*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tây Dã tỉnh dậy trước.
Chất lượng giấc ngủ của cậu rất kém. Khi ánh nắng ban mai chiếu vào, cho dù cậu có ngủ muộn như thế nào vào ban đêm thì cũng có thể bị đánh thức.
Lục Tẫn bên cạnh vẫn ngủ rất say.
Tây Dã nhắm mắt lại, rửa qua loa mặt mũi mới có thể mở hai mắt.
Cậu không biết nấu ăn. Món ngon nhất của cậu chỉ có thịt rắn hấp. Gia vị luôn là muối và rượu nấu ăn.
Tây Dã cho hai quả trứng gà vào nồi cơm điện luộc chín. Từ trong tủ lạnh rót ra hai cốc sữa bò.
Khi Tây Dã làm bữa sáng, Lục Tẫn từ phòng tắm bước ra, mắt vẫn còn sưng húp, như vô tình hỏi: "Cậu biết tôi sẽ đến đây sống à? Sao cái gì cũng chuẩn bị đầy đủ?"
Tây Dã đang bóc trứng. Cậu vừa sợ đau vừa sợ nóng, lột được vỏ trứng gà mà nóng quá bụm môi thổi ngón tay phù phù như đứa trẻ con ba tuổi.
Cậu không phủ định cũng không khẳng định, chỉ nói: "Cậu nghĩ thế thì là như thế."
Lục Tẫn cười. Người này dường như chỉ đưa ra những câu trả lời không rõ ràng, thật giả lẫn lộn. Anh kéo ghế ra và ngồi xuống.
Tây Dã cũng ngồi xuống, đặt hai quả trứng đã bóc vào bát Lục Tẫn, bản thân lại húp chén canh thịt rắn.
Lục Tẫn kinh ngạc: "Cậu ăn cái đó?"
"Ừ."
Tây Dã nhìn anh: "Muốn ăn thử không? Để qua đêm nên tôi làm nóng lại rồi. Có lẽ sẽ hơi tanh."
Lục Tẫn lắc đầu, nhớ tới Từ Thịnh đã từng nói Tây Dã thích bắt rắn về nuôi liền hỏi: "Cậu thích ăn món này à?"
"Coi là vậy. Ăn quen thì thấy thích."
Như thường lệ vẫn đi xe đạp đến trường.
Trong lớp đang xôn xao bàn tán, hóa ra người ta đã tìm thấy xác Từ Thịnh. Sơ bộ xác định cậu ta bị siết cổ chết bằng dây điện. Thi thể được chôn dưới bãi cỏ gần một nhà máy rượu. Gần đây mảnh đất này đang phát triển nên khai phá nhiều, may mắn mới có thể tìm ra thi thể cậu ta.
Về phần Hoàng Vĩ Tân, người phải nhập viện vì bị cắt cụt ngón tay, hôm nay đã chính thức được xuất viện và trở lại trường học.
Vào giờ ăn buổi trưa, có một người ngồi bên cạnh Tây Dã, điều trước đây chưa từng có. Rất nhiều học sinh nhìn thấy cảnh tượng này đều nảy sinh tò mò.
Lục Tẫn ngồi cùng cậu.
Hoàng Vĩ Tân ném đĩa ăn sang phía họ, ngồi xuống đối diện Tây Dã, khóe miệng nhếch lên, bắt đầu chế nhạo: "Thằng không cha không mẹ kia, mày tìm được bạn rồi à?"
Tầm mắt rơi trên người Lục Tẫn, hắn ẩn ý chế giễu: "Thế này sao? Giống cha mày đi tìm bạn trai hả?"
Tây Dã cắm đũa: "Nói xong chưa?"
Hoàng Vĩ Tân dường như đang quan sát sắc mặt cậu: "Chưa đâu."
Tây Dã mỉm cười, nụ cười méo mó, tỏ rõ sự khinh thường.
Hoàng Vĩ Tân cảm thấy bực bội nhưng vẫn kiềm chế lên tiếng hỏi: "Mày đã ở đâu vào ngày tao gặp tai nạn?"
Tây Dã cau mày, chậm rãi ăn sạch rau xanh, sau đó nhìn Lục Tẫn: "Ăn xong chưa?"
Lục Tẫn gật đầu: "Gần như đã xong."
"Đi thôi."
Hoàng Vĩ Tân hét sau lưng cậu: "Mày cứ đi đi nếu mày dám."
Một đoạn phim nhỏ êm đềm trôi qua. Lục Tẫn không hỏi, Tây Dã cũng không giải thích. Lúc về, hai người cùng đạp xe như mọi khi.
Tây Dã thích đạp xe dưới ánh nắng mặt trời, nói với Lục Tẫn mười câu thì tám câu đều là thách đấu. Ví dụ như khi làm bài "Đề này ai giải ra nhanh hơn, thi không?", ví dụ như khi đi xe đạp luôn luôn hỏi "Ai đạp xe về nhà đầu tiên, đua không?"
Buổi tối, Tây Dã ở bên cạnh đường tàu, cậu tóm được một con rắn nước bị mắc vào một trong ba chiếc hộp gỗ. Con rắn được sơ chế bằng kĩ thuật mổ gia súc.
Lục Tẫn hỏi: "Lại hấp hử?"
Tây Dã cau mày: "Cậu không thích ăn à?"
——Tây Dã không biết người bình thường thích ăn gì, bởi vì cậu cũng rất ít khi được ăn uống tử tế như một người bình thường.
Những thứ được ăn khi còn nhỏ cậu đã không còn nhớ rõ, nhưng khi lớn lên cậu luôn bị mẹ phạt bắt nhịn ăn hoặc cũng do cậu lười nấu. Lúc đó ở các ao hồ, khe núi trong làng có nhiều rắn nước, cậu muốn tự thử thách bản thân nên ngày nào cũng ra ngoài nếu không có chuyện gì nghiêm trọng, bắt được rắn thì mang về tự chế biến rồi ăn cho đỡ đói——Nói cách khác, cậu chưa từng ăn bất cứ thứ gì ngoài thịt rắn.
Suy nghĩ một lúc, Tây Dã nói: "Mất mười phút đạp xe đi về hướng tây sẽ có một chợ nông sản. Cậu muốn đi không?"
Lục Tẫn cầm lấy con dao và thịt rắn từ Tây Dã: "Cậu đã từng ăn thịt rắn xào chưa?"
Tây Dã lắc đầu, hiếm khi thành thật: "Tôi chỉ biết hấp lên ăn."
"Vậy ăn thử món đó nhé?"
"Ừ."
Bên bàn bếp, hai người nhìn nhau, Lục Tẫn chỉ vào cái nồi cơm điện duy nhất, một túi muối cùng một lọ rượu gia vị, kinh ngạc hỏi: "Chỉ có thế này?"
Tây Dã dưới ánh mắt kinh ngạc của Lục Tẫn cảm thấy có chút xấu hổ: "Tủ lạnh có vài quả trứng. Bia hôm qua còn vài lon."
Lục Tẫn buồn cười: "Hết rồi?"
Tây Dã bị hỏi đến bực: "Còn cần cái gì nữa?"
"Không có chảo rán? Không có xì dầu bột ngọt? Không có dầu ăn?"
"Ồ. Không có. Những cái đó là gì thế?"
.......
Hai phút sau, Lục Tẫn đạp xe đi chợ mua đồ.
Tây Dã nhăn mặt, lẩm bẩm tự nói những điều khó hiểu, tiếp tục xử lý thịt rắn.
Nhưng giọng cậu rất nhẹ. Hiếm khi thấy.
Nhẹ nhàng, mềm mại đến mức có cảm giác trái tim được bao bọc bởi hàng nghìn lớp gai điện phức tạp xung quanh đã bị cậu rũ bỏ.
Lục Tẫn ở một ngã rẽ, tầm mắt chuyển hướng nhìn về phía nhà kho. Anh nheo mắt như nghĩ tới điều gì.
Một lúc sau quay đầu đi và lấy ra chiếc điện thoại, Lục Tẫn gọi cho vị sĩ quan có quen biết với cha mình: "Xin chào, bác Phương. Là cháu đây, Lục Tẫn."
"....."
"Bác đã vất vả rồi. Nếu chiếc xe kia được xác định là đứt dây phanh thì hung thủ phải cần thời gian để làm việc đó. Cháu sẽ tìm lộ trình đi cả ngày của chiếc xe, bác hãy kiểm tra thật kĩ những nơi xe đã đi qua. Mong là có thể tìm ra chút manh mối."
"....."
"Có camera giám sát trong khu nhà cháu, cháu đã xem qua đoạn video ngày hôm đó, lửa cháy lan ra từ rèm bếp. Nhưng cũng có những điểm mù khó có thể thấy, nếu hung thủ dựa vào những điểm mù đó thì việc không thể tìm ra là bình thường. Bác Phương, hãy giúp cháu điều tra kĩ lại lần nữa, cháu nghi vụ họa hoạn này có ai đó nhúng tay vào."
Sau đó anh tìm đến số thứ hai. Đây là số điện thoại của Hoàng Vĩ Tân, người anh gặp trong nhà vệ sinh ở trường chiều nay.
Đầu ngón tay ngập ngừng trên dãy số.
Lục Tẫn đột nhiên nhớ lại đêm qua nằm trằn trọc, sau khi xác định Tây Dã đã ngủ say mới cẩn thận rời giường, xem kĩ lại bộ đồ thể thao kia.
Giống hệt nhau. Ngay cả bột giặt và nước xả vải cũng là loại nhà anh dùng.
Ngoại trừ bộ đồ này, không bộ quần áo nào của Tây Dã có mùi bột giặt.
Khả năng nấu nướng của ngày hôm nay đã kiểm chứng rõ ràng. Một kẻ ngốc trong đời như cậu ta không thể nào lại biết đến việc giặt đồ....
Lục Tẫn mua rất nhiều.
Anh bận rộn xào nấu đồ ăn trên bếp. Có thịt rắn xào tương, đậu xào gạch cua, trứng bác cà chua xào nấm. Cuối cùng dùng túi soup nấu một nồi canh tam tiên.
*canh tam tiên: Xem qua nguyên liệu chế biến thì giống canh thập cẩm, rau củ thịt hoặc hải sản, có thể nói là có gì thì bỏ vào canh nấu lên, không có nguyên liệu chính cụ thể.
Đậu xào gạch vàng:
Trứng bác cà chua xào nấm:
Tây Dã thấy thật thần kì. Cậu không biết làm nên cũng không dám giúp. Chỉ đứng bên quan sát. Lúc Lục Tẫn nấu ăn không để ý, Tây Dã thỉnh thoảng lén lút ăn vụng vài miếng.
Khi các món ăn đã nấu xong, Tây Dã ngồi ngoan trên thảm như học sinh mẫu giáo, bật TV, chờ Lục Tẫn.
Tây Dã có cảm giác cực kì mới mẻ. Cậu chưa bao giờ thấy đồ ăn với nhiều cách chế biến đến thế.
Lục Tẫn: "Đói bụng?"
Tây Dã thành thật: "Không đói."
"Hửm? Tôi tưởng cậu đang rất đói chứ."
"Tôi chưa nhìn ai nấu ăn bao giờ nên thấy kì lạ thôi. Không ai nói với tôi nấu ăn là như thế này."
Cậu ngừng một chút, sau đó hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Một trong những điều tôi yêu thích nhất trên đời này là giá cả rõ ràng, nghề nghiệp yêu thích là giáo viên. Giá cả rõ ràng thì không bao giờ phải đau đầu phỏng đoán thứ này bao nhiêu tiền, còn thầy cô thì luôn trực tiếp truyền dạy kiến thức cho học sinh. Điều đó thật tốt biết bao, không cần hỏi nhưng họ vẫn dạy, tôi vẫn có thể biết. Nhưng chưa ai nói cho biết nấu ăn là như thế nào."
Yên lặng.
Giải NBA trên TV đang cực kì hấp dẫn. Tây Dã không quan tâm. Cậu ít khi quan tâm đến những thứ mà các chàng trai say mê.
"Tại sao cậu lại nấu ăn?"
"Tôi không thể nấu à?"
"Nhà cậu có dì giúp việc mà?"
"Sao cậu biết nhà tôi có dì giúp việc?"
Lục Tẫn nhận ra điều gì đó, anh nhẹ giọng: "Đúng là nhà tôi có dì giúp việc, tôi đã ăn đồ dì ấy nấu nhiều năm, không ăn qua thịt heo cũng gặp qua heo chạy*. Vả lại những món này nấu rất dễ, tôi làm mấy món này giống như vẽ bút theo bầu** ấy."
*没吃过猪肉也见过猪跑啊: dịch thô là chưa bao giờ ăn thịt lợn thì cũng đã từng thấy lợn chạy qua. Câu nói này thường được dùng như một phép ẩn dụ để chỉ những người chưa từng trải qua sự việc, nhưng đã nghe nói, nhìn thấy và có một chút hiểu biết.
**依葫芦画瓢做的: "Vẽ một quả bầu giống như một quả bầu thật" ý nói làm theo y hệt khuôn mẫu. Hiểu nôm na là sao chép như sách ghi, sao chép theo người dạy.
Tây Dã gật đầu: "Ồ. Vậy tôi cũng sẽ thử."
Đêm đó Tây Dã vẫn mất ngủ.
Cậu đang cầm iPad xem 《Lịch sử ăn thịt người Trung Quốc》, thỉnh thoảng dùng bút cảm ứng ghi chú lại.
Chờ đến hai giờ sáng, cơn buồn ngủ mới từ từ ập đến. Tây Dã loạng choạng bò lên giường, cuộn mình thành tư thế tôm hùm rồi nằm xuống.
Bóng đêm bao phủ, hô hấp của cậu cũng ngày càng nặng nề.
Tây Dã nhìn hàng mi mỏng và rậm của Lục Tẫn, dưới ánh trăng, giống đôi cánh bướm gần như trong suốt, chuyển động rất khẽ.
Khóe môi Tây Dã giật giật.
Cậu vỗ nhẹ vào gối, chiếc gối phát ra tiếng kêu kì cục: "Này. Tôi nói cho cậu nghe một bí mật nhé?"
"......."
"Coi như lời cảm ơn về bữa ăn hôm nay."
"......."
"Tôi thật sự rất ghét cậu trong tiết thể dục kia. Lần đó cậu giành được bóng, cậu giơ tay lên rồi bày ra tư thế chiến thắng. Tôi nhìn mà khó chịu. Cực kì khó chịu."
"Khoảnh khắc đó, tôi chỉ muốn, tôi thề tôi ——"
Tôi phải hoàn toàn hủy hoại con người cậu.
Cậu giơ tay lên, làm ra tư thế thắng lợi.
Cờ che rợp trời, tiếng kèn ngân vang, dưới đất trời có vua, bốn bể xung quanh có triều thần.
*普天之下,皆为王土,率土之滨,皆为王臣: Giải thích nôm na là không có mảnh đất nào trên thế giới không phải là lãnh địa của vua. Không một ai trong bốn biển không phải là thần dân của vua. Vua sở hữu vạn vật.
Vị vua của tôi———
Kể từ đó, bằng tất cả tâm trí và linh hồn, tôi muốn san bằng thành bang rồi thống trị thần dân, tôi muốn bóp nát sao trời để lại bóng đêm vĩnh cửu.
Vị vua của tôi———
Tôi thề bằng cả linh hồn.
Tôi sẽ phá hủy thành bang của cậu, thống trị tất cả.
Tôi sẽ bóp nát sao trời cho bóng tối tràn ngập muôn nơi.