Giữa bầu trời Nhung Quốc, vô số tia sáng đỏ thẩm hội tụ lại một điểm nhìn như ngọn núi đang lật ngược, đỉnh đầu đang đè lên một thân ảnh nhỏ bé.
Trác Phàm hít sâu một hơi, ánh mắt gương mặt đều toát ra vẻ chuyên chú. Đã rất lâu rồi hắn mới có thể vận nguyên lực một cách thoải mái như vậy nên hiện tại hắn không muốn né tránh.
Kỳ thực, bản thân Trác Phàm cũng cảm nhận được sự nguy hiểm chết người nếu như bị đống hồng mang kia chiếu trúng. Chỉ cần nhìn cảnh vật xung quanh bị hóa thành hư vô cũng đủ hiểu trận pháp kia đáng sợ như thế nào.
“Nhưng mà thế thì đã sao?”
Trác Phàm gào lên một tiếng. Hắn không sợ nhất chính là trận pháp. Chưa kể bản thân hắn có thần thông khắc chế ra thì chính hắn cũng đủ khả năng vượt qua trận pháp.
Chuyện này không phải ngay khi sinh ra đã có mà từ lúc một người nào đó đã dùng mạng đổi mạng cho hắn cơ hội sống lần thứ hai.
“Thứ thể chất chết tiệt.”
Trác Phàm chửi thề một tiếng rồi trực tiếp buông thỏng hai tay. Hắn không vận chút thủ pháp nào mà chỉ đơn thuần đứng yên mặc cho những tia sáng chết chóc hướng vào.
Nhìn một màn này, ngay cả Nhân Sứ cũng tuyệt không dám tin tưởng. Nhưng mà, nếu đối phương đã muốn chết, hắn vì sao lại không thuận theo đâu. Khóe miệng nhếch lên nụ cười băng lãnh, hắn ta vận nguyên lực càng nhiều, huyết khí khắp thân thể khuếch tán, nở rộ khắp nơi.
Thế nhưng mà, một khắc sau, đôi mắt Nhân Sứ chợt trợn tròn như thể sắp rơi ra ngoài. Trác Phàm bị hàng nghìn, hàng vạn tia sáng hủy diệt chiếu vào nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra.
Mà cũng không đúng, hồng mang khi chạm tới thân thể của Trác Phàm bất ngờ mất đi hiệu lực rồi lại biến thành nhu hòa như thể vật cưng đang xu nịnh chủ nhân.
“Điều này sao có thể.” Nhân Sứ ngơ ngác không nói thành lời. Mà trong khi đó, chính Trác Phàm cũng khẽ nhíu mày.
“Ngươi… Ngươi là Thánh Tử?” Nhân Sứ hoảng sợ đến cực độ, giọng nói run run, cả người không vững mà ngã nhào xống đất.
“Thánh Tử?” Trác Phàm quay đầu nhìn Nhân Sứ.
“Nếu như không phải thánh tử thì tại sao lại Huyết Trận không có tác dụng với ngươi? Không đúng. Ngươi không phải Thánh Tử… Thánh Tử không bao giờ ra tay với Huyết Đồ…”
Trong lúc Nhân Sứ nói ra lời ấy, huyết quang từ trận pháp giống như không theo lời hắn điều khiển nữa mà điên cuồng hội tụ trên thân thể của Trác Phàm.
Trên bầu trời, ấn đồ dần dần ảm đạo sau đó xuất hiện vết nứt. Huyết khí tiêu tán để lộ ra mặt trời sắp sửa khuất đằng sau ngọn núi. Trước ngực Nhân Sứ thình lình rách toạt, thân thể nhanh chóng khô héo. Tất cả lực lượng hắn dùng để khống chế trận pháp bởi vì Trác Phàm thôn phệ hết thảy mà cạn kiệt.
“Huyết Ma Tái Sinh, Vạn Linh… Thần… Phục…”
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy Nhân Sứ đang lão hóa và biến thành một bộ khô cốt nhưng vẫn không quên nói ra câu chân ngôn của Huyết Giáo. Hắn ta dùng ánh mắt kinh sợ nhìn Trác Phàm trước khi nó hóa thành các bụi tiêu tán.
Ráng chiều hằn lên bầu trời tạo thành quang thải rực rỡ trước khi màn đêm hàng lâm như báo hiệu trận chiến dài đằng đẳng đã đến hồi kết thúc.
Trác Phàm thi triển chấn cước nhảy tới giao Kim Cang Thương cho Mạc Thiên Sinh.
“Nhìn rõ rồi chứ?”
“Vâng. À không.”
Mạc Thiên Sinh gật đầu rồi lại lắc đầu, mục quang chăm chú nhìn Trác Phàm chưa từng dời mắt. Hắn biết Trác Phàm rất mạnh nhưng tới trình độ như vậy đã thì đã hoàn toàn vượt qua mọi thường thức của hắn.
Tất nhiên, đấy chỉ là trong tầm nhìn của Mạc Thiên Sinh tại hạ vực mà thôi. Nếu đem thực lực của Trác Phàm so sánh với tu giả ở Thượng Vực hay Thánh Vực thì chẳng chút nào đáng kể tới.
Dù vậy, trong mắt Mạc Thiên Sinh lúc này, Trác Phàm đã trở thành thần nhân. Hắn nhìn Kim Cang Thương hoàn mỹ vô khuyết trong tay, cảm nhận hơi nóng vẫn còn đó, trong lòng kích động không thôi.
Bất giác siết chặt tay, Mạc Thiên Sinh tự nhủ với lòng: “Sẽ có một ngày, ta nhất định sẽ đạt tới cảnh giới như thế.”
Trong lúc ấy, Trác Phàm đã chuyển mắt nhìn về phía khác.
Thanh Minh cũng đang nhìn hắn khẽ gật đầu, hai tay tạo thành thế bao quyền: “Đa tạ các hạ đã ra tay trợ giúp.”
“Không cần đa lễ. Ta tới đây chỉ vì tên đồ đệ này mà thôi. Bọn chúng có thể sống sót đều là nhờ có ngươi bảo hộ không cần quy công lên người ta.” Trác Phàm nhàn nhạt nói.
“Nhưng nói như thế nào thì cũng nhờ có các hạ nên chúng ta mới còn sống sót. Cả ta và Thanh Vấn sư huynh đều nợ ngươi một mạng, sau này nếu có yêu cầu gì chúng ta quyết không từ nan.” Thanh Minh và Thanh Vấn lần nữa trịnh trọng ôm quyền.
Trác Phàm đưa tay gãi cằm như thể đang suy sét. Sau cùng hắn chợt lên tiếng: “Có một chuyện các ngươi có thể giúp được.”
“Các hạ cứ nói.”
“Chuyện ngày hôm nay, công lao đều ở chỗ của hai ngươi ta không liên quan gì cả.” Trác Phàm thản nhiên mở miệng.
“Như vậy sao được, chẳng phải các hạ mới là người đã giết Nhân Sứ của Huyết Giáo hay sao?”
“Ta không cần những thứ như công danh ấy. Các ngươi chỉ cần đem công lao gom hết vào người đồng thời đừng để lộ tin tức của ta ra ngoài là được.”
Thanh Minh suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu. Một người sở hữu thực lực kinh khủng như vậy mà trước giờ chưa từng nghe qua, điều đó đồng nghĩa Trác Phàm luôn luôn ẩn mình như thế.
“Nếu như vậy, chúng ta chỉ đành hổ thẹn mà nhận lấy công lao về phía mình mà thôi.”
Nghe Thanh Minh nói thế, Trác Phàm mới an tâm đồng thời quét mắt sang nơi khác. Tại đó, Mục Ninh Yên cũng đang quan sát về phía này.
Bắt gặp mục quang của Trác Phàm, Mục Ninh Yên cũng khẽ gật đầu: “Từ nãy tới giờ ta không nhìn thấy gì cả.”
“Coi như ngươi thức thời.”
Trác Phàm nhìn sang Mạc Thế Khải gật đầu. Hắn biết rõ phụ thân của Mạc Thiên Sinh sẽ không hé ra nửa lời. Hắn lần nữa nói với Thanh Minh: “Nhân tiện, ta muốn biết thông tin về Huyết Giáo, càng nhiều càng tốt.”
Thanh Minh không chút do dự lấy ra một miếng ngọc giản, thần thức nhanh chóng dung nhập vào bên trong rồi đưa nó cho Trác Phàm: “Bên trong là toàn bộ những hiểu biết của Kiếm Lai Tông về Huyết Giáo, hi vọng nó có thể giúp cho các hạ.”
“Được.”
Trác Phàm nhận lấy ngọc giản rồi nhìn Mạc Thiên Sinh nói: “Thiên Sinh. Con đường phía trước còn rất dài, ngươi phải tích cực tu luyện bộ thương pháp vừa rồi. Một ngày nào đó, ta tin tưởng ngươi sẽ vượt qua được ta.”
Vành mắt Mạc Thiên Sinh đỏ lên, hắn nhìn Trác Phàm hỏi: “Người định đi sao? Sư phụ?”
“Đúng thế. Ta không thể ở lại đây lâu được.” Trác Phàm gật đầu.
Thanh Minh chết lặng trong giây lát. Hắn biết Trác Phàm nhận hắn làm đệ tử bởi vì còn cần hắn hỗ trợ khôi phục tu vi. Nhưng bây giờ Trác Phàm đã đạt được thứ mình muốn thì cần gì phải tiếp tục dạy dỗ hắn đâu. Huống hồ, oanh động ở nơi này quá lớn, rồi sẽ có càng nhiều tu giả hay tin tìm tới nên Trác Phàm cần phải nhanh chóng rời đi tránh gặp phải phiền phức không đáng có.
Như nhìn ra suy nghĩ của Thanh Minh, Trác Phàm nhẹ nhàng vỗ vai hắn một cái rồi nói: “Yên tâm đi. Chúng ta không sớm thì muộn rồi sẽ gặp lại.”
“Vâng.” Mạc Thiên Sinh khẽ đáp.
Trác Phàm hài lòng gật đầu.
“Bạch Quang Thần Đồng – Thuấn Di.”
Tại khoảnh khắc ấy, ai nấy đều thất thần khi phát hiện Trác Phàm vừa mới còn ở đây bây giờ đã biến mất. Thậm chí ngay cả Thần Thức Dò Xét của Thanh Minh cũng chẳng thể nào cảm nhận được.
Thanh Minh và Thanh Vấn không vội rời đi, cả hai ở lại nơi từng được gọi là Đế Đô Nhung Quốc giờ đã trở thành hoang mang để trị thương. Những người khác còn sống đều được Mạc Thế Khải và Mạc Thiên Sinh chữa trị.
Có vài sự cố đáng tiếc đã xảy ra. Chu Bằng bị trọng thương lại sau cùng bị một kích của cao thủ Thiên Huyền đánh trúng vì thế mà không qua khỏi. Hoàng Dược Cốc hiện tại chỉ còn có Trương Hàn Thiết, Hứa Đạt và Mộc Tử.
Phía bên Hợp Hoan Tông khá hơn một chút. Các nữ đệ tử đều bị thương nặng nhưng không nguy hiểm tới tính mạng. Các nàng đều được trang bị linh giáp phòng hộ nên may mắn thoát chết, chẳng qua nguyên lực cạn kiệt nhất thời không thể di chuyển mà thôi.
Bình minh dần ló dạng, Trương Hàn Thiết dùng ánh mắt vô hồn ngẩng đầu nhìn trời quang. Ánh sáng chiếu thẳng thiên khung, gió thổi nhè nhẹ nhưng khung cảnh đìu hiu lại làm lòng ông nặng trĩu.
Ba trong năm đệ tử đã bỏ mạng, sự việc ở Đế Đô Nhung Quốc đã được giải quyết…bằng cách hủy cả một tòa thành, không ai ở đó còn sống sót. À không, vẫn còn hai tỷ đệ là công chúa cùng tiểu hoàng tử Nhung Quốc. Nhưng thân phận ấy giờ đã chẳng còn quan trọng, dù có trở về bọn họ cũng không đủ khả năng kiến thiết lại Nhung Quốc.
Thanh Trúc sau khi gửi ngọc giản thuật lại toàn bộ sự tình, tất nhiên mọi thứ đều được Mục Ninh Yên thuật lại, bên trong chẳng có tên tuổi hay hình ảnh gì liên quan tới Trác Phàm. Tất cả công lao đúng như giao ước đều thuộc về Thanh Minh và Thanh Vấn.
Ba ngày sau, cầm ngọc giản phản hồi trên tay, Thanh Trúc nói: “Ít ngày nữa, các trưởng lão sẽ phái người đến tiếp quản Nhung Quốc…”
Sau khi nói lại sự tình, nàng bất giác nhìn ra xa xăm, đôi mắt trong trẻo như hồ thu tràn đầy mong đợi được nhìn thấy nam nhân cầm kiếm vũ động bát phương một lần nữa.
Lúc này, đoàn viện binh của Hoàng Dược Cốc lúc này đã đến nơi. Trương Hàn Thiếc chẳng bận tâm gì mà nhìn về phía Hứa Đạt và Tử Mộc nói: “Trở về thôi. Mang Chu Bằng hồi tông.”
Kỳ thực bản thân ông thấy vẫn còn rất may mắn bởi vì nếu viện binh tới sớm hơn thì tổn thất đã còn kinh khủng hơn thế nhiều.
Mạc Thế Khải và Mạc Thiên Sinh thuận đường đi ở phía sau. Bọn họ còn phải trở về nơi tỷ đệ kia đang bất tỉnh.
Mạc Thiên Sinh mang bộ dạng thất thần từng bước một. Trác Phàm rời khỏi đã trở thành một cú sốc lớn đối với hắn.
Kết giới hộ tráo mà Mạc Thế Khải dựng lên trước đó ngày càng hiện rõ. Từ bên trong, một thân ảnh quen thuộc mặc áo bào màu xám bước ra, gương mặt đầy sẹo xấu xí ngán ngẩm nói: “Ta đợi suốt ba ngày rồi, sao bây giờ mới trở về.”