Tháng ngày bình yên trôi nhanh chóng, tinh mơ ngày xuân năm Hàm Phong thứ bảy. Lễ đại phong được diễn ra như dự định, Thục Quý nhân thăng làm Thục Tần, bốn vị cách cách đồng phong Quý nhân, mỗi người được ban một điện gồm Mẫu đơn xuân các, Vũ Lăng xuân các, Hải đường xuân các, Hạnh hoa xuân các, hợp gọi là tứ xuân nương nương. Lan Nhi được sắc phong Quý phi, trở thành người dưới một người trên vạn người.
Tinh mơ, Hoàng hậu đã đến Hoàng Long điện tìm Hoàng đế. Khi nàng ta bước vào, hắn đang đứng quay vào bàn. Tấm lưng rộng thêm hoa văn mây thêu lả chả trên áo, làm cho Kim Nhiên một cảm giác an toàn, đáng dựa dẫm. Nàng muốn tiến đến ôm chầm lấy hắn. Khoảng cách ấy chỉ vài bước chân, thế sao lại như có xa xôi ngàn dặm. Nàng vươn tay muốn ôm lấy nam nhân trước mắt, cánh tay muốn vậy. Thế nhưng lại cứng đờ như có sợi chỉ thanh mãnh nhưng chắc chắn kéo hai tay nàng lại. Lễ giáo, cung quy vẫn ở đấy, Hoàng hậu có muốn cũng không thể vượt qua quy củ.
Hoàng hậu đến cạnh Hoàng đế, kéo váy thỉnh an, ôn tồn nói:" Vạn Tuế gia, vạn an".
Hoàng đế xua tay, hắn nhìn Hoàng hậu mỉm cười bảo:" Hoàng hậu, nàng lại đây xem đi".
Hoàng hậu tuân lệnh, chầm chậm tới bên cạnh hắn. Hoàng đế đang say mê dùng thứ đồ của người Tây Dương, họ thường gọi dùng để xem các chi tiết nhỏ, Kim Nhiên lần đầu trông thấy nó cũng chẳng biết gọi là gì. Hoàng đế đang dùng nó để ngắm một chiếc bình gốm có kiểu dạng rất lạ. Không ngay thẳng hay theo kiểu truyền thống, nó lại xiên vẹo, trông rất khó coi. Hoàng hậu không thể để vào mắt kiểu dáng kì lạ này. Hoàng đế xem từng chi tiết trên chiếc bình bảo:" Nàng xem này, chiếc bình này được làm ở Tây Dương, kiểu dáng này có phải rất mới lạ không?".
Hoàng hậu cười ngượng ngùng, nàng dùng thứ kia để xem. Khi vừa đưa vào từng chi tiết nhỏ trên bình qua vật ấy lại to lên bất thường. Hoàng hậu giật mình, Hoàng đế trông thấy vẻ mặt bối rối của Kim Nhiên, cười bảo:" Nàng lần đầu trông thấy thứ này sao, người Tây Dương gọi thứ này là kính lúp. Bình thường nàng không dùng đồ Tây Dương nên chắc có phần lạ lẫm".
Hoàng đế choàng tay ôm nàng ta từ phía sau, cẩn thận cầm tay nàng đưa kính soi lên mặt bình gốm. Hoàng hậu có chút ngượng ngùng, xoay người. Hoàng đế cũng buông hai tay ra. Nàng ta từ tốn, nét đoan trang, cùng lưu tô đỏ rực trên búi tóc cao. Nét ửng đỏ trên gương mặt dần phai đi, nàng từ tốn bảo:" Vạn Tuế gia, thiếp đến là có chuyện cần tấu".
Hoàng đế ngồi vào sạp, thuận tay lấy một quả kim quất trên bàn. Hoàng hậu cẩn thận lấy kim quất trên tay hắn, lột vỏ, bảo:" Vạn Tuế gia, người nói đến đây chỉ để nghỉ mát, nhưng người ở đây cũng đã gần một năm rồi. Thiếp nghĩ cũng nên trở lại Tử Cấm Thành rồi".
Quả kim quất được lột vỏ, nàng lấy một múi đưa cho hắn. Hoàng đế nhận lấy, cầm trên tay, hắn nghĩ lúc nói:" Trẫm cũng đang có ý định này. Chỉ là vẫn chưa nghĩ được cách sắp xếp chỗ ở cho tứ xuân".
Kim Nhiên có chút thẫn thờ, nàng ngượng gạo thưa:" Vạn Tuế gia, thiếp nghĩ tứ xuân nương nương, chỉ nên ở Viên Minh Viên thôi".
Hoàng đế cho múi quất vào miệng, liền nhổ ra:" Chua quá, đừng lột nữa".
Kim Nhiên rụt rè, đặt kim quất xuống, có chút lo sợ, đáp:" Là thiếp không đúng, không thử trước đã đưa cho người. Thiếp không biết kim quất lại chua"
Hoàng đế xua tay, nghiêng người, bảo:" Vừa nãy nàng nói tứ xuân chỉ nên ở lại Viên Minh Viên là có ý gì".
Hoàng hậu im lặng một lúc, đuôi mắt kẻ dài, đôi mắt như tơ lén nhìn hắn một cái, đáp:" Thiếp thấy người xuất hành lâu như vậy, khi trở về lại kết nạp phi tần mới vào cung. Người trong thiên hạ trông thấy, e là sẽ nói người trăng hoa, đam mê nữ sắc, thiếp nghĩ như vậy không hay".
Hoàng đế đặt tay lên bàn, âm thanh phát ra khiến Hoàng hậu giật bắt người. Hắn nhìn nét lo sợ của nàng ta không muốn bầu không khí cứ mãi thế này, nên đã cho nàng ta lui ra.
Hoàng hậu chưa rời đi bao lâu, Túc Thuận và Trịnh Thân vương Đoan Hoa đến. Hoàng đế ngồi nghiêm chỉnh trên sạp, hai người họ cung kính thỉnh an, Trịnh Thân vương chắp tay thưa:" Vạn Tuế gia, vi thần có kiến nghị".
" Cứ nói đi".
Trịnh Thân vương giữ nét cung kính:" Vi thần xin Vạn Tuế gia trở về kinh thành".
Hoàng đế chán nản thở dài, gật gù, đáp:" Được rồi, Hoàng hậu cũng vừa nhắc đến việc này. Trẫm cũng đã có ý định hồi cung, Viên Minh Viên này cũng đã ở quá lâu rồi".
Túc Thuận liếc nhìn Trịnh Thân vương, đợi ông ta gật đầu hắn mới dám tâu:" Vạn Tuế gia chúng thần còn có chuyện muốn thỉnh cầu".
Hoàng đế nghiêng người, dựa vào gối hoa:" Khanh cứ nói đi".
Túc Thuận hành đại lễ, dập đầu thưa:" Vạn Tuế gia, tuyệt đối không chi sủng tứ xuân nương nương".
Sắc mặt Hoàng đế ửng lên, hai răng nghiến chặt, hắn tiện tay đập mạnh bàn một cái. Túc Thuận và Trịnh Thân vương giật người một cái, Hoành đế hầm hực quát:" Có phải khanh và Hoàng hậu thông đồng không muốn tứ xuân nương nương nhập cung hay không? Rốt cuộc khanh muốn gì chứ, đây là hậu cung của trẫm, trẫm muốn kết nạp ai cũng phải cần khanh quyết định sao?".
Túc Thuận luống cuống, chắp tay thưa:" Vạn Tuế gia, xin người suy xét, tứ xuân xuất thân thấp hèn, lại từng là vũ công, chuyện này không thể để người ngoài biết được. Nếu không thiên hạ sẽ nói người là Chu U Vương bị Bao Tự mê hoặc".
Hoàng đế im lặng thở dài, từng tơ máu trên tráng hiện lên. Hắn không muốn chuyện này đi quá xa đành thỏa thiệp".
Mùa xuân năm Hàm Phong thứ bảy, Hoàng đế cùng chúng phi tần trở về lại Tử Cấm Thành. Tứ xuân nương nương bị bỏ lại Viên Minh Viên. Trên kiệu Lan Nhi và Như Uyển đi cùng. Như Uyển đưa khăn tay mềm lên môi che nụ cười duyên dáng, nói:" Tỷ tỷ, đám người tứ xuân đó tranh sủng với tỷ bấy lâu, nay lại bị bỏ lại Viên Minh Viên, công sức họ bỏ ra, đã thành ra công cốc rồi"
Lan Nhi trông thấy lại thở dài, giữa hai chân mài thanh mãnh hiện lên một nét đượm buồn. Như Uyển thấy nàng như thế sắc mặt cũng không còn vui vẻ, hỏi:" Tỷ tỷ, tỷ đang nghĩ gì thế".
Chiếc kiệu lắc lư, trâm phượng hoàng nhả ngọc trên búi tóc Lan Nhi nhẹ đong đưa. Đôi mắt phượng lặng lẽ nhìn Như Uyển, bảo:" Muội muội, chuyện này e là vẫn chưa kết thúc, Vạn Tuế gia vốn dĩ đã không muốn để Tứ xuân ở lại Viên Minh Viên, do sức ép của Hoàng hậu và các vị đại thần trong triều. Người mới để lại Tứ xuân".
Như Uyển có chút nghi hoặc nhìn nàng, trên gương mặt hiện lên vẻ bối rối:" Tỷ tỷ, nếu đã họ không ở trong Tử Cấm Thành thì làm sao Vạn Tuế gia có thể sủng ái họ được chứ".
Lan Nhi khẽ thở dài, vén tóc mai cho Như Uyển, cười dịu dàng, nàng lắc đầu bảo:" Nếu người đã muốn thì không thiếu gì cách, còn nếu người đã không muốn thì có cả trăm ngàn lý do. Viên Minh Viên cách Tử Cấm Thành không quá xa, chuyện này e là Vạn Tuế gia có thể giải quyết được".
Như Uyển không đáp, chỉ lặng nhìn Lan Nhi mà buồn não nề.
Đêm đến, Hoàng đế đang phê duyệt tấu chương, ánh mắt liếc nhìn ngoài cửa. Phó tổng quản Tiến Bảo lặng lẽ đi vào. Hoàng đế trông thấy hắn liền mỉm cười:" Đã chuẩn bị xong cả chưa".
Tiến Bảo cười bồi, cúi người cung kính đáp:" Hồi Vạn Tuế gia, chuyện người dặn dò nô tài, nô tài đã làm xong cả. Bây giờ có thể đi được rồi ạ".
Mắt Hoàng đế sáng lên như sao, không thể giấu đi nụ cười trên môi, hắn vẫn còn nghi hoặc hỏi:" Ngươi có chắc là trước buổi triều ngày mai có thể trở về kịp không?".
“Vạn Tuế gia yên tâm, nô tài đã chuẩn bị chu toàn. Không thể nào sai sót được đâu ạ”.
Hoàng đế gật gù, niềm vui không kìm được trong lòng mà lộ hết trên gương mặt. Hắn thay xiêm y lặng lẽ theo Tiến Bảo ra ngoài.