Thanh Âm Của Em

Chương 8



Dạ Dung Lâm nắm chặt tay lái, cắn chặt răng nói: "Không cần, không phải tôi quên đường, chỉ là hôm nay cô thật xinh đẹp nên nhìn nhiều một chút."

Trong nháy mắt, Kha Âm không biết trả lời như nào, ngơ ngác mà nhìn Dạ Dung Lâm. Nếu là những cô gái khác, được khen xinh đẹp, cộng thêm soái ca khen xinh đẹp, khẳng định rất vui vẻ? Mà Kha Âm chỉ nhàn nhạt trả lời: "Cảm ơn."

Dạ Dung Lâm cực kỳ khó hiểu! E lệ đâu! Ngượng ngùng đâu! Vì sao lại là thái độ lãnh đạm, chẳng lẽ cô không biết anh đang trêu ghẹo cô sao?

Không khí trong xe có điểm kì quái, từ khu biệt thự đến Dạ thị mất khoảng 40 phút. Đến cửa Dạ thị, Dạ Dung Lâm dừng xe lại nói với Kha Âm, cô chờ một chút!

Kha Âm "Ân" một tiếng, nhìn anh nghi hoặc, cởi dây an toàn xong ngồi ngay ngắn không nhúc nhích. Dạ Dung Lâm xuống xe, còn cố ý chỉnh lại trang phục, sau đó đến mở cửa xe: "Bác sĩ Kha, mời."

Kha Âm bước xuống, đứng bên cạnh Dạ Dung Lâm, anh cảm thấy thật tốt, cùng mặc đồ trắng, rất ăn ý. Dạ Dung Lâm vòng tay đợi Kha Âm khoác, trong lòng anh đã đem Kha Âm làm bạn gái rồi. Kha Âm chưa động đậy, trong lòng thì co quắp. Dạ Dung Lâm đợi nửa ngày, không thấy Kha Âm phản ứng, gọi một tiếng. Lúc này, Kha Âm cười nói: "Tôi gọi điện cho cha tôi, anh cứ vào trước đi."

Dạ Dung Lâm muốn bắt lấy cô, lắc vai hỏi không phải tôi mang cô tới sao? Hiện tại, cô còn muốn đi với cha cô! Nhưng Dạ Dung Lâm không thể làm vậy, chỉ cười ấm áp: "Tôi đợi cùng cô."

"Anh sợ bên trong quá rộng, sẽ đi lạc sao? Anh xem có ai quen biết thì đi cùng họ."

Dạ Dung Lâm muốn kêu gào, không cần coi anh như tên ngốc! Tâm tình vui vẻ muốn mang Kha Âm đi liền bị dập tắt: "Tôi vào trước, có chuyện gì thì gọi cho tôi."

Kha Âm không gật đầu cũng không lắc đầu, trong lòng nghĩ, vì cái gì mà tôi phải gọi cho anh? Chúng ta cũng không có quan hệ gì đặc biệt. Nếu gặp nguy hiểm, trực tiếp gọi 110 còn nhanh hơn.

Dạ Dung Lâm đi rồi, ba Kha báo ông đã ở bên trong, Kha Âm dựa theo lời ba nói, thì nhìn thấy ông đang nhìn về phía này ánh mắt tràn đầy hi vọng

Ba Kha mất mát hỏi: "Vị kia đâu?"

Kha Âm nhìn nhìn cũng không thấy Dạ Dung Lâm, bèn nói: "Đã đi xa giao rồi."

Ba Kha thật muốn đấm ngực dậm chân, vì muốn Kha Âm đến dự tiệc nên ông mới đến trước? Con bé sao lại không biết nắm bắt?

Kha Âm hoàn toàn không bắt được trọng điểm, cô không thích xã giao, nên mở miệng dò hỏi: "Con có thể......"

"Tiểu Âm, con cùng ta đi gặp chú Lưu." Không cho Kha Âm cơ hội, liền dắt cô qua.

Ba Kha giới thiệu xong, chú Lưu cười nói: "Tôi nhìn thấy đứa nhỏ này lớn lên giống ông, đang học đại học sao?"

Ba Kha cười tít mắt: "Học đại học gì chứ, đều tốt nghiệp đi làm được hai năm rồi."

Mắt chú lưu trừng lớn: "Thật nhìn không ra, tôi còn tưởng mới tốt nghiệp cao trung."

Ba Kha xua tay:Nào có, nào có, tốt nghiệp mấy năm rồi. Hai người nói chuyện khí thế ngất trời, Kha Âm đứng cạnh chỉ mỉm cười. Ở đây hơi ồn ào, cô không thể phân biệt giọng ai với ai.

Từ nhỏ, Kha Âm đã không thể phân biệt giọng nói của người khác, ngoại trừ giọng nam giọng nữ, đến cả giọng của cha mẹ đều không phân biệt được. Bố mẹ cô đưa cô đi khám khắp nơi nhưng cũng không được. Cô chỉ có thể nhớ rõ giọng nói của mình. Đây cũng chính là nguyên nhân Kha Âm không muốn ở cùng người khác. Nhưng chuyện này không mấy ai biết, thậm chí cô còn để ý hầu như mọi người cũng không phát hiện. Cũng có thể vì thế mà cô thích ở cùng động vật.

Năm đăng kí thi đại học, cô chọn ngành thú y. Quả nhiên, cô có cảm giác an toàn với động vật. Bạn bè, đồng nghiệp của ba Kha đều có ấn tượng tốt với Kha Âm, ngoan ngoãn, thục nữ, nhưng họ không biết Kha Âm không nói câu nào vì không thể phân biệt thanh âm của họ.

Ba Kha nhạy bén nhận ra Kha Âm không vui, trong lòng thở dài. Khi Kha Âm còn nhỏ, ông cũng đã nói với cô, sau đó Kha Âm chứng minh dù có khuyết thiếu cũng không thua kém ai. Ông liền thông suốt, con gái mình ưu tú như vậy, không nhận ra giọng nói thì có sao?

Để con gái đi một mình, còn ông thì đi sau âm thầm quan sát xem có tiểu tử nào đến mời con ông khiêu vũ không? Ông sẽ lập tức để con bé đi, tưởng tượng như vậy, ông lại cảm thấy vui vẻ. Kha Âm nghe ba cho mình đi, liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi đến chỗ thưa người. Tiếng nam nữ nói chuyện, cùng âm nhạc cô không thể phân biệt, nên cảm thấy thật áp lực.

Kha Âm cũng không biết xuất phát từ tâm lý hay bản năng, cô muốn tìm Dạ Dung Lâm, nhưng không thấy.

Giờ phút này, Dạ Dung Lâm đang ở trên lầu, trong phòng còn có Dạ Vạn Nham mang theo Dạ Tiểu Hàm. Nhìn thấy Dạ Dung Lâm, Dạ Vạn Nham nghi hoặc: "Không phải anh bảo không tới sao?"

"Ân, có vài nguyên nhân" Dạ Dung Lâm cười với Kha Âm đến ôn nhu, ấm áp, nhưng với người khác thì chỉ có cảm giác xa cách. Dạ Vạn Nham đã quen nên cũng không nhìn ra khác thường. Dạ Dung Lâm lại dời đề tài: "Bạn gái em đâu? Sao không đến cùng?"

Dạ Vạn Nham nghĩ đến Vân Vãn, cười ấm áp: "Cô ấy bận, không đến được."

Học sinh lớp chồi Dạ Tiểu Hàm cướp lời: "Dì nhỏ nói tối nay con làm bạn với chú nhỏ, còn muốn con trông chừng chú nhỏ, không cho yêu tinh đến gần!"

Dạ Dung Lâm thấy Dạ Tiểu Hàm hoạt bát đáng yêu, tâm tình cũng vui lên không ít: "Nhiệm vụ của con rất quan trọng nha."

Dạ Tiểu Hàm ưỡn bụng nói: "Chú hai, chờ người cưới thím hai, con cũng sẽ giúp thím trông chừng chú!"

Dạ Dung Lâm nhướn mày: "uh, Tiểu Hàm lợi hại."

Dạ Vạn Nham cùng Vân Vãn đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt, nhưng bóng đèn Dạ Hàm cứ ở bên người, giờ chính là thời cơ đẩy cho anh trai: "Dù sao mai Dạ Hàm cũng nghỉ, còn muốn gặp mèo của anh, tiệc kết thúc anh mang nó đi luôn nhé. Bên anh vẫn còn đồ dùng cá nhân của nó còn gì."

Công việc của Dạ Vạn Nham cũng bận rộn nên không để ý đến Dạ Tiểu Hàm. Nếu không có Vân Vãn chăm sóc thì Dạ Vạn Nham thật sự không đáng tin.

Dạ Dung Lâm gật đầu: "Được, trở về anh sẽ tìm."

"Đi thôi, chúng ta xuống lầu thôi, tiệc rượu bắt đầu rồi."Dạ Tiểu Hàm ra dáng nam tử hán đi trước Dạ Dung Lâm và Dạ Vạn Nham, không thể không nói, nhan sắc ba người là tuyệt đối. Dạ Dung Lâm đang định nói chuyện cùng Dạ Vạn Nham, thì Dạ Tiểu Hàm non nớt hỏi: "Chú hai, ngày mai con có thể dẫn bạn tới chơi với mèo không? Bạn ấy rất thích."

Điều này không sao, Dạ Dung Lâm chỉ cường điệu: "Ngày mai chú đi làm, buổi sáng không ở nhà, nếu mời bạn đến phải đối đãi tốt, biết chưa!"

Dạ Tiểu Hàm ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, con sẽ đưa cho bạn đồ ăn ngon."

Dạ Vạn Nham muốn nói với Dạ Dung Lâm, người bạn mà thằng bé nhắc tới chính là tiểu Đào, thằng bé luôn miệng nói lớn lên sẽ kết hôn với con bé. Thằng bé lúc nào cũng chăm sóc cho con bé, còn chờ Dạ Dung Lâm nhắc nhở chắc? Dạ Vạn Nham cùng Dạ Dung Lâm xuất hiện, không ít con mắt nhìn về hướng này. Dạ thị cũng có công ty giải trí, có rất nhiều ảnh hậu, ảnh đế, hai nam thần này còn không phải là diễn viên, một người là siêu mẫu người còn lại làm CV.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv