Thanh Âm Của Em

Chương 14



Cùng hai đứa nhỏ thỏa thuận xong, thì Kha Âm tới. Cô mặc một bộ quần áo giản dị, tay cầm di động, từ xa đã vẫy tay với các anh.

Dạ Dung Lâm không tự chủ cười với cô, nhưng cười xong lại cảm thấy vô lực xấu hổ quay đầu không nhìn Kha Âm.

Kha Âm đi đến, giọng nói nhu hòa: "Tôi còn lo lắng là nhận nhầm người, buổi trưa các anh đã ăn gì chưa?"

Dạ Dung Lâm lắc đầu, Dạ Tiểu Hàm giơ tay cao: "Chị Kha Âm, em cũng chưa ăn gì!"

Thời điểm Tiểu Đào nhìn thấy Kha Âm hai mắt đều sáng lên, oa oa chị gái này thật giống búp bê, cô bé có thể bảo chú hai mua chị gái này được không?

Kha Âm duỗi tay xoa đầu Dạ Hàm: "Vậy chị mang bọn em đi ăn." Tiểu Đào cùng cô hai mắt nhìn nhau, Kha Âm đối với mấy bạn nhỏ đều không có sức kháng cự, "Em là bạn học của Dạ Hàm sao?"

Tiểu Đào bước lên hai bước, gật gật đầu: "Em chào chị Kha Âm, em tên là Cung Đào Chi, chị có thể gọi em là Tiểu Đào ạ."

Kha Âm cười vui vẻ: "Tiểu Đào tên thật đáng yêu."

Cất điện thoại trong túi, hai tay dắt hai bạn nhỏ, vui vẻ bước đi: "Đi nào, chị mang các em đi công viên hải dương."

Dạ Dung Lâm đi phía sau trầm tư một hồi, thật thần kỳ, nhìn thấy cô lại thấy lòng bình ổn lại.

Tiểu Đào đang cùng Kha Âm nói chuyện phiếm, cái miệng nhỏ rất ngọt, chọc Kha Âm cười vui vẻ. Dạ Dung Lâm nhìn theo Kha Âm, ánh mắt mang theo một tia tham lam. Nếu Kha Âm có thể luôn vui vẻ như vậy thật tốt, vì sao khi cô nàng tiếp xúc với mọi người lại cảm thấy có một tầng ngăn cách.

Nói chuyện một hồi, Tiểu Đào không nhịn được bèn hỏi Dạ Dung Lâm: "Chú hai, chú có thể mua chị Kha Âm cho con không? Chị Kha Âm thật xinh đẹp nha, con muốn mang chị ý vào phòng của con."

Kha Âm sửng sốt, bất đắc dĩ mà lắc đầu, coi như trẻ con không biết gì.

Trong lòng Dạ Dung Lâm thì nói, Tiểu Đào cháu vậy mà muốn cướp người của chú, chú cũng chưa nói mua chị Kha Âm cho cháu.

"Cháu phải hỏi chị Kha Âm chứ, chú không thể mua cho cháu."Dạ Dung Lâm nói.

Tiểu Đào nháy hai mắt: "Chị Kha Âm, chị có đồng ý đến ở trong căn phòng của em không?"

Kha Âm cười càng sâu: "Được nha, chị không lấy tiền của em."

Tiểu Đào thật cao hứng, hoan hô: "Chị Kha Âm thật tốt."

Dạ Dung Lâm yên lặng liếc Tiểu Đào một cái, tỏ vẻ hâm mộ. Nếu như anh mà nói như thế, khẳng định Kha Âm sẽ đá bay mình luôn.

Không lâu sau, họ đến công viên hải dương, trước khi đi Kha Âm đã dặn Cảnh Thư Dung lấy cho mình mấy phần cơm. Bởi vì được mời đến khám, nên họ có thể đến căng tin ăn, nhưng Kha Âm ngại phiền toái, phải báo thêm ba suất ăn.

Vừa lúc Cảnh Thư Dung mang đồ ăn đến, cậu kinh ngạc, kia không phải chủ nhân của hai con mèo sao? Sao lại mang hai đứa trẻ đến tìm chị Kha Âm? Có phải là hắc hắc.....

Bị thằng nhóc ý vị thâm trường mà nhìn mình chằm chằm, Kha Âm nhàn nhạt nhìn một cái, coi như cảnh cáo, Cảnh Thư Dung rất sợ Kha Âm như thế, liền tìm cớ chạy luôn.

Vì thế bốn người các cô ngồi trên bàn ăn cơm, Kha Âm và Dạ Dung Lâm mỗi người chăm một bé, nhưng rất nhanh Kha Âm phát hiện hai bé thật ngoan, căn bản không cần bọn họ quá bận tâm.

Kha Âm chăm động vật nhỏ quen rồi, liền khen hai bảo bối: "Các em thật thông minh, dùng đũa cũng giỏi, ba chị nói, lúc chị bằng tuổi mấy đứa chị chỉ biết dùng thìa."

Dạ Tiểu Hàm căn bản chỉ nhìn bát cơm, nghe thấy thế liền ngẩng đầu suy nghĩ, chị Kha Âm khen mình! Về sau ăn cơm cũng phải biểu hiện thật tốt!

Tiểu Đào cầm đũa không nhịn được cười. Dạ Dung Lâm ngồi đoan chính, yên lặng mà chỉnh tư thế cầm đũa. Nhưng mà Kha Âm cũng không nhìn đến anh! Hai đứa bé cô đều khen, cũng không khen mình.

Giờ phút Dạ Dung Lâm chỉ mong mình cũng là đứa nhỏ mấy tuổi, được Kha Âm dắt tay, được Kha Âm khen ngợi!

Anh lại nhìn Kha Âm, cô nàng lại quay về trạng thái phòng ngự, trong lòng Dạ Dung Lâm thật mệt mỏi. Quả nhiên, Kha Âm chỉ khích lệ hai đứa nhóc.

Buổi chiều Kha Âm còn phải làm, cô biết Dạ Dung Lâm có mua vé, liền hỏi Tiểu Đào và Dạ Hàm: "Có muốn xem cá heo biểu diễn không?"

Tiểu Đào đã xem rồi, còn Dạ Tiểu Hàm chưa xem bao giờ! Thằng bé gật đầu lia lịa: "Muốn xem ạ!"

Kha Âm đứng lên, thu dọn đồ thừa: "Chớ chút nữa chị dẫn các em đi."

Cùng lúc đó Dạ Dung Lâm cũng duỗi tay dọn đồ, tay hai người cứ như vậy mà đụng vào nhau, Kha Âm ngượng ngùng cười cười đổi tay dọn hộp khác, Dạ Dung Lâm vì tránh cho xấu hổ, cũng rút tay về, kết quả.... tay lại chạm vào nhau.

Cuối cùng, Dạ Dung Lâm nói: "Để anh làm, chỉ cần mang ra để vào thùng rác là được, đúng không?"

"Ừm." Kha Âm gật đầu.

Chờ Dạ Dung Lâm dọn dẹp xong, liền dẫn hai bé đến khu cá heo biểu diễn. Kha Âm cầm tay Dạ Hàm, Dạ Dung Lâm cầm tay Tiểu Đào, dọc đường hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt.

Hôm nay, Tiểu Đào và Dạ Tiểu Hàm siêu cấp vui vẻ, trên đường còn líu lo hát, Kha Âm nghe giọng bọn trẻ véo von, tâm tình cũng trở nên vui vẻ.

Cá heo chuẩn bị biểu diễn, trên khán đài đã kín người, cá heo đang ở dưới hồ nhảy nhót tưng bừng. Kha Âm bế Dạ Tiểu Hàm, còn Dạ Dung Lâm bế Tiểu Đào, sau đó Kha Âm chỉ: "Sáng nay, chị kiểm tra mấy em này, bé nhảy dựng lên là số 8,bởi vì tham ăn nên huấn luyện viên gọi em ý là bé tham ăn, bé bên này là số 10, vì rất lười nên được gọi là bé lười...."

Cô nói câu nào, Tiểu Hàm cùng Tiểu Đào sẽ nhìn theo tay cô chỉ, sau đó hai đứa hỏi: "Chị Kha Âm, sao chị có thể phân biệt được vậy? Em thấy con cá heo nào cũng giống nhau, đều đáng yêu."

Dạ Dung Lâm cũng tò mò, có phải con thú nào qua tay Kha Âm đều nhớ kĩ? Mấy con cá heo này có điểm gì khác biệt sao? Anh tập trung tinh thần tìm kiếm.

Ai biết được Kha Âm trả lời: "Tiếng của chúng nó khác nhau."

Đáp án này Dạ Dung Lâm thực sự không nghĩ tới. Tiếng không giống nhau? Anh nghe một chút cũng không hiểu! Hai con mèo nhà anh kêu, phải thật lâu mới thấy có chút khác biệt, Dạ Dung Lâm tò mò hỏi Kha Âm: "Tiếng của Kim Giác và Ngân Giác, em cũng có thể phân biệt sao?"

"Có thể, tiếng của hai đứa cũng không giống nhau." Kha Âm trả lời Dạ Dung Lâm mà cũng không quay đầu lại, có thể Kha Âm bị ảnh hưởng của hai nhóc con, nên cũng tò mò xem biểu diễn.

Dạ Dung Lâm không biết nên hình dung tình huống này như nào. Cô ấy có thể phân biệt tiếng của hai con mèo, mà lại không phân biệt được giọng mình và bố cô ấy?

Kha Âm không biết những suy nghĩ trong đầu Dạ Dung Lâm, đoạn cuối của buổi biểu diễn, quản lý muốn mời khán giả tham gia chơi trò chơi cùng cá heo.

Dạ Dung Lâm bỗng có dự cảm, quả nhiên là bốn người bọn anh. Không có biện pháp.... Ai bảo các anh là người đẹp.

Vừa nghe được tham gia trò chơi, hai nhóc con đều mong đợi, đặc biệt là Tiểu Đào, lần trước xem cá heo biểu diễn không có đoạn này nha! Lúc về nhất định phải khoe với bố mẹ. Dạ Dung Lâm nhìn về phía Kha Âm dò hỏi, cô thích giao tiếp cùng động vật nên hiển nhiên không từ chối.

Vì thế bốn người chậm rãi đi xuống, khán giả sôi nổi bàn tán, "Một nhà bốn người" cũng quá xinh đẹp đi.

Đến gần một chút, có người trừng lớn mắt chỉ vào Đào Đào: "Kia không phải Đào Đào sao! Bố mẹ cô bé cũng không giống như kia!"

"Hai nam nữ bên cạnh Đào Đào đều đẹp nha, chắc là người lớn trong nhà, dẫn cô bé đi chơi."

Nói là chơi trò chơi nhưng không phải xuống nước, chỉ là ra lệnh cho cá heo lấy bóng, sau đó nhảy lên rồi để họ sờ vào chúng. Vốn dĩ cá heo cần hiệu lệnh của quản lý, ai biết chúng rất thông minh, đặc biệt nhớ Kha Âm, hôm nay khi Kha Âm kiểm tra, có vài con còn ăn vạ bên người cô không chịu đi.

Đây cũng chính là nguyên nhân bên sở thú mời cô đến, năm ngoái cô cùng viện trưởng đến, nhìn thấy, chỉ hận không thể mời Kha Âm đến làm ở đây. Giờ đây, cảnh tượng chưa bao giờ xuất, cá heo cảm nhận được Kha Âm đến gần, đều kêu lên vui sướng, đồng loạt bơi đến, sau đó nhảy múa loạn xạ. Nhảy một vòng rồi rơi xuống làm nước bắn khắp nơi, vài người còn bị bắn ướt hết.

Nhưng Kha Âm cùng hai nhóc con đặc biệt vui vẻ, Dạ Hàm cùng Tiểu Đào nhảy nhót, không ngừng la hét: "Oa, oa, nhìn cá heo kìa. Thật xinh đẹp!"

Mấy con cá heo tranh sủng, mang bóng đến cho Kha Âm, được cô sờ đầu, càng kêu lên vui vẻ. Mấy con khác cũng không kém cạnh tranh nhau đến tranh sủng vì thế xung quanh cô cá heo kéo đến đông nghịt.

Cứ tên nào được Kha Âm vuốt đều sẽ lăn rồi nhảy lên, quản lý đến khán giả cũng chưa bao giờ chứng kiến cảnh này, đều sôi nổi lấy điện thoại chụp ảnh, quay phim.

Hai nhóc con luôn vui thích, ngày trước Tiểu Hàm sùng bái Kha Âm, bởi vì cô là bác sĩ thú y, nhưng hiện tại, chị Kha Âm có phép thuật sao? Là tiểu tiên nữ sao? Nếu không sao cá heo lại thích chị ý như vậy! Siêu cấp lợi hại!

Kha Âm bị cá heo làm nổi lên hứng thú làm huấn luyện viên. Cá heo thật thông minh hiểu được thủ thế của Kha Âm. Hai đứa nhỏ càng sùng bái mà nhìn chằm chằm Kha Âm, luôn vỗ tay loạn xạ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv