Thanh Dung khi nghe được sự thật thì ngơ người, những lời Nguyên Chiêu vừa kể giống như một tia sét đánh ngang tai Thanh Dung, nàng khó chịu nhăn mặt lại, rồi ngã xuống đất, Thanh Dung như tuyệt vọng hét lớn, từng giọt nước mắt của nàng rơi xuống. Tuyết Nhi liền ngồi xuống cạnh nàng, an ủi Thanh Dung giúp nàng bình tĩnh lại.
Thanh Dung đau lòng nhìn Tuyết Nhi rồi ấm ức nói: “ Tuyết Nhi! Người thân của muội...từng người từng người đều bị bà ta hại chết chết! Bọn họ vô tội mà...!.”
Tuyết Nhi ôm chặt nàng vào lòng rồi nhẹ nhàng nói: “ Dung Nhi muội phải bình tĩnh lại đã!.”
Thanh Dung như phát điên vừa khóc vừa dẫy dụa hét lớn: “ Muội phải giết bà ta! Muội phải giết bà ta! Muội phải giết bà ta! Vì sao bà ta lại làm như vậy chứ? Họ đã có tội gì mà đáng phải bị như vậy? Tất cả bọn họ có tội gì mà phải chịu như vậy chứ? Phụ hoàng mẫu hậu của muội họ có tội gì mà phải chết chứ? A Dục Tĩnh Yên họ có tội gì chứ? Những người khác họ có tội gì chứ?!.”
Thanh Dung lúc này như cạn kiệt sức rồi liền ngất xỉu. Tuyết Nhi ôm nàng vào trong lòng. Nguyên Chiêu lo lắng đi tới bắt mạch rồi nhìn Tuyết Nhi nói: “ Muội ấy chỉ là vì quá sốc nên mới ngất đi thôi, tỷ yên tâm!.”
Lục Dương dịu dàng nhìn Tuyết Nhi rồi nói: “ Muội và Nguyên Chiêu ở đây chăm sóc Thanh Dung đi, huynh phải đi tìm hắn, lần này thật sự phải tìm tới hắn rồi!.”
Trong thiên lao, Hạo Hiên ngó qua nói chuyện với Tử Diệp: “ Thiếu gia, chả lẽ chúng ta chứ phải ở trong này mãi sao?!.”
Tử Diệp lạnh lùng nói: “ Ngươi im lặng một chút được không? Nói nhiều quá! Ở trong này có gì không tốt!.”
Hạo Hiên liền nhăn mặt lại rồi khó chịu nói; “ Nhưng mà...!.”
Lục Dương từ ngoài đi vào hạ lệnh cho lính canh mở khóa phòng của Tử Diệp và Hạo Hiên ra, Lục Dương bước vào phòng của Tử Diệp rồi lạnh lùng nhìn chàng nói: “ Bọn ta sẽ giữ ngươi lại, nhưng với điều kiện ngươi phải giúp bọn ta việc này!.”
Lục Dương nói xong liền quay người đi, Tử Diệp và Hạo Hiên quay qua nhìn nhau rồi đi theo Lục Dương, sau khi Tử Diệp nhìn thấy Thanh Dung nằm ở trên giường chàng liền lo lắng chạy tới bên cạnh nắm lấy tay nàng, nước mắt rơi xuống rồi đau lòng nói: “ Dung Nhi... nàng có nghe thấy ta nói không?.”
Tuyết Nhi đứng lên nhìn Tử Diệp và đáp: “ Muội ấy chỉ là do kích động quá nên ngất xỉu thôi ngươi yên tâm!.”
Tử Diệp nắm lấy tay của Thanh Dung đặt lên má mình rồi khóc đau lòng nói: “ Dung Nhi...ta xin lỗi, thật sự xin lỗi nàng!.”
Tuyết Nhi đang đứng yên thì đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt, hai mắt của nàng dần dần nhắm lại, Lục Dương liền vội vàng chạy tới đỡ nàng rồi bế nàng lên.
Nguyên Chiêu lo lắng đi tới bắt mạch cho Tuyết Nhi rồi thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn Lục Dương nói: “ Sư tỷ không sao hết huynh yên tâm, chỉ là do quá mệt mỏi cộng thêm mấy ngày không ngủ nên tỷ ấy mới ngất đi thôi.”
Lục Dương bế Tuyết Nhi quay người đi rồi nói: “ Muội ở đây với họ, huynh đưa Tuyết Nhi về phòng nghỉ ngơi!.”
Lục Dương bế Tuyết Nhi đi, chàng nhìn Tuyết Nhi với ánh mắt dịu dàng nhưng có chút đau rồi rồi nhẹ nhàng nói nhỏ: “ Tuyết Nhi, sao muội lại tự làm khổ mình vậy.”
Băng Nhi mơ màng mở hai mắt tỉnh dậy, Nguyên Chiêu nghe thấy tiếng động thì liền vội vã đi tới, cô nhìn thấy Băng Nhi tỉnh dậy thì rất vui vẻ chạy tới bên cạnh Băng Nhi nói: “ Băng Nhi cuối cùng muội cũng tỉnh dậy rồi, muội làm mọi người lo lắng lắm đó có biết không hả?.”
Băng Nhi yếu ớt nói: “ Không phải muội đã...!.”
Nguyên Chiêu liền hỏi Băng Nhi: “ Băng Nhi muội còn nhớ mắt kẻ bắn muội hay không?!.”
Băng Nhi lắc đầu rồi đáp lại: “ Muội...chỉ nhớ rằng tất cả bọn họ chỉ là...người của Thiên Nghi Sát mà thôi!.”
Thanh Dung nằm trên giường toát hết mồ hôi, nàng nằm mơ thấy ác mộng, Thanh Dung nhìn thấy Thuần Hoa trên tay cầm một thanh kiếm và trên người dính đầy máu, xung quanh là phụ hoàng, mẫu hậu, ca ca tỷ tỷ của nàng và tất cả người thân bạn bè của nàng. Thanh Dung nhìn thấy như vậy thì như phát điên.
Thanh Dung liền hét lớn: “ Thuần Hoa! Vì sao bà lại làm như vậy chứ?! Ta phải giết bà!.”
Thanh Dung liên tục lầm bẩm rồi giãy dũa nói: “ Ta phải giết ngươi! Ta phải giết các ngươi! Ta phải giết các ngươi!.”
Tử Diệp phải giữ chặt nàng lại rồi gọi tên nàng: “ Dung Nhi! Dung Nhi nàng làm sao vậy?! Dung Nhi!!.”
Dung Nhi liền bật tỉnh dậy, người nàng toát hết mồ hôi rồi liên tục thở hổn hển, nước mắt thì liên tục chảy xuống. Nàng nghe thấy giọng nói quen thuộc thì liền ngước mắt lên nhìn Tử Diệp, sau khi nàng nhìn thấy chàng thì liền bật khóc lớn, Tử Diệp nhìn thấy vậy thì liền ôm nàng vào lòng rồi an ủi, chàng càng an ủi thì Thanh Dung lại càng khóc lớn.
Nguyên Chiêu đỡ Băng Nhi đi tới giường của Băng Nhi, Băng Nhi vừa nhìn thấy Thanh Dung thì hai hàng nước mắt chảy xuống, cô mặc kệ cơ thể mình có yếu ớt tới đâu thì cũng phải chạy tới ngồi bên cạnh Thanh Dung.
Nguyên Chiêu nhìn thấy vậy thì liền vội vàng đi theo đỡ cô rồi nói: “ Băng Nhi muội đừng cử động mạnh, cơ thể muội đang rất yếu đó!.”
Tử Diệp nhẹ nhàng thở Thanh Dung ra quay qua nhìn Băng Nhi, Thanh Dung vừa nghe thấy tiếng của Băng Nhi thì liền ngơ ngác.
Băng Nhi mặc kệ không nghe cô đi tới quỳ xuống ngồi cạnh Thanh Dung nắm lấy Thanh Dung rồi vừa khóc vừa nói: “ Công chúa...cuối cùng tỷ cũng tỉnh rồi, tỷ có biết là tỷ thật sự làm em rất sợ không hả? Tỷ mà xảy ra chuyện gì thì em biết làm sao cơ chứ?!.”
Thanh Dung nhìn thấy Băng Nhi như vậy thì nàng nhăn mặt lại quay qua chỗ khác cố gắng để nước mắt không chảy xuống nữa, sau đó nàng quay qua dịu dàng nhìn Băng Nhi rồi nhẹ nhàng đưa tay lên sờ má Băng Nhi, gượng cười nói: “ Băng Nhi...ta không sao nữa rồi, muội yên tâm, ta hứa với muội...sẽ không để muội lo lắng nữa đâu, ta sẽ ở bên muội bảo vệ muội mà!.”
Băng Nhi nhắm mắt lại đưa tay đặt lên tay Thanh Dung đang để trên má mình, khuôn mặt vừa hạnh phúc lại vừa đau lòng. Đôi mắt đẫm lệ của Thanh Dung nhìn Băng Nhi rồi quay qua nhìn Tử Diệp, nàng tự nói với bản thân: “ Lần này ta thật sự không thể sống vì bản thân mình nữa rồi!.”
Thanh Dung ngước lên nhìn Nguyên Chiêu rồi nói: “ Sư tỷ, tỷ giúp muội chuẩn bị một bộ y phục, tối nay muội sẽ vào cung gặp A Phong!.”
Tử Diệp nghe thấy thế thì ngơ ngác nhìn Thanh Dung rồi hỏi: “ Dung Nhi nàng đang nói gì vậy hả?!.”
Băng Nhi cũng ngạc nhiên hỏi Thanh Dung: “ Công chúa? Tỷ đang định làm gì vậy?!.”
Thanh Dung mỉm cười nhìn Băng Nhi rồi quay qua nhìn Tử Diệp đưa tay ra nắm lấy tay chàng, nàng nhìn chàng với ánh mắt trìu mến rồi nhẹ nhàng nói: “ A Diệp, ta xin lỗi, xin lỗi chàng, nhưng ta lần này thật sự không thể sống vì bản thân mình nữa rồi, bao nhiêu năm nay ta đã thật sự quên mất còn có rất nhiều người phải chịu đau khổ khi mất đi người thân!.Từ trước tới gì, ta luôn nghĩ cho bản thân, ta luôn nghĩ làm thế nào để trả thù, nhưng ta lại quên mất còn có rất nhiều người họ rất muốn trả thù nhưng vẫn phải chịu đừng, cố gắng để bảo vệ mọi thứ xung quanh họ! A Phong huynh ấy đã chịu đựng quá lâu rồi! Lần này ta thật sự phải cứu huynh ấy! Ta phải dùng thân phận An Hà công chúa của mình để thay phụ hoàng và cả những người đã ra đi để cứu toàn bộ con dân Thanh Hà!.”
Thanh Dung vừa nói nước mắt vừa rơi, Tử Diệp nghe thấy những lời nàng nói như vậy, chàng đau lòng nhìn nàng, nhẹ nhàng đưa tay lên sờ má nàng rồi lau nước mắt cho nàng.
Tử Diệp mỉm cười nhìn Thanh Dung rồi đáp lại: “ Dung Nhi, ta đi cùng nàng. Ta từng nói rồi, cho dù sau này có thể nào ta cũng sẽ ở bên cạnh nàng bảo vệ nàng cả đời!.”
Thanh Dung nghe xong thì từng giọt nước mắt rơi xuống, nàng lúc này dường như đã không kìm nén được cảm xúc của mình. Buổi tối, cả hai người thành công lẻn vào cung của Nguyên Phong, nàng và Tử Diệp đi vào nhìn thấy Nguyên Phong nằm ôm bức tranh chân dung của Tĩnh Chi, Thanh Dung đi tới gọi Nguyên Phong rồi cầm bức tranh lên nhìn thấy người trong tranh là Tĩnh Chi.