Thanh Âm Của Thiên Sứ

Chương 29: Bức tường vô hình giữa hai người



29 ♥ Bức tường vô hình giữa hai người

Chu Tử Trạch đứng trước cửa một lúc mới chậm rãi tiến về phía của hai thành viên mới. Đưa mắt đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, Chu Tử Trạch cảm thấy cậu nhóc tên Quách Mạch An này thật sự rất vừa mắt.

Không chỉ vì ngoại hình nhỏ nhắn mà còn cả khuôn mặt thuần tuý ngây ngô kia, nhìn một lần có thể khiến người ta động lòng chết đi được. Cái bộ dạng của cậu làm cho người ta cảm tưởng như một học sinh gương mẫu nghiêm túc vậy.

Tuy nhiên, đôi mắt phảng phất chút lạnh lùng hời hợt của Quách Mạch An lại khiến Chu Tử Trạch có phần không thoải mái.

Chu Vũ vừa nhìn thấy Chu Tử Trạch liền kêu gào trong lòng một trận, sau đó cô chạy đến chỗ của anh ta, gằng giọng:

" Chu đại ca, sao bây giờ anh mới đến? Có biết---"

" Hai người mau giới thiệu đi." Chu Tử Trạch thoáng cái đã ngồi lên cái bàn trống, hai chân vắt chéo, đầu nghiêng một bên nhìn đăm đăm về phía của Tống Dĩ Khang và Quách Mạch An.

Chu Vũ bị anh ta phớt lờ chỉ biết ngậm miệng lại, vô lực thở dài đánh thượt. Tống Dĩ Khang lúc này như tỉnh lại, cậu ta hướng mắt đến người được xưng là trưởng nhóm, môi nhếch nhẹ lên cười tự tin:

" Xin chào, tôi là Tống Dĩ Khang."

" Tôi là Quách Mạch An." Quách Mạch An rất điềm đạm mở lời.

Theo thói lịch sự thì người ta sẽ nên cười mỉm một chút để tạo thân thiện. Nhưng Quách Mạch An thì khác hoàn toàn.

Cậu nói xong cũng chỉ chờ đợi Chu Tử Trạch nói tiếp, còn Chu Tử Trạch vẫn ngồi đó chờ khoảnh khắc mà Quách Mạch An cười với mình, nhưng rốt cuộc thì vẫn không có một nụ cười nào cả.

Xem ra thực tế tàn nhẫn hơn những gì mà anh ta mong đợi. Để không phải mất thời gian thêm nữa, Chu Tử Trạch đành ném những suy nghĩ thầm kín trong lòng sang một góc, sau đó đứng thẳng người, chìa tay về phía trước:

" Chúng ta nên chào hỏi lại nào. Tôi là Chu Tử Trạch, trưởng nhóm Miracle."

Sau khi bắt tay chào hỏi xong, Chu Tử Trạch hướng Tống Dĩ Khang hỏi:

" Cậu có khả năng gì về âm nhạc?"

" Tôi có thể đánh đàn piano và hát."

Chu Tử Trạch nghe xong, liếc mắt sang phía Quách Mạch An, " Còn cậu?"

Quách Mạch An ngước mắt nhìn Chu Tử Trạch, dường như có chút do dự cho nên cậu trả lời hơi lâu, " Tôi chỉ có thể hát."

Gì chứ? Tiểu Mạch không phải cũng biết đàn piano à?

Tống Dĩ Khang khó hiểu nhìn sang phía cậu, lại thấy cậu hơi cúi mặt không nói gì nữa. Chu Tử Trạch lại im lặng quan sát hai đứa nhóc mới vào trường này, cảm thấy giữa bọn họ có một sự liên quan mật thiết nào đó rất mãnh liệt.

Cảm giác giống như...một sợi dây gắn kết không bao giờ đứt ra ấy.

" Ra vậy." Sau một hồi nhìn nhau mỏi mắt, Chu Tử Trạch lên tiếng rồi đi tới cầm một bản nhạc đưa cho hai người họ, " Hát thử tôi nghe, hát không nhạc ấy."

" Cậu trước đi." Chu Tử Trạch trỏ ngón tay vào Tống Dĩ Khang.

Khi Tống Dĩ Khang cất lên giọng hát của mình, cả căn phòng như rơi vào một khoảng không vô định. Nơi đó chỉ còn chất chứa thanh âm trầm lắng và đầy ấm áp của Tống Dĩ Khang.

Bài hát mà Chu Tử Trạch đưa cho Tống Dĩ Khang không phải là một bài quá khó cho người mới, nhưng giai điệu cũng tương đối là khó ăn. Thế mà khi Tống Dĩ Khang hát thì nó bỗng nhẹ như không, từng âm điệu lên rồi lại xuống một cách nhịp nhàng mà không bị mất hơi.

Chỉ khi Tống Dĩ Khang buông tờ giấy xuống, tất cả mọi người trong nhóm mới dần tỉnh lại. Chu Vũ thì không phải bàn cãi nữa khi thần tượng bấy lâu nay của cô chính là cậu bạn Tống Dĩ Khang, hôm nay còn được chiêm ngưỡng cái giọng hát trời phú đó thì thật vinh hạnh làm sao.

Ngay cả hai anh em họ Phó cũng rất kinh ngạc. Vốn dĩ họ chỉ có thể chơi nhạc cụ mà không thể hát, cho nên sự ngưỡng mộ lại tăng thêm một bậc đối với cậu đàn em kia rồi.

Có vẻ chỉ một mình Chu Tử Trạch là khác với mọi người. Anh ta không quá chìm đắm vào chất giọng của Tống Dĩ Khang, đúng là rất ngạc nhiên nhưng không đến mức ngưỡng mộ.

Có thể nói, Chu Tử Trạch hơi ghen tị với Tống Dĩ Khang.

" Hát tốt lắm." Chu Tử Trạch nhìn Tống Dĩ Khang mà khen một câu, sau đó hất mặt sang phía Quách Mạch An, khoé môi hơi nhếch lên, " Tới cậu."

Quách Mạch An nghe thấy anh ta gọi mình liền cầm tờ giấy nhìn qua một lượt. Lúc nãy khi nghe Tống Dĩ Khang hát, Quách Mạch An có hơi mất tập trung, chẳng hiểu vì sao bên má cậu lại chuyển sang sắc hồng kỳ lạ.

Điểm kỳ quái này lại vô tình lọt vào đôi mắt tinh ranh của Phó Mộc Vĩ. Đàn anh Phó Mộc Vĩ từ nãy đến giờ chỉ để ý đến biểu hiện đáng yêu của Quách Mạch An mà thôi.

Tên nhóc đó, thật đáng yêu!!!

Phó Mộc Vĩ ngồi một bên, tựa cằm lên cây guitar điện, môi tủm tỉm cười.

Khoảnh khắc Quách Mạch An hít sâu một hơi rồi cất giọng đã thật sự làm mọi người chỉ biết hé miệng mà cảm thán trong lòng.

Tuy giọng cậu không phải trầm thấp và truyền cảm như Tống Dĩ Khang, nhưng nó vẫn chứa đựng một chút gì đó trong trẻo và nhẹ nhàng, có thể chậm rãi len lỏi vào trái tim của đối phương, khiến đối phương buộc phải nhún nhường tất cả.

Giọng ca của Quách Mạch An chính là như thế.

" Tôi...hát xong rồi." Quách Mạch An sau khi hát xong cảm thấy mọi người biểu hiện thật kỳ lạ, làm cậu phải lên tiếng đánh thức.

Chu Vũ là người phản ứng nhanh nhất. Trong mắt cô bé lúc này đã hiện lên hai trái tim thật to, mọi sự yêu mến đều đổ dồn vào cậu bạn lạnh lùng đáng yêu kia rồi.

Làm thế nào mà trên đời lại có một người đáng yêu theo kiểu lạnh lùng chết người như vậy chứ?

A, nhưng đôi mắt cậu ta lạnh quá đi mất, mà khi nhìn Tống Dĩ Khang thì lại dịu dàng hẳn đi nhỉ?

Chu Vũ mơ màng quan sát từng cử chỉ nhỏ nhặt của Quách Mạch An, sau đó lại chẳng thể hiểu nổi người kia rốt cuộc là thế nào.

" Cậu hát hay thật đó, thật sự rất hay!!!" Chu Vũ không ngớt lời khen.

Phó Mộc Vĩ sau khi quan sát xong cũng đứng bật dậy, ném cả cây đàn cho ông anh Phó Tĩnh, bay đến quàng vai bá cổ Quách Mạch An, cười láu lỉnh:

" Này cậu nhóc, em đúng thật đáng yêu nha, còn hát hay nữa chứ. Chà, nhóm chúng ta nổi tiếng rồi, có đến hai đứa nhóc tài năng này cơ mà."

Khi nghe mọi người đều khen ngợi Quách Mạch An, Tống Dĩ Khang đứng một bên chỉ khẽ mỉm cười.

Lúc nãy cậu ta bảo mình chỉ có thể hát, không nghĩ đến việc từ "chỉ" đó lại có khả năng vượt trội thế này.

Tiểu Mạch, cậu rốt cuộc còn có thể tài giỏi đến mức nào đây chứ?

Chu Tử Trạch đến giờ vẫn là người im lặng nhất. Anh ta khoanh hai tay nhìn Tống Dĩ Khang cùng Quách Mạch An, trong lòng rất muốn thu nhận cả hai đứa nhóc này về nhóm, nhưng nhóm chỉ cần một người mà thôi.

Chuyện này...phải chọn lựa à?

Như vậy thật sự rất uổng phí.

Chu Tử Trạch chau mày, " Cả hai đứa đều có chất giọng rất tốt, nhưng trong đội chỉ cần thêm một người hát chính nữa thôi."

Khi nghe đến đây, cả bọn Chu Vũ với Phó Mộc Vĩ đều không chấp nhận được. Cả hai quay sang, cùng lúc mà kêu lên:

" Chu đại ca, chuyện này có thể xem xét không? Hai người bọn họ đều rất tốt."

" Anh cũng không chắc. Mặc dù anh là trưởng nhóm thật nhưng nhiệm vụ của anh chính là quản lý nhóm, có gì nhỏ nhặt thì giải quyết. Còn lại thì phải tuỳ thuộc vào quyết định của thầy Sở mà."

Chu Vũ cùng Phó Mộc Vĩ liếc mắt nhìn nhau mà không khỏi thở dài. Bọn họ đều hiểu những lời mà Chu Tử Trạch vừa nói. Trong nhóm này thì người có quyền nhất chính là thầy Sở Duẫn, cũng là người thầy dạy âm nhạc cho bọn họ.

Khi nghe mọi người bàn tán, Tống Dĩ Khang cảm thấy niềm hứng thú ban đầu bỗng chốc tan mất, vì vốn dĩ từ đầu cậu ta muốn tham gia là vì muốn cùng Quách Mạch An đứng trên cùng một sân khấu mà biểu diễn.

Nếu như phải chọn lựa một trong hai thì...Tống Dĩ Khang cậu ta cũng không tha thiết tham gia nữa.

Quách Mạch An ngược lại nghĩ thoáng hơn Tống Dĩ Khang. Từ đầu cậu cũng hiểu được niềm đam mê của người kia lớn thế nào, cho nên cậu cũng chỉ bảo bản thân không biết gì ngoài hát. Đó chính là âm thầm tạo cho Tống Dĩ Khang một cơ hội để tham gia nhóm.

Nói chung là, nếu như Quách Mạch An cậu có thể được nhóm duyệt thì tốt thôi, còn nếu không được thì cũng không sao cả. Miễn Tống Dĩ Khang được thoả niềm đam mê của mình là được rồi.

Cậu im lặng nghĩ ngợi, gương mặt hơi cúi xuống che đi nụ cười bí ẩn.

Vừa lúc này cánh cửa phòng lại mở ra, bước vào là một người đàn ông đã chững tuổi, đôi mắt có phần nghiêm nghị đang hướng đến bọn nhóc. Sự xuất hiện của người này một phần nào giúp cho căn phòng yên tĩnh hơn một chút.

Có lẽ người này là thầy Sở mà mấy người kia vừa nói đến chăng?

Tống Dĩ Khang âm thầm quan sát người đàn ông đó.

" Thử giọng thế nào rồi?" Người đó chỉ hướng đến Chu Vũ mà hỏi han tình hình, sau đó mới liếc nhìn sang hai cậu học trò mới.

Chu Vũ ôm trong người cái bìa cứng màu hồng nữ tính, cô chu chu miệng nói:

" Dạ hai bạn này đều hát rất tốt ạ. Cực kỳ tốt luôn." Chu Vũ vẫn ôm hy vọng thầy sẽ chọn cả hai.

Sở Duẫn đẩy nhẹ gọng kính của mình, đôi mắt liếc khẽ hai cậu học trò mới, trong bụng đánh giá một lượt.

Ấn tượng ban đầu của Sở Duẫn mà nói thì Quách Mạch An quá lạnh lùng và thờ ơ, cậu chính là kiểu học trò mà thầy ghét nhất. Những người như vậy luôn tạo cho người khác một cảm giác ngạt thở khó chịu.

Riêng Tống Dĩ Khang thì khác. Trên gương mặt của cậu ta luôn có một nụ cười rạng rỡ. Sở Duẫn nghĩ, dù cho nụ cười đó là giả tạo hay thật lòng thì cũng vẫn được chấp nhận.

Vì ấn tượng ban đầu quan trọng nhất chính là nụ cười.

Có nụ cười đồng nghĩa với việc sẽ có được lòng yêu mến của người khác.

Đó là ấn tượng của Sở Duẫn đối với hai người bọn họ, còn về khả năng hát thì thầy hoàn toàn tin tưởng vào sự chọn lựa của Chu Tử Trạch. Nếu như anh ta không có ý kiến bác bỏ thì có nghĩa cả hai đều đã biểu hiện rất tốt.

Cho nên, sự lựa chọn của Sở Duẫn cũng đã quá rõ ràng.

Sở Duẫn nhìn thẳng vào mắt của hai đứa trẻ, tính tình dứt khoát sẵn có, vì thế mà thầy nói thẳng, " Tống Dĩ Khang, em được chọn làm thành viên chính thức của nhóm."

Phó Tĩnh lúc này ngồi cạnh dàn trống thân yêu của mình, khoé môi nhếch nhẹ lên, cười khẽ. Với sự lựa chọn này thì Phó Tĩnh anh không có gì bất ngờ cho lắm vì mọi người đều quá hiểu tính cách của Sở Duẫn.

Coi như một mất một còn, Quách Mạch An kia đúng là có tài năng, nhưng số mệnh vẫn chưa tới thì đành chịu thôi.

#

Giờ ăn trưa ở căn tin là khoảng thời gian náo nhiệt ồn ào nhất của trung học Nhân Xuyên vì mọi người đều lũ lượt chen nhau để giành cho mình phần ăn ngon nhất.

Hôm nay cũng không phải ngoại lệ.

Mùi vị thức ăn thơm nức mũi lan toả trong không khí khiến cho bao tử của ai nấy đều kêu lên tiếng rột rột một cách mãnh liệt.

Ở gần đó có một đôi bạn đã sớm yên vị chỗ ngồi cùng với hai mâm cơm và miếng thịt sườn sốt tương thơm phức. Khúc Viễn Thụ ngồi chắp hai tay ngay ngắn trên bàn, ngó xuống mâm cơm của mình mà cậu chép miệng ra vẻ ngon lành.

" Ngon chết đi được!" Khúc Viễn Thụ cảm thán một câu, sau đó dùng nĩa cắm vào miếng sườn, đưa lên miệng cắn một cái.

Nhìn cậu tập trung ăn cơm mà Lưu Chí Công chỉ biết nuốt nước bọt, cái vẻ háu ăn đó không bao giờ có thể thay đổi được. Vốn dĩ từ sáng Lưu Chí Công ăn phải cái bánh ngọt, bây giờ bụng vẫn còn đầy hơi cho nên cậu ta không muốn ăn gì hết.

Cái mâm cơm vẫn còn nguyên, Khúc Viễn Thụ liếc mắt nhìn Lưu Chí Công, chép miệng hỏi:

" Nè cậu không đói hở? Sao không ăn đi?"

Lưu Chí Công vẻ mặt ngao ngán, cầm cái muỗng khều khều miếng sườn rồi thở dài:

" Nhìn cậu ăn tôi cũng no rồi."

Đơn giản là buột miệng nói như thế, nào ngờ Khúc Viễn Thụ vô tư cười cười, thản nhiên gắp miếng sườn về dĩa cơm của mình, kèm theo câu nói hết sức quan tâm:

" Không sao, tớ sẽ ăn giúp cậu. Cậu cứ nhìn tớ ăn đi nhé!"

Lưu Chí Công đảo mắt nhìn miếng sườn ngon lành đã nằm trong dĩa cơm người kia, trong lòng phừng phực lửa giận, nhưng ngoài mặt cậu ta vẫn không dám nói lời nào.

Từ khi chơi thân cùng với Khúc Viễn Thụ, Lưu Chí Công cảm thấy lời nói của mình chẳng có một ký lô nào hết.

Nếu như đối với người khác, Lưu Chí Công hệt như một con sói hung dữ và đáng sợ thì trước mặt Khúc Viễn Thụ, Lưu Chí Công chỉ là một con sói giấy.

Đây chính là điềm báo cho tương lai sau này của cậu ta...

Thơ thẫn một lúc, Lưu Chí Công quyết định sẽ ăn cơm với bát canh súp còn lại. Trong lúc ăn, cậu ta vô tình phát hiện có một thân ảnh quen thuộc đang hoà lẫn vào giữa đám đông xô bồ kia.

Nhìn người nọ bận chiếc áo sơ mi trắng, cơ thể gầy gầy với làn da trắng càng khiến cho người kia trở nên vô hình với hiện tại. Nhìn một lúc, Lưu Chí Công khẽ nhíu mày nghĩ, sao cậu ấy lại đi một mình?

Khúc Viễn Thụ cũng nhanh chóng phát hiện ánh mắt kỳ quái của Lưu Chí Công, cậu ngoái đầu ra sau liền thấy được Quách Mạch An đang đứng lóng ngóng giữa phòng ăn.

" Tiểu Mạch!!"

Quách Mạch An loáng thoáng nghe có người gọi tên mình, đôi mắt đảo quanh tìm kiếm giọng nói đó. Khi nhận ra Khúc Viễn Thụ đang giơ cao tay vẫy vẫy với mình, cậu bất giác mỉm cười.

Bước chân nhanh chóng đi đến chỗ hai người bọn họ, Quách Mạch An hơi hạ giọng hỏi:

" Tớ ngồi cùng nhé?"

Khúc Viễn Thụ ngay lập tức cười xuề xoà, nhích mông qua chỗ bên cạnh để nhường chỗ cho Quách Mạch An. Cả ba bây giờ cùng ngồi ăn với nhau rất hoà hợp.

Khi nhìn thấy mâm cơm của Quách Mạch An vẫn còn nguyên, Lưu Chí Công đã thắc mắc, " Nè, cậu vừa mới lấy cơm sao?"

Quách Mạch An cười lắc đầu, " Không, tớ đang tìm chỗ ngồi."

Tìm chỗ ngồi? Vô lý, xung quanh đây thiếu gì chỗ ngồi chứ? Với lại, sao không thấy Tiểu Khang đâu nhỉ?

Rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu Lưu Chí Công và Khúc Viễn Thụ. Hai người họ im lặng một lúc, Lưu Chí Công tiếp lời:

" Có phải bọn người trong lớp rất bài xích cậu không Tiểu Mạch? Tôi nghe rất nhiều điều không hay về cậu. Bọn nó rốt cuộc bị cái quỷ gì vậy!!"

Khúc Viễn Thụ hôm nay mới biết chuyện này, cậu như không tin vào tai mình, trong lòng tự dưng thấy phẫn uất không nhịn được.

" Cái gì? Bọn nó đã nói gì về cậu hở Tiểu Mạch? Dù cho có nói thì cậu cũng phải đứng dậy cãi lại chứ!"

Nói thì nói vậy nhưng Khúc Viễn Thụ cũng hiểu tính cách của Quách Mạch An quá rồi. Cậu ta đối với những chuyện này chỉ có một biểu hiện duy nhất.

Đó là mỉm cười cho qua. Hay nói đúng hơn chính là không để tâm đến những lời nói vớ vẩn đó.

Biểu hiện như vậy đúng là rất cứng rắn, nhưng trong lòng Quách Mạch An cảm thấy thế nào thì ai hiểu được chứ? Đôi khi cậu ta đau lòng lại không nói ra thôi.

Lưu Chí Công lần đầu cảm thấy đau lòng cho người bạn của mình.

Quách Mạch An đến giờ vẫn bình lặng dùng bữa, cậu cúi mặt tập trung ăn, phong thái vẫn rất bình thản tựa như làn nước.

" Tiểu Khang...Tiểu Khang không đi cùng cậu à?" Khi hỏi câu này, Lưu Chí Công có hơi dè dặt.

Nhắc đến Tống Dĩ Khang, nụ cười trên môi của Quách Mạch An bỗng dưng biến mất. Nhưng ngay sau đó, cậu lại ngẩng mặt, điềm đạm trả lời:

" Cậu ấy rất bận."

Bận à? Bận đến không thể ăn trưa luôn sao?

" Phải ha! Tiểu Khang tham gia nhóm Miracle gì đó rồi, suốt ngày tớ thấy bọn họ cứ tập tành không nghỉ ngơi luôn. Với hình như sắp có buổi biểu diễn gì đó rất quan trọng cho nên họ mới bận như vậy."

Khúc Viễn Thụ là người nắm thông tin nhanh nhất. Quách Mạch An nghe xong cũng chỉ khẽ thở dài trong lòng, ngón tay vô thức nắm chặt lại làm cho nhiệt độ nơi muỗng cơm cũng nóng lên.

Chẳng biết qua bao lâu, cả ba người bọn họ cũng không nói chuyện nữa. Khi hết giờ ăn trưa, mỗi người về mỗi lớp.

Quách Mạch An lúc này cầm theo một cái bánh ngọt, sau đó một mình đi đến phòng tập nhạc của Tống Dĩ Khang. Căn phòng này được cách âm cho nên bên ngoài chẳng thể nghe thấy gì ở trong đó.

Đứng tần ngần một lúc, Quách Mạch An quyết định gõ cửa. Gõ lần đầu, cậu chưa thấy ai ra đón tiếp. Mải đến lần thứ ba, Chu Vũ mới vội vàng chạy ra ngoài mở cửa.

Khi thấy Quách Mạch An đứng đó, Chu Vũ đã mỉm cười nhu thuận hỏi:

" Cậu tìm Tiểu Khang hở?"

Quách Mạch An nhẹ gật đầu, cái bánh ngọt vẫn nằm im trong tay cậu. Chu Vũ nghiêng đầu quan sát một lúc rồi nhoài người vào trong, gọi Tống Dĩ Khang. Khi thấy người mình muốn gặp xuất hiện, Quách Mạch An thấy trán Tống Dĩ Khang đã rịn mồ hôi không ít.

" Tiểu Mạch, có chuyện gì thế?" Tống Dĩ Khang quệt mồ hôi, nhìn cậu.

Dạo gần đây Tống Dĩ Khang khá tập trung cho nhóm nhạc của mình, cho nên thời gian dành cho Quách Mạch An cũng không còn nhiều như trước nữa. Cậu tuy hiểu được lý do nhưng trong lòng thật sự vẫn không được thoải mái.

Im lặng nhìn Tống Dĩ Khang một lúc, Quách Mạch An mở miệng nói:

" Cậu tập mệt không? Đã qua giờ ăn trưa rồi."

Hôm nay Quách Mạch An chủ động tìm đến phòng tập làm cho Tống Dĩ Khang rất bất ngờ, cũng rất vui nữa. Trên mặt cậu ta là nụ cười rạng rỡ của mọi ngày.

" Không mệt lắm, vì sắp có buổi diễn nên cần tập nhiều một chút. À tôi vẫn..."

Câu từ còn chưa nói hết, bên trong giọng nói của Chu Tử Trạch đã vọng ra ngoài, nghe chừng đang khó chịu cáu gắt.

" Tiểu Khang, mau vào tập lại lần nữa. Đứng càn ràn ở đó làm gì!"

Lệnh của nhóm trưởng không ai dám cãi lại, Tống Dĩ Khang bất đắc dĩ gãi gãi đầu, quay sang nói vội với Quách Mạch An, " Cậu còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì tôi vào tập tiếp."

Nhìn cái dáng vẻ bận rộn của người kia, Quách Mạch An chỉ khẽ nhíu mày, song cậu vẫn không tỏ rõ thái độ của mình cho lắm. Qua vài giây ngắn ngủi, Quách Mạch An ngẩng mặt, mỉm cười bình thản:

" Không còn việc gì nữa. Cậu tập đi."

Lời dứt, Tống Dĩ Khang chỉ kịp vò tóc cậu rồi lại chui vào phòng tập. Cánh cửa màu trắng thoáng chốc đã đóng lại, nó khiến Quách Mạch An cảm thấy rất hụt hẫng.

Một cảm giác khó chịu bao vây lấy trái tim cậu, thấm vào từng tế bào một.

Cánh cửa này, giống như một bức tường vô hình, nó đang ngăn cách cậu và Tống Dĩ Khang.

Chẳng biết bản thân đứng ngây ngốc ở đó bao lâu rồi, nhưng khi cúi mặt nhìn xuống lòng bàn tay, Quách Mạch An mới phát hiện, cái bánh ngọt khi nãy định đưa cho Tống Dĩ Khang ăn trưa đã sớm bị bóp nát.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv