi tới từng nhà tạ lỗi và chứng kiến những giọt nước mắt trên gương mặt bọn họ. Lòng ông nặng trĩu nhưng lại chẳng thể làm được điều gì hơn ngoại trừ động viên bọn họ cố gắng vượt qua.
Mạc Thiên Sinh cũng trở về phòng của mình. Trải qua sự việc ở Nhung Quốc, tâm tính của hắn trở nên trầm hẳn lại. Cái chết giống như một cơn gió luôn luôn hiện hữu ở quanh đây. Lúc bị bảy tu giả đằng đằng sát khí, hắn đã cảm giác sau lưng có một bóng ảnh đang cầm lưỡi hái tùy thời đều sẽ rút hồn hắn đi.
Ngày hôm ấy, Mạc Thiên Sinh không tu luyện mà nhốt mình ở trong phòng. Rốt cuộc thì hắn tu luyện vì cái gì, để trở nên mạnh hơn không còn phải mang danh phế vật sao? Lý do đó đối với hắn bây giờ thật sự quá tầm thường.
Người ta nói ‘mây tầng nào sẽ gặp gió tầng ấy’. Từ khi Mạc Thiên Sinh trở thành tu giả thì đã gặp qua vô số người. Hắn nhận ra một điều rằng bản thân vẫn còn quá kém cỏi để có thể gỡ bỏ hai chữ ‘phế vật’ mà Mục Ninh Yên trao cho năm năm trước. Nếu như không có Trác Phàm kịp thời xuất hiện thì có lẽ bây giờ ngay cả một mảnh thịt hắn cũng chẳng còn.
“Ta phải trở nên mạnh hơn.”
Sáng hôm sau, Trác Phàm thức dậy từ rất sớm. Hắn bước ra ngoài chờ đợi bình minh lên bắt đầu tu luyện Bạch Quang Thần Đông. Ấy vậy mà khi bước ra ngoài, hắn chợt nhìn thấy Mạc Thiên Sinh đã ngồi trên mái nhà từ rất lâu.
Khẽ cười một tiếng, Trác Phàm lập tức nhảy lên ngồi ở bên cạnh Mạc Thiên Sinh: “Hôm nay dậy sớm quá nhỉ?”
“Sư phụ.” Đột nhiên Mạc Thiên Sinh quay sang nói. Ánh mắt của hắn vô cùng kiên định cùng vẻ mặt nghiêm túc khiến nụ cười của Trác Phàm bỗng nhiên ngưng lại.
“Sao thế?”
“Đệ tử muốn mạnh hơn.”
Trác Phàm quay mặt lại nhìn đôi mắt không chút dao đông nào của Mạc Thiên Sinh. Sau cùng, hắn đứng dậy nhìn về phía xa xăm, nơi mặt trời đang dần dần ló dạng, nhẹ giọng hỏi: “Vì cái gì?”
“Vâng?”
“Ta hỏi ngươi vì cái gì lại muốn mạnh hơn? Vì muốn Mục Ninh Yên hối hận vì ‘ban tặng’ cho ngươi hai chữ ‘phế vật’ sao?” Giọng của Trác Phàm lạnh hơn mấy phần.
“Con muốn lọt vào tam cường của Hoàng Dược Cốc.”
“Vẫn chưa đủ. Nếu ngươi chỉ suy nghĩ đến mức ấy thì đừng mơ tưởng có thể càng mạnh hơn được nữa.” Trác Phàm sắp không kiêng nhẫn tựa hồ muốn bỏ đi.
“Con muốn trở thành một thanh kiếm sắc bén đủ để chém đứt mọi thứ trước mắt để bảo vệ mọi người.”
“…”
Lần này Trác Phàm trầm mặc không nói, đôi tay nắm chặt để ở sau lưng đang dần dần giãn ra.
“Sau khi tới Nhung Quốc, nhìn những bá tánh khổ sở rơi vào đường cùng mà trở thành đạo tặc, con cảm thấy họ thật đáng thương. Thế nhưng mà, khi bản thân rơi vào tử huyệt chứng kiến những tiêu đầu chết mà ngay cả thân thể cũng không còn làm con lại thấy bọn họ càng thảm thương hơn cả.”
“…”
“Thời khắc ấy, con đã nghĩ rằng, nếu bản thân mình mạnh hơn cả vậy thì mọi chuyện hẳn sẽ khác hơn rất nhiều. Giống như sư phụ, con muốn bản thân thật cường đại để bảo vệ tất cả chứ không phải vui mừng vì một chút thành tựu như bây giờ.”
Mạc Thiên Sinh một mạch nói ra suy nghĩ của mình còn Trác Phàm thì quay mặt về hướng khác. Một hồi sau, hắn chợt bật cười, âm thanh có phần chua chát: “Thật cường đại để bảo vệ tất cả sao? Ha ha.”
Trác Phàm nhảy xuống sân nhà, từng bước đi về phòng của mình. Trước khi rời khỏi hắn để lại một câu: “Sau khi tu luyện xong, buổi tối lại đến tìm ta.”
Đi trở về phòng, Trác Phàm nằm lên trên giường, một tay gác trán. Hắn hồi tưởng lại những gì Mạc Thiên Sinh nói trước đó, trong lòng tự giễu không thôi: “Ta đã bảo vệ được tất cả sao? Thật buồn cười làm sao. Nhưng, ai mà ngờ được một kẻ luôn mồm nói bản thân là một tu giả ma đạo như ta lại đang bị những lời nói của đệ tử làm cho cảm động.”
Cả ngày hôm ấy, Mạc Thiên Sinh rất chăm chỉ tu luyện. Huyền trọng giáp của hắn hiện tại đã nặng đến hai nghìn cân, bước đi nặng nề tạo thành một cái hố nhỏ dưới đất nhưng tâm tình của hắn lại cực kỳ vui vẻ.
Cứ một lúc, Mạc Thiên Sinh lại ngẩng đầu nhìn sắc trời. Có điều, càng trông ngóng thì thời gian lại trôi qua càng chậm. Nhưng hắn không vội, các động tác vung thương phá thạch đều ẩn chứa lực lượng cực lớn.
Một phương diện khác, sau khi xử lý xong mọi việc, Mạc Thế Khải trở về với gương mặt uể oải. Ông ta cũng không vội vàng nghỉ ngơi mà lập tức tìm tới Trác Phàm.
“Mạc thúc, tìm ta có việc gì sao?” Trác Phàm vừa rót trà đặt trước mặt Mạc Thế Khải vừa hỏi.
“Không… À có…” Mạc Thế Khải ấp a ấp úng nói. Chứng kiến Trác Phàm thể hiện thực lực khiến ông không cách nào nói chuyện bình thường được nữa. Bây giờ đứng trước mặt hắn, ông cảm giác như có một luồng áp lực vô hình đè lên cơ thể đến mức không tài nào thở nổi.
Bật cười thành tiếng, Trác Phàm ngồi xuống đối diện với Mạc Thế Khải nói: “Chắc ngài đang tự hỏi sao ta vẫn còn ở đây có đúng không?”
“Đúng… Đúng vậy. Nếu ngươi, à không, Trác công tử, ta không có ý đuổi ngươi, chỉ là đang thắc mắc mà thôi.”
Mạc Thế Khải là một thương nhân trước giờ ăn nói rất lưu loát vậy mà giờ đây khi đối diện với Trác Phàm lại chẳng nói được một câu có ý nghĩa hoàn chỉnh. Ông ta lo trước lo sau sợ rằng Trác Phàm sẽ nổi điên mà đồ sát cả thương hội cũng không biết chừng.
Nếu là ai khác thì có thể không phải nhưng như Trác Phàm thì chuyện ấy tuyệt đối sẽ xảy ra. Mạc Thế Khải bây giờ đã nhận ra điều đó một cách rõ ràng khi thấy Trác Phàm ra tay giết chết bảy tên huyết y nhân sạch sẽ đến không còn manh áo.
Trác Phàm biết Mạc Thế Khải đang hồi hộp nên bất giác thở dài một tiếng. Ấy vậy mà hành động này của hắn lại làm cho ông ta nhảy cẩn lên nhanh chóng lùi lại sát góc tường, gương mặt không thể cảnh giác hơn nhìn về phía hắn.
Trác Phàm ngơ ngác nhìn một màn này, trong lòng một trận vô ngữ. Hắn nhớ bản thân chưa từng phóng thích sát khí hay làm điều gì quá đáng với Mạc Thế Khải mà, sao ông ta hành động như thể hắn sẽ thật sự diệt tộc của ông ta vậy cơ chứ.