Thanh Âm Của Em

Chương 11



Kha Âm cảm kích nhìn Dạ Dung Lâm một cái, nếu không có anh giải vây thì cô không thể nào nói chuyện cùng La Hạo. La Hạo cũng cảm thấy Dạ Dung Lâm nói có đạo lý, gãi đầu xin lỗi Kha Âm: "Tôi thật vất vả mới nghe được giọng nói tốt như vậy, nên quá kích động, bác sĩ Kha đừng để ý."

Kha Âm khẽ cười: "Không sao."

Dạ Tiểu Hàm là tiểu thái tử, được nhiều người che chở, lúc không cười có bộ mặt tiểu soái ca, nhưng thân hình mập mạp làm Kha Âm nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu. Cậu bé biết La Hạo, nhất thời ngạc nhiên chớp chớp tiến đến cọ cọ: " Chú La, chú thấy giọng của con thích hợp không? Con có thể vào giới giải trí nha!"

La Hạo cười cười: "Chờ nhóc lớn lên đi."

Dạ Tiểu Hàm không vui: "Muốn làm cái gì cũng phải chờ lớn lên, lấy vợ cũng phải chờ lớn lên, lái xe cũng phải chờ lớn lên, đến cả thử giọng cũng phải chờ lớn lên!"

La Hạo lập tức ngồi xổm xuống, sờ đầu cậu bé: "Con có thể làm sao nhỏ, cái này không cần lớn lên!"

"Có thể nổi tiếng không ạ?" Bé hưng phấn hỏi

"Đương nhiên" La Hạo gật đầu, "Tiểu Hàm của chúng ta đẹp trai sáng láng, khẳng định còn nổi tiếng hơn cả chú hai của con luôn!"

Dạ Tiểu Hàm cười sung sướng, còn dùng mở to mắt nhỏ đắc ý quay sang nhìn Dạ Dung Lâm. La Hạo nói những lời này, Dạ Dung Lâm chỉ coi như đang dỗ trẻ con, không thèm so đo. Kha Âm bất giác cũng lộ nụ cười, cảm xúc trong lòng vẫn luôn dao động, Dạ Tiểu Hàm thật đáng yêu mềm mại, thật muốn bẹo má mà.

Ánh mắt Dạ Dung Lâm luôn dừng bên người Kha Âm, nhìn cô nàng bình tĩnh nhưng thực tế ánh mắt đã bán đứng chính mình. Ba Kha luôn chú ý động tĩnh phía con gái, giờ này đã đi đến. Ba Kha có chút thấp hơn Dạ Dung Lâm, lại còn hơi mập mạp một chút, nhìn khuôn mặt của Kha Âm có thể thấy nét từ ba mình. Hơn nữa, hai lần xuất hiện ông đều cười tủm tỉm, Dạ Dung Lâm nghĩ, sinh ra ở gia đình như vậy, lại đối vói động vật nhỏ cùng trẻ con ôn nhu nhẹ nhàng, nếu nói cô lạnh lùng, thì cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài thôi.

"Tiểu Âm, cùng bạn chơi thế nào?" Ba Kha hỏi.

Kha Âm nhìn thoáng qua Dạ Dung Lâm, đáp: "Còn được ạ." Lúc này ba Kha mới quay sang nhìn Dạ Dung Lâm, cười đến sáng lạn: "Cảm ơn cháu đã chiếu cố Tiểu Âm, mà buổi tối trở về bằng gì vậy?"

Dạ Dung Lâm ban đầu còn cho rằng ba Kha sẽ đưa con gái về, nhưng nghe ý tứ thì tựa hồ không phải vậy. Vì thế anh hỏi thử: "Chỗ hai bọn cháu rất gần, nếu không thì để cháu đưa cô ấy về ạ?"

Ba Kha cũng tính rụt rè một chút, sau lại vẫn nhịn xuống: "Được, vậy thì Tiểu Âm liền nhờ cháu chiếu cố." (Đây điển hình là ông bố lo con ế quá lâu, nên phải đi gán vội đây mà =)))))

Trong lòng Kha Âm rất bất đắc dĩ, ba, người lại bán con cho anh ta nhanh như vậy? Không thèm lo lắng xem Dạ Dung Lâm có phải người xấu hay không?

Vì ba Kha là trưởng bối, nên La Hạo chủ động chào hỏi, ba Kha cũng nhiệt tình chào hỏi: "Cháu là?"

"Cháu là người đại diện của Dạ Dung Lâm, La Hạo ạ."

"A, người đại diện, rất lợi hại!" ba Kha chủ động cùng La Hạo bắt tay, có thể bởi vì hắn lớn lên tương đối hiền lành. La Hạo cũng ấn tượng với ông. Cuối cùng ba Kha tủm tỉm cười mà rời đi, còn lắc đầu cảm thán: "Tuổi trẻ thật tốt a, có thể kết giao nhiều bạn bè."

Chờ ông đi rồi, Dạ Dung Lâm nhìn Kha Âm một cái, cô nàng này như vẫn đang ở trong mộng. "Tiệc cũng tổ chức lâu rồi, hiện tại chúng ta trở về được không?"

Kha Âm đã muốn rời đi từ sớm, do dự một chút nói: "Nếu không tôi đi gọi xe..."

"Chúng ta cũng coi như là hàng xóm, huống hồ anh đã đáp ứng chú đưa em về nhà."Dạ Dung Lâm còn lôi cả Dạ Tiểu Hàm vào, "Thằng nhóc này khẳng định cũng muốn đi về cùng em."

Dạ Thiên Nham cũng luôn lấy bé làm cớ, cho nên nó cũng thành thói quen, nháy mắt hiểu ý, gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta về cùng nhau đi chị Kha Âm!"

Dạ Dung Lâm xoa xoa đầu rồi nhìn thằng bé khen ngợi. Cuối cùng, Kha Âm vẫn phải lên xe của Dạ Dung Lâm. Chờ Kha Âm đi, ba Kha liền gọi ngay cho vợ báo tin vui: "Tiểu Âm nhà chúng ta có bạn mới nha! Tôi thấy thằng bé cũng săn sóc lắm."

Mẹ Kha kích động vô cùng: "Phải không? Con bé nhiều năm rồi không có kết bạn mới nha."

"Hai đứa hình như còn là hàng xóm, mèo của thằng bé còn nhờ con gái chúng ta chăm sóc."

"Nghe ông nói như vậy, thì hai đứa qua lại không ít! Có thể kết bạn là tốt rồi. Nhiệm vụ lần này của ông không tồi đấy!

Được vợ khích lệ, ba Kha càng cười đến vui vẻ.

Kha Âm cùng Dạ Tiểu Hàm ngồi ở ghế sau, La Hạo xã định được Dạ Dung Lâm đổi chủ ý, liền về luôn nhà mình. Ở trên xe, mới đầu Dạ Tiểu Hàm còn thành thật ngồi yên, chỉ lúc sau nhóc con đã cọ tới cọ lui bên Kha Âm. Nhóc biết ngày mai Kha Âm đi sở thú, mà đúng hôm nhóc được nghỉ, liền ngửa đầu hỏi Kha Âm: "Chị Kha Âm, em có thể cùng chú đến sở thú tìm chị chơi không?"

Kha Âm xin lỗi, cười: "Chị đi làm, khả năng không có thời gian chơi cùng Tiểu Hàm rồi."

"Nga." Dạ Tiểu Hàm thở dài, "Bọn em đến xem chị một xíucũng không được sao?"

Kha Âm nghĩ nghĩ: "Được, thời điểm chị nghỉ trưa, bọn em đến thì không sao."

"Thật tốt quá!" Dạ Tiểu Hàm hận không thể đến vườn bách thú ngay lập tức, Dạ Dung Lâm liền hỏi: "Vậy khi nào em nghỉ trưa?"

Kha Âm nói giữa trưa, Dạ Dung Lâm suy nghĩ một hồi, ngày mai anh phải đi làm, vừa hay ở gần vườn bách thú, giữa trưa có thể bỏ ra hai tiếng đến đấy. Vì thế, sau khi về nhà anh cùng Dạ Tiểu Hàm hứa hẹn, trưa mai dẫn nhóc đi vườn bách thú.

Đưa Kha Âm về trước, đến biệt thự Dạ Dung Lâm ôm Dạ Tiểu Hàm xuống xe. Kết quả vừa đặt nhóc xuống đất, Dạ Tiểu Hàm liền tung tăng nhảy nhót, đi tìm Kim Giác Ngân Giác chơi.

Dạ Dung Lâm thật sự hoài nghi: "Tiểu Hàm, con có phải đã sớm tỉnh rồi đúng không? Còn muốn chú ôm con?"

Dạ Tiểu Hàm quơ quơ đầu nhỏ: "Không có nha, con vừa mới tỉnh mà. Kim Giác, Ngân Giác nhanh chạy đến chỗ anh nào."

Dạ Dung Lâm lầm bẩm một câu: "Sao mà lại nặng như vậy chứ."

Dạ Tiểu Hàm lỗ tai rất thính, đột nhiên từ trên mặt đất đứng dậy: "Chú hai về sau đều là muốn ôm chị Kha Âm, thế nên ôm con liền thấy nặng."

Dạ Dung Lâm sửng sốt, anh khi nào biểu hiện ra mình muốn ôm Kha Âm? Nhưng nghĩ lại, Kha Âm nhỏ nhỏ, bộ dáng mềm mại, thật đúng là chờ mong cảm giác ôm cô như nào.

Vì thế anh cười nói vói Dạ Hàm: "Con là thằng nhóc béo, còn chị Kha Âm chắc chắn nhẹ hơn con nhiều."

Dạ Tiểu Hàm dậm dậm chân, tỏ vẻ nhóc rất giận, thực sụ muốn đi tìm thím Vân Vãn cáo trạng! Ở chỗ chú hai chơi không vui, thật muốn tìm chú nhỏ mà.

Kim Giác cùng Ngân Giác buổi tối rất hoạt bát, chúng nó chơi cùng Dạ Tiểu Hàm một hồi lâu, Dạ Tiểu Hàm: "Chú hai, con cũng không thấy chúng nó giống bị ốm nha."

Dạ Dung Lâm ý vị thâm trường: "Ừ, chúng nó có bệnh, con không nhìn thấy."

Dạ Tiểu Hàm cảm thấy chuyện này thực thần kỳ, nhưng hai con mèo khỏe mạnh, nhóc con liền vui vẻ. Dạ Dung Lâm tìm nhóc đi ngủ nhưng thằng bé chỉ cuốn lấy mèo, hơn nữa không có chú thím nhỏ quản, thằng bé tha hồ chơi với mèo. Cuối cùng, Dạ Dung Lâm không thể nhịn được nữa, ôm ngang Dạ Tiểu Hàm lên: "Con có muốn sáng mai dậy sớm học bài không? Không làm xong, buổi trưa liền không mang con đi sở thú chơi nữa."

Dạ Tiểu Hàm không có biện pháp, chỉ có thể thỏa hiệp: "A, được rồi, con đi ngủ liền đây."

Dạ Dung Lâm vừa nghe giọng điệu của Dạ Tiểu Hàm, liền muốn quăng thằng nhóc này xuống đất. Rốt cuộc ai mới là chú đây!

Sau khi tắm rửa xong, Dạ Tiểu Hàm ngoan ngoãn nằm trong chăn, mỗi tay một con mèo, trái phải cọ cọ, liền cảm thấy mĩ mãn nói: "Chú hai, con thích nhất nơi này có hai chú mèo nha." Dạ Dung Lâm ngồi bên mép giường, lòng càng thêm mệt. Cho nên ở đây, người cũng không bằng mèo. Cũng may Dạ Tiểu Hàm nằm giường ngủ ngoan, hai con mèo chui ra kêu với anh. Dạ Dung Lâm vươn tay làm dấu im lặng, cố tình đè thấp giọng mình. Vốn dĩ giọng anh rất mê người, giờ phút này càng thêm cuốn hút: "Sáng mai, chúng mày có thể đi tìm Kha Âm."

Đôi mắt của Kim Giác, Ngân Giác trong đêm đen láy, nghiêng nghiêng đầu, cũng không biết có hiểu Dạ Dung Lâm nói không.

Trước khi ngủ, La Hạo nhắn tin cho Dạ Dung Lâm: "Cậu và bác sĩ Kha là chuyện gì đây? Tôi thấy cô ấy khá tốt, nếu cậu thích cô ấy, thì nhanh nhanh thu về tay đi."

Dạ Dung Lâm nhìn màn hình điện thoại nửa ngày cũng không biết trả lời như nào. Anh cùng Kha Âm quen biết không được mấy ngày, chỉ là anh thấy Kha Âm khá cuốn hút, nên muốn thả thính cô. Mà anh cũng không còn là nam sinh 10 tuổi, ở tuổi này, chủ động đến gần một cô gái, hẳn là thích nhỉ.

Vì thế, Dạ Dung Lâm trả lời: "Ừ, có khả năng tôi sẽ theo đuổi cô ấy." Trước kia, anh nghĩ yêu đương thật phiền toái, hiện giờ, Dạ Dung Lâm nhắm mắt lại, tưởng tượng sau này mình cùng Kha Âm ở chung một chỗ, liền bật cười. Tình yêu a, bỗng nhiên thật mong chờ.

Kha Âm sau khi về nhà liền thay quần áo, rửa mặt rồi đi ngủ, hoàn toàn không nghĩ đến Dạ Dung Lâm.

Sáng sớm hôm sau, Kha Âm lại nghe có tiếng lạ bên cửa sổ. Vì hôm qua cũng như thế, nên cô có thể xác định đó là tiếng gì. Quả nhiên, kéo rèm cửa sổ liền thấy hai con mèo đang chăm chú nhìn mình. Ngân Giác thấy Kha Âm nửa ngày cũng không mở cửa, liền duỗi vuốt cọ cọ hai cái, còn meo meo kêu như đang nói, nhanh mở cửa cho đại vương. Kha Âm bị chọc cười, liền mở cửa ôm hai đứa cọ cọ. Thời gian ăn cơm sáng nay tương đối nhanh, dù sao biệt thự của Dạ Dung Lâm cũng cách không xa, cô liền chạy bộ mang hai con mèo sang. Vừa chạy, cô vừa nói với chúng: "Trước kia, thời gian tập thể dục của chị cũng không phải thời gian này, hai đứa đến gõ cửa, chị liền phải điều chỉnh thời gian. "

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv