“Hây yaaaaa!”
“Phốc!”
Tiếng đánh nhau hỗn loạn vang vọng khắp hậu viên của Mạc gia. Đại trưởng lão Mạc Đông Phong dùng sức huy động song thủ, một chưởng trực tiếp đánh nát đầu tên tu giả âm thầm đánh lén. Sau đó, lão xoay người, cánh tay nắm lại thành quyền, huyễn ảnh mang theo kình phong khiến cho bốn tên khác tiếp tục thổ huyết bay ngược về sau, mất đi sinh tức.
Nhưng mà, số lượng tu giả của Vạn Độc Môn bây giờ vẫn còn rất nhiều, mặc dù Mạc Đông Phong có thể giết được một hai tên nhưng cũng chỉ là muối bỏ bể. Khắp nơi bây giờ đều là thi thể, máu tươi đỏ đen loang lỗ dưới nền gạch, chảy ra như huyết đầm.
“Khốn kiếp. Rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ?” Mạc Đông Phong tức giận thầm nghĩ. Những chuyện này đều nằm ngoài dự tính của lão ta.
Ở nơi khác, Mạc Huy Cung gương mặt cũng xám như tro tàn. Hắn là người khởi xướng “kế hoạch hoàn hảo” này và giờ nó đang cho ra kết quả vượt quá mong đợi. Đã có hơn trăm người của Mạc gia bị giết, số còn lại đang điên cuồng bỏ chạy ra tiền viện. Những trưởng lão liều mình ngăn chặn đều gặp phải tử thương.
Vào lúc phát hiện sự tình không đúng, Mạc Huy Cung đã lập tức đem trận pháp lần nữa khởi động. Bất quá, một điều hắn không ngờ chính là gần như toàn bộ thủ hộ trận bảo vệ Mạc gia đều trong nháy mắt vụn vỡ. Bây giờ cũng chỉ có mỗi trận pháp cấp cao nhất tại tiền viện này là còn duy trì mà thôi.
“Mau vào trong!”
Một tên trưởng lão Mạc gia hét lớn, hai tay đồng thời xách lấy hai thiếu niên gương mặt trắng bệch rồi ném như ném hai con gà và chuồng.
Ngay khoảnh khắc ấy, từ đằng sau đột nhiên nổi lên kinh phong, hắn ta giật mình quay lại bắt chéo song thủ chống đỡ, có điều cương lực của đối phương quá lớn khiến hắn trực tiếp thổ huyết lùi về phía sau.
Lão không dám lơ là vội vàng đem nguyên lực hộ thân. Chẳng qua lúc này phần da trên tay đã trở thành một mảng thâm tím. Lão biến sắc vội vàng đạp không tránh né mũi nhọn.
Tuy nhiên, khi mới chạy được vài bước, cước bộ của lão chợt lảo đảo như kẻ say rồi ngã khuỵu xuống. Chỉ thấy đối phương chầm chậm đi tới, toàn thân như có hắc khí lượn lờ tản ra khắp tám hướng.
“Tam Bộ Lão Quái?”
Trưởng lão Mạc gia vừa nhìn thấy nhân dạng của đối phương, tâm thần lập tức run lên.
Tam Bộ Lão Quái có thực lực Thần Chiếu Điên Phong nhưng lại không phải là trưởng lão của Vạn Độc Môn. Tuy là vậy nhưng trong số các trưởng lão đương thời, người có thể so sánh với hắn không nhiều.
Bởi lẽ thứ hắc khí màu đen đang bao phủ ấy chính là võ kỹ Địa giai vô cùng đáng sợ. Chỉ cần đối thủ không phòng bị mà hít phải toàn thân sẽ lập tức tê liệt không thể di chuyển quá ba bước. Và cái tên Tam Bộ Lão Quái cũng từ đó mà hình thành.
Đây đều là cơ duyên lúc còn trẻ của Tam Bộ Lão Quái, thứ võ kỹ này có một đặc thù chính là không thể truyền thụ cho người khác. Nếu như truyền lại khẩu quyết liền tương đương với bản thân không cách nào sử dụng được nữa.
Giờ khắc này, trưởng lão Mạc gia đối mặt với Tam Bộ Lão Quái, gương mặt tím tái lộ ra hoảng sợ cực độ. Đối phương bình thường rất ít xuất hiện nhưng một khi ra tay lại vô cùng tàn nhẫn.
Cảnh tượng tiếp theo chính là để chứng minh cho điều đó. Chỉ thấy Tam Bộ Lão Quái thần sắc bình tĩnh bước qua, ngay cả nhìn cũng không nhìn lấy một cái, có điều độc thủ giấu dưới ống tay áo chợt giương lên.
Luồng hắc khí theo đó tràn vào cơ thể của trưởng lão Mạc gia. Bằng mắt thường có thể nhìn thấy khắp người lão ta đang nhanh chóng khô héo cho đến khi còn da bọc xương. Mà lại, mơ hồ tại mi tâm còn hiện ra một đóm sáng nhỏ, đó là một cái nhân diện y hệt chủ nhân của nó.
Tam Bộ Lão Quái thu tay đem nhân diện kia nuốt vào miêng. Theo đó, khí thế của hắn lại tăng lên một bậc.
“Khoảng cách ngưng tụ thần hồn không còn xa.” Tam Bộ Lão Quái thì thào một câu sau đó tiếp tục cất bước.
Ở tiền viện, Mạc Huy Cung đảo mắt nhìn khắp nơi, phát hiện phần lớn mọi người đều đã tụ tập liền đưa tay kết thủ ấn. Bốn bức tượng kỳ lân bằng đá lúc này chợt rung động kịch liệt, bốn đạo ánh sáng hóa thành quang trụ bay thẳng lên trời hội tụ tại một điểm như hình tháp bao phủ toàn bộ vào bên trong.
Chỉ trong khoảnh khắc, những tu giả của Vạn Độc Môn đang điên cuồng chém giết cảm xác như có thủ chưởng vô hình đẩy bản thân bay về phía sau. Mà lại, vài người tu vi hơi thấp thân thể giống như tương đậu trực tiếp phá toái.
“Là trận pháp cấp bảy!”
Một vài người hoảng sợ la lên, dùng tốc độ nhanh nhất để lao ra khỏi phạm vi kết giới. Có điều Mạc Huy Cung làm sao để điều đó xảy ra? Hắn đã chờ đợi thời khắc kẻ địch có mặt tại nơi này thì nhất định phải tận diệt mới được.
Song thủ liên tục kết ấn, giữa thiên không thình lình nổi lên phong cương giày xéo, mấy chục tên đệ tử Vạn Độc Môn vì đó mà bỏ mạng ngay cả tiếng kêu la cũng không có.
Tam Bộ Lão Quái cũng xuất hiện ở đó, gương mặt thoáng hiện ra vẻ ngưng trọng: “Không ngờ một Mạc gia nho nhỏ lại còn có cả thủ hộ trận cấp bảy.”
Tại tiền viện, Mạc Huy Cung tàn nhẫn kết ấn, vô số quyền ảnh ngưng tụ rơi xuống như thiên thạch giáng lâm. Trong lúc nhất thời, càng khôn điên đảo, những đệ tử Vạn Độc Môn vừa rồi còn cuồng tiếu sát sinh bây giờ đã trở thành con mồi bị săn đuổi một cách thê thảm.
Mạc Đông Phong cũng đã trở về bên cạnh gia chủ. Trên người hắn có không ít vết thương. Tuy nói nãy giờ lão chỉ đối phó với đám tu giả cấp thấp nhưng độc vốn dĩ không phụ thuộc nhiều vào cấp độ của tu giả, trừ phi đó là độc kỹ mà thôi.
Gương mặt hai màu tím xanh, sau lưng có một vết thương không quá sâu nhưng đang trào ra máu đen không ngừng. Mạc Đông Phong không có thời gian chữa trị đành lấy một viên đan dược uống tạm.
Nhìn số lượng tu giả Vạn Độc Môn đang giảm xuống nhưng Mạc Đông Phong không hề nhẹ nhõm chút nào. Lão biết những kẻ có thực lực chỉ đang ngồi ở một chỗ quan sát mà thôi. Tỉ như ngoài Tam Bộ Lão Quái ra còn có ba người khác đều có thực lực của trưởng lão.
Chưa kể đó, cái làm cho Mạc Đông Phong không dám thả lỏng lại là một người khác. Không phải ngẫu nhiên mà tất cả trận pháp bên trong Mạc gia biến mất chỉ còn lại trận pháp cấp bảy này.
Mạc Huy Cung cũng biết điều đó, vì vậy cho nên từ nãy tới giờ hắn một bên giết địch một bên chú ý tới nhất cử nhất động ở xung quanh.
“Ầm!”
Cự quyền mạnh mẽ đánh xuống giống như cơn phẫn nộ của Mạc Huy Cung đang phát tiết. Có điều lần này lại hơi khác một chút bởi vì ngay khoảnh khắc cự quyền sắp sửa đánh nát nhục thể của tu giả Vạn Độc Môn thì một luồng tử khí chợt bay ra hóa thành trảo thủ ngăn cảm.
Mạc Huy Cung rùng mình ra sức kết ấn. Bất quá lúc này tâm thần của hắn liền chấn động, cơ thể run run như mất đi sức lực.
“Hóa Hư cửu trọng…” Mạc Huy Cung trong miệng chảy ra tiên huyết nhưng vẫn cố gắng thì thào. Phía sau hắn, những trưởng lão có cấp bậc Thần Chiếu đều cảm nhận được uy áp của đối phương.
“Hắn… Hắn là một tên thái thượng trưởng lão!”
Những người khác nghe hai chữ “Thái Thượng” liền lập tức biến sắc. Họ là những trưởng lão đời trước, sau khi tông chủ kế nhiệm lên chức sẽ trở thành Thái Thượng Trưởng Lão. Mà lại, sau khi lui về ở ẩn, toàn bộ thời gian của bọn họ đều sẽ dùng để nghiên cứu thuật pháp nên thực lực sẽ tăng lên đến trình độ vô cùng kinh khủng. Rất rõ ràng, người vừa mới xuất hiện chính là một trong số đó.