Ngục giam Nhung Quốc, Chu Bằng cùng đồng môn và các đệ tử của Hợp Hoan Tông đang ở đứng trước cổng vào. Lúc này bầu trời đã hừng sáng, phía đông đang dần xuất hiện những ánh nắng vàng ươm nhìn từ nơi bọn họ đứng cứ như một bức tương mỏng bao trọn lấy không gian.
“Chu sư huynh, chúng ta không chờ quản sự tới hay sao?” Mộc Tử đột nhiên tiến lên dò hỏi.
“Chắc ngài ấy có việc khác cần làm, chúng ta cứ theo như trước đó đã thảo luận, điều tra được cái gì hay cái đó.” Chu Bằng trả lời.
“Được.”
Nghe thế, các đệ tử Hoàng Dược Cốc chỉ đành gật đầu đồng ý. Trên thực tế bọn họ cũng rất nóng lòng điều tra. Khác với những môn phái khác, Hoàng Dược Cốc chú trọng vào khả năng chữa trị của tu giả hơn là thực lực. Sự việc lần này nếu giải quyết tốt thì sẽ tăng khả năng tiến vào nội viện hơn rất nhiều.
Phải biết, một khi đạt được danh hiệu đệ tử nội môn, lượng tài nguyên hằng tháng nhận được của bọn họ sẽ tăng gấp mười lần đồng thời còn có sư phụ đích thân truyền nghệ. Có thể nói, bất kỳ đệ tử nào của Hoàng Dược Cốc cũng sẽ ngày đêm mong ước.
Phía bên này, Thanh Trúc đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm thân ảnh của Mục Ninh Yên nhưng lại chẳng phát hiện. Nàng khẽ nhíu mày hỏi: “Tiểu nha đầu này lại đâu mất rồi.”
“À. Cái đó. Hôm qua muội có tới phòng Ninh Yên, dương như tiểu nha đầu này có dấu hiệu đột phá nên phải bế quan.” Thanh Vân kể lại.
“Cái gì? Mới đó lại đột phá nữa sao? Đúng là hết nói nổi cái thể chất của tiểu nha đầu này mà.”
Thanh Trúc kinh ngạc sau đó lầm bầm nói. Giọng điệu của nàng chứa đầy sự ghen tị nhưng lại chẳng phải ganh ghét gì. Thanh Thúy và Thanh Thanh cũng che miệng cười khẽ, gật đầu đồng tình với nàng.
Lúc này, canh vệ đứng hai bên đồng loạt kết ấn. Trận pháp khởi động kèm theo tiếng dịch chuyển nặng nề của cánh cửa.
“Đi thôi.”
Chín người đồng loạt tiến vào, nương theo chỉ dẫn của viên tướng bắt đầu đi xem xét tình hình.
“Đợi muội.”
Đúng lúc này, từ phía sau đột nhiên vang lên âm thanh trong trẻo. Bọn họ nhìn lại thì thấy Mục Ninh Yên đang thi triển bộ pháp đi tới, một mặt hưng phấn đỏ ứng hô hào.
“Khí…khí tức này là cảnh giới Đoán Cốt?” Chu Bằng khó có thể tin mà lắp bắp. Hắn nhớ lúc nói chuyện trên đường, Mục Ninh Yên bảo rằng chỉ vừa đột phá khoảng chừng một hai tháng mà thôi, vậy mà giờ đây có qua được bao nhiêu lại lần nữa đột phá rồi.
Chẳng những vậy, theo những gì hắn cảm nhận, ba động phát ra từ Mục Ninh Yên mạnh mẽ nhưng không loạn, ngưng mà không tán giống hệt như đã củng cố cảnh giới rất lâu rồi.
Thấy Mục Ninh Yên đi tới, Thanh Trúc chỉ nhẹ nhàng gõ đầu nàng một cái rồi cười mắng: “Tiểu nha đầu này đột phá cũng thật nhanh. Cứ thế này chẳng mấy chốc các tỷ muội ở đây điều bị muội bỏ xa mất thôi.”
Mục Ninh Yên vừa xoa đầu vừa thè lưỡi làm mặt quỷ không đáp, đôi mắt cong lại như một cái cầu vòng. Nhìn thần thái đáng yêu của nàng như vậy, bốn vị sư tỷ lại càng lộ ra vẻ cưng chiều.
Cứ như thế, một nhóm mười người tiếp tục đi vào bên trong ngục giam mà không ai để ý rằng hai viên dạ minh châu vốn dĩ màu xanh ngọc đang từ từ chuyển sang màu đỏ như máu, mơ hồ còn xuất hiện huyết khí tà dị.
“A ha. Ở đâu ra bảy vị mỹ nhân xinh đẹp như hoa thế này, nếu như để bản đại gia hưởng thụ thì có các nàng không ngậm được miệng mười ngày mười đêm. Ha ha.”
“Câm cái mõm chó của ngươi lại. Các nàng phải ghép với lão tử mới phải. Đúng không các tiểu mỹ nhân của ta.”
“Trật tự đi. Này. Ngươi làm gì đó hả, mau mặc y phục vào.”
Đám phạm nhân không ngừng liếm mép lộ ra vẻ mặt háo sắc khi nhìn thấy chúng nữ đệ tử đi vào. Có kẻ còn vô liêm sỉ chẳng ngại cởi tất cả quần áo làm hành động như một tên biến thái.
Mặc dù bị canh vệ trấn áp nhưng Chu Bằng vẫn cảm thấy chưa đủ. Nếu không phải ngại làm xấu bộ mặt của Hoàng Dược Cốc thì hắn đã rủ theo Hứa Đạt và Thành Trung cho bọn chúng một trận.
Mục Tử và Huyền Thanh nhìn thấy một màn này, gương mặt đỏ ửng vội vàng che mặt đi.
Thế nhưng trái ngược với các nàng, chúng đệ tử của Hợp Hoan Tông lại bày ra bộ dạng tương đối bình thản. Trên thực tế, ngay khi vừa nhìn thấy điệu bộ của bọn chúng, bọn họ đều đã chủ động đặt đám phạm nhân ở ngoài tầm mắt.
Chỉ còn một đoạn nữa là đến cuối đường khiến tâm thần tất cả đều cảm giác căng cứng. Bởi lẽ dù còn cách vài chục thước nhưng mùi máu tanh tưởi xộc vào mũi khiến bọn họ kém chút thì nôn mửa.
Cũng giống như biểu hiện của Mạc Thiên Sinh, chứng kiến ngoại hình khác thường của những người này cùng với huyết khí tà dị ẩn hiện phát ra làm cho ai nấy đều thoáng ngẩn người. Bọn họ cảm giác bản thân đang mất dần lý trí, lệ khí dâng trào kém chút nữa không thể áp chế được.
“Thật quỷ dị.” Chu Bằng từ xa quan sát một trong những bệnh nhân rồi khẽ lẩm bẩm.
Tới đây, hắn chợt quay đầu lại hỏi: “Thanh Trúc cô nương, cô có nhìn ra manh mối gì không?”
Thanh Trúc nhìn Chu Bằng cứ như đang nhìn một kẻ ngốc rồi che miệng cười khẽ: “Tiểu nữ làm gì biết y thuật, sao có thể phát hiện cái gì. Nói đi chữa bệnh chẳng thà để tỷ muội chúng ta ra ngoài tuyển lang quân thì hay hơn.”
Bốn người còn lại bao gồm cả Mục Ninh Yên đều quay mặt sang chỗ khác nín cười. Làm gì có chuyện đệ tử Hoàng Dược Cốc lại đi hỏi đệ tử của Hợp Hoan Tông đâu.
Chu Bằng biết mình vừa làm một hành động ngu ngốc, gương mặt có chút cứng đờ. Hắn vội quay mặt đi như không dám đối mắt với bọn họ. Chỉ là trong lúc ấy, ánh mắt của hắn như có như không liếc sang phía Mục Ninh Yên. Thấy nàng ngoại trừ lộ ra tiếu dung ra chứ chẳng có chút ý khinh miệt nào mới thở phào một hơi an lòng.
“Gào!”
Đúng lúc này, bệnh nhân trong tất cả các gian phòng đột nhiên gào lên. Âm thanh giống như cộng hưởng kéo dài đến tận phía bên ngoài. Ngay sau đó, tất cả đồng loạt di chuyển tới trước rồi điên cuồng đập phá cánh cửa.
“Mau khởi trận.”
Viên tướng biến sắc vội vàng ra lệnh cho canh vệ kết ấn. Khắp xung quanh bất chợt nổi lên đồ án, đâu đâu cũng là những hình vẽ kỳ dị. Một tầng hào quang đỏ thẫm ngay sau đó hiển hiện nhưng so với lúc Trác Phàm và Mạc Thiên Sinh ở đây thì lại khác nhau.
Đôi mắt của đám bệnh nhân từ xung huyết biến thành một màu đỏ như máu, phần tròng trắng bị hắc hóa, lớp da bên ngoài dần dần nhăn nheo tái nhợt rồi chuyển sang màu xám.
Tất cả bệnh nhân bắt đầu há miệng, bốn chiếc răng nanh chẳng biết từ lúc nào mọc ra tựa như Hấp Huyết Quỷ. Toàn thân bọn họ tại thời khắc này bị một tầng huyết khí bao phủ, khí tức cường đại phóng thích nhất thời khiến đám người Chu Bằng phải bất giác lùi lại.
“Đội trưởng, trận pháp dường như có vấn đề.” Một tên canh vệ biến sắc nói.
Đúng thế, hiện giờ những đồ án trên kia không còn hút đi nguyên lực của các bệnh nhân mà thay vào đó lại nghịch chuyển, đem những gì trước đây hấp thụ truyền trở vào trong thân thể bọn họ.
“Ầm! Ầm!”
Từng tiếng động liên tiếp vang lên không dứt, uy áp phát ra từ các bệnh nhân lại tăng lên thêm một bậc. Làn da nâu, đôi mắt vô hồn nhưng lại ẩn chứa sát cơ nồng đậm, ngoại hình của bọn họ bây giờ giống thây ma hơn là một con người.
“Xoảng!”
Cánh cửa bằng tinh thiếc cứng chắc bất ngờ bị quỷ trảo chém đứt. Từ bên trong, một tên thây ma bước ra, ánh mắt khẽ đảo nhìn tên canh vệ đứng ở bên cạnh.
“Gào!”
Ngay lập tức, tên thây ma nhảy bổ về phía canh vệ, bốn chiếc răng nanh dứt khoát cắm sâu vào cái cổ. Chỉ thấy canh vệ kêu thảm một tiếng sau đó bất lực ngã xuống trước mắt mọi người.
Mà lại, vốn dĩ canh vệ này phải chết không thể nghi ngờ nhưng ngay khi vầng sáng từ trận pháp nghịch chuyển chiếu vào thì lại xảy ra kỳ biến. Huyết khí xung quanh đang điền cuồng tụ lại trên cơ thể của hắn.
“Rắc!”
Tiếng xương cốt vặn vẹo vang lên, canh vệ vừa nãy đang nằm bất động bây giờ lại bắt đầu co giật. Hắn lật người với động tác không thể quỷ dị hơn và rồi đứng thẳng người dậy, chỉ là cái đầu vẫn còn ngoặt sang một bên.
Chứng kiến cảnh tượng này, Chu Bằng và những người khác đều hoảng sợ lùi lại. Ánh mắt bọn họ cực kỳ kiêng kỵ nhìn tới tên canh vệ vừa bị cắt nát yết hầu cùng bệnh nhân thoát ra.
“Keng!”
Ngày càng nhiều âm thanh cửa sắt bị phá vỡ, đám bệnh nhân nhanh chóng tràn ra như nước lũ. Chúng điên cuồng đập phá, cắt xé bất cứ thứ gì lọt vào trong tầm mắt. Những canh vệ xấu số không kịp lùi lại liền gặp thảm cảnh y hệt người đầu tiên, bị hóa thành thây ma giống như bọn chúng.
“Mau ra khỏi đây!”
Đội trưởng canh vệ hét lên rồi dẫn đầu chạy đi. Đám canh vệ phía sau cũng cấp tốc theo sát, sau cùng chính là nhóm người Chu Bằng và Thanh Trúc.